Đang trong tình huống cực kỳ nguy cấp này, Tổng giám đốc tập đoàn Thái Tử - Hoàng Phủ đang ngồi trên xe, bỗng nhiên xuất hiện ở cổng công ty gần đó, thấy tình cảnh này anh ta vội vã xuống xe, chỉ đơn giản đứng sau người đàn ông kia hét lớn một tiếng: “Này, anh mau đến đây!”

Người đàn ông vừa quay đầu lại, thấy một người thanh niên trẻ tuổi mang giày Tây, mặc dù nếu so với mình, dáng dấp người này mạnh hơn, nhưng anh ta không có gì trên tay, xem ra cũng không có bất kỳ uy hiếp nào. Đầu tiên người đàn ông kia khinh thường cười cười, tiếp đến anh ta vừa mắng vừa giơ lên con dao gấp trong tay mình lên, muốn hù dọa đối phương.

Thậm chí Hoàng Phủ cũng không buồn nhíu lông mày của mình nữa, mà khuôn mặt không biểu tình của anh ta đầy mê hoặc nói: “Đến đây nào, anh hãy mau đến đây.”

Người đàn ông kia thấy hù dọa không thành, sắc mặt hắn lập tức trở nên hung tàn, hắn bước tới trước chuẩn bị đấu với Hoàng Phủ một phen, lúc này ở phía sau bỗng nhiên có một nhân viên nam can đảm lớn tiếng kêu lên: “Thưa Tổng Giám Đốc, đợi cảnh sát tới rồi hãy nói, hắn là một kẻ tâm thần.”

“Không sao, các cậu hãy mau chóng lui về phía sau đi, để tôi đối phó với hắn là được.”

Vừa dứt lời Hoàng Phủ liền xông tới, người đàn ông kia thấy vậy cũng lập tức rút dao găm đâm về phía anh, chỉ thấy chân Hoàng Phủ né sang bên phải, thân thể cũng hướng về bên phải, nghiêng đầu về phía sau tránh được mũi dao của người đàn ông kia, kế tiếp tay trái anh nắm thành quyền hung hăng đập vào cánh tay của người đàn ông kia, người kia bị đau, buông tay khiến dao gấp rơi xuống đất, vang lên một tiếng “đinh”, một anh nhân viên vừa định bước tới nhặt lên, người đàn ông kia lại vượt lên trước một bước giẫm trên dao gấp, khiến anh nhân viên sợ tới mức lập tức lui trở về.

Hoàng Phủ không cho tên kia cơ hội xoay người, tay phải anh nắm cán dao dùng sức chém vào phía sau cổ đối phương, thừa dịp đối phương bước lảo đảo, anh lại dùng hết sức níu lấy cổ áo của hắn chuẩn bị bẻ quặt cánh tay của hắn. Sức của người đàn ông kia quả thật cũng không nhỏ, hắn chợt quay đầu lại dùng tay phải muốn đánh vào mặt Hoàng Phủ. Hoàng Phủ nhanh chóng né tránh, sau đó dùng chân quét một đường làm người kia ngã trên mặt đất, ngay sau đó hung hăng giẫm ở trên lưng hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích.

Người đàn ông mấy lần muốn tránh thoát Hoàng Phủ đang kiềm hãm mình, nhưng lúc này bảo vệ và các nhân viên nam khác cùng xông lên, mọi người nhanh chóng chạy tới đè chặt hắn xuống, người bảo vệ lớn tuổi từ trong phòng ném ra sợi dây để mọi người trói hắn lại. Một lúc sau, cảnh sát cũng nhanh chóng ập tới, bọn họ lập tức đem tên kia mang về bót cảnh sát, mối nguy hiểm này coi như được hóa giải thuận lợi.

Tập đoàn Thái Tử có gần một nửa nhân viên cộng với những người đi đường tận mắt thấy quá trình Hoàng Phủ cứu người, tất cả mọi người không ngờ thì ra anh là người tài giỏi văn võ song toàn như vậy, về sau được công ty khen ngợi trên đại hội tổng giám đốc làm cho mọi người biết được, thì ra là Tổng Giám Đốc từ nhỏ có học qua võ thuật, hơn nữa lớn lên đã từng đầu quân trong hàng ngũ bộ đội, khó trách làm người ta e ngại, kẻ tâm thần kia cuối cùng cũng bị anh trị tâm phục khẩu phục.

Một người có bộ dạng được mắt hay khó coi đều do trời sanh, nhưng Hoàng Phủ có võ công cũng là do rèn luyện mà thành. Vì muốn được yên ổn, ngoại trừ tổng giám đốc, không ai biết rằng trong tình huống đó anh hoàn toàn có thể không cần ra tay, chỉ cần chờ cảnh sát tới xử lý là được, nhưng anh vẫn không sợ hãi xông tới, còn đem kẻ tâm thần kia đánh cho đến khi thất bại thảm hại, lần này nhân viên của tập đoàn Thái Tử thật khâm phục tinh thần và tài nghệ võ công của anh.

Nhất là nữ nhân viên, chủ đề họ nói nhiều nhất chính là Tổng Giám Đốc có võ nghệ cao cường, dù sao khi ở cùng với một người như vậy, mình sẽ có cảm giác an toàn, có cảm giác nhất định mình sẽ mạnh hơn rất nhiều, cộng thêm anh lại có vóc người cao lớn, khuôn mặt anh tuấn cộng với thân phận là người nối nghiệp tập đoàn Thái Tử trong tương lai lại càng khiến anh trở thành mẫu bạn trai lý tưởng của phần lớn các nữ nhân viên còn độc thân trong công ty, tất cả mọi người đang mong đợi có một ngày có thể cùng anh xảy ra một câu chuyện có hậu.