Anh rõ ràng đang đối diện với cô, đôi con ngươi tối tăm rơi vào Niệm Niệm cô đang cõng trên người.

Chỉ cần cô bước vào cửa, sẽ phải đối mặt với anh.

cô nhắm mắt cõng con gái vào cửa, nhỏ giọng nói: "Chờ tôi mang con vào phòng."

Sở Ngự Tây không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô, trên trán mịn màng của cô lấm tấm mồ hôi, cổ áo hơi mở rộng, trên người còn mặc tất chân trước đó, đã trễ thế này, cô cư nhiên mới trở về!

Mà anh, lại giống như người chồng chờ vợ rất lâu!

thật buồn cười! Năm năm đã qua, anh tự chủ vừa thấy được cô, vậy mà tất cả đều tan thành mây khói, chỉ còn lại căm phẫn vô cùng.

Đứng dậy, anh đi về hướng phòng nhỏ, trong phòng không mở đèn, Thương Đồng vừa mang con đặt xuống, thay áo ngủ cho con, mang cánh tay của cô bé xỏ vào tay áo, kéo xuống một chút, cả quá trình rất cẩn thận, rất sợ cô bé tỉnh lại.

Vẻ mặt chuyên chú trên mặt cô như vậy, dường như đã quên sự có mặt của anh, loại cảm giác này, làm cho Sở Ngự Tây đứng ở cửa không vui nhíu mày.

Đợi Thương Đồng đứng dậy, chuẩn bị lấy nước ấm lau người cho Niệm Niệm, đột nhiên thấy một bóng người ở cửa, cô dừng bước, tim đập thình thịch.

Sở Ngự Tây đưa tay, chặn cô đè lên tường, hô hấp dồn dập: "Trễ như thế, đi đâu vậy?"

Trong bóng tối, ánh mắt của anh lấp lánh phát sáng, mặt mày dày đặc, mũi thẳng, toàn bộ ngũ quan nhìn qua, vẫn như trước làm tim cô đập loạn.

"Anh vào bằng cách nào?" cô thở hổn hển, thấp giọng nói.

Sở Ngự Tây bất mãn khi cô nói sang chuyện khác, nghiêng người liếc nhìn hình dáng nhỏ nhắn mềm mại trên giường, ngực càng thêm chán nản, giống như có một tảng đá chắn nơi đó, anh trở về khách sạn không thấy cô, hỏi Uông Trạch địa chỉ, vừa làm xong chìa khóa, anh ngồi ở chỗ này chờ, cư nhiên lại thấy cô ôm đứa bé trở về.

"không phải anh đã biết sao?" Thương Đồng có chút hoảng hốt, cô quay mặt qua chỗ khác, sợ đánh thức đứa bé.

"Em tự nói!" một tay Sở Ngự Tây đặt trên eo cô, bỗng nhiên siết chặt.

"Liên quan gì đến anh?" Thương Đồng có chút nóng nảy, thân thể bất an giãy giụa mấy cái, lại cảm thấy anh đè chặt hơn.

Giọng của anh vẫn giống lúc trước, trầm mà từ tính, chỉ là bởi vì uống rượu, làm cô bất ngờ nhớ đến cái đêm năm năm trước, tim đập điên cuồng.

"không liên quan đến tôi, vậy liên quan đến Nhiễm Đông Khải sao?"

Nhiễm Đông Khải?

Hô hấp của Thương Đồng có chút dồn dập, cô hơi căng thẳng, không biết tối nay bọn họ đã nói gì, có vạch trần cô hay không, nhất thời không biết trả lời thế nào.

"không nói ra được? Em không phải là luôn miệng nói yêu thanh mai trúc mã sao? Anh ta đã thừa nhận, đứa bé này không phải con anh ta, vậy là của ai?" Sở Ngự Tây áp sát thân thể mềm mại của cô, xông lên một cỗ ham muốn cấp thiết * mong mỏi, lý trí của anh từ lâu đã trở nên cứng chắc vô cùng, nhưng chỉ cần chạm vào cô, sẽ không khống chế được bản năng xung động.

Anh chịu đựng, nhẫn nại nghe cô giải thích.

"Đông...Đông...Đông..." Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa rõ rệt, mang Thương Đồng đang rối rắm cứu thoát.

cô vội vàng đẩy Sở Ngự Tây ra, thở dốc mở miệng nói: "Tôi đi mở cửa."

Trong phòng vẫn không có mở đèn, cô không dám nhìn vào mắt Sở Ngự Tây, chỉ muốn trốn tránh, xoay người đi đến cửa, mới phát giác nhịp tim hỗn loạn, đã trễ thế này, rốt cuộc là ai?

cô quay đầu lại, nhìn thấy ở cửa phòng nhỏ, Sở Ngự Tây dựa vào khung cửa, con ngươi u ám nhìn chằm chằm cô.

cô thấp giọng hỏi một câu: "Là ai a?"