Nhiếp Minh Hiên cầm điện thoại từ ghế lô đi ra ngoài, gió đêm lùa vào trong hành lang, làm cơn say rượu của anh ta vơi bớt một ít, anh ta phả ra hơi thở còn nồng mùi rượu, tay xoa nhẹ mi tâm: "Em bị lún vào chỗ nào?"

Lời nói trống không như vậy ai mà hiểu nỗi?

Khuôn mặt Nhan Mục Nhiễm bị nước mắt làm nhòe đi, cắn môi, lát sau khàn giọng đáp: "Mộ Yến Thần —— Anh Minh Hiên, em yêu Mộ Yến Thần mất rồi."

Nhiếp Minh Hiên ngước mắt, khẽ hô hấp sâu vài lần, ý thức dần thanh tỉnh lại.

Giương lên khóe miệng, anh ta cười đến lạnh bạc: "Yêu, thế nhưng cậu ấy không để ý tới em, cũng không buồn liếc nhìn em một cái, đúng không?"

Thấy đối phương uất ức đến không còn lời phản bác, nụ cười của Nhiếp Minh Hiên ngày càng sâu, giọng khàn khàn như đang tự mình lầu bầu: "Các người đều giống nhau, cứ thích chuốc khổ vào người. . . . . ."

"Anh Minh Hiên. . . . . ."

"Em đã phí rất nhiều tâm tư lên người cậu ta rồi, " Nhiếp Minh Hiên sặc ra một hơi rượu, ánh mắt mê ly hướng ngoài sửa sổ, nhỏ giọng khuyên bảo, "Hơn nữa, lúc cậu ấy không có người trong lòng còn không thèm để mắt tới em, huống hồ bây giờ cậu ấy đang mắc vào lưới tình, em càng không có nửa điểm cơ hội đâu. . . . . ."

"Nhưng anh ta căn bản không được yêu người kia!" Nhan Mục Nhiễm run giọng nói, tay co thành nắm đấm bên người, thậm chí cô ta còn cảm thấy con bé yếu ớt kia không có tư cách chiếm lấy trái tim Mộ Yến Thần!

Đầu óc đang lâng lâng , Nhiếp Minh Hiên nghe những lời cô ta nói thì đơ mình ngay tại chỗ.

Một lát sau anh ta từ cơn chấn kinh hoàn hồn, ngoắc ngoắc khóe miệng: "Mục Nhiễm, em đã biết chuyện gì?"

Gió lạnh thổi cả người anh ta gần như thanh tỉnh, câu nói của Nhan Mục Nhiễm nhắc nhở anh ta, bản thân đã đáp ứng Yến Thần, sẽ giữ bí mật mối quan hệ của hai anh em, cho dù là tội ác, nhưng anh ta vẫn muốn che dấu giúp bạn thân của mình.

Anh ta đã thử khuyên can, nhưng rõ ràng mọi việc đã vượt quá phạm vi anh ta có thể can thiệp vào.

Đã sớm rối tinh rối mù rồi.

Nhan Mục Nhiễm gồng mình, móng tay đâm mạnh vào lòng bàn tay, dùng đau đớn giữ lại trấn tĩnh, cô ta không phải là người phụ nữ xấu xa, cô ta không thể mất kiểm soát mà làm ra những việc tự bôi đen bản thân. . . . . . Nhưng cô ta thật sự quá tuyệt vọng, không biết nên đi con đường nào. . . . . .

"Có tiếp tục hay không là chuyện của em, em sẽ cố gắng tới cùng. . . . . . Chỉ là anh Minh Hiên, đừng cản trở em. . . . . ." Cô ta cắn môi, dùng đau đớn lay tỉnh chính mình, trong ý thức của cô ta xuất hiện suy nghĩ, hai anh em cùng nhau quan hệ chính là loạn luân, loại chuyện như vậy là sai trái, cô ta có tố giác thì cũng có lỗi chi đâu? !

Nhiếp Minh Hiên trong lòng khẽ rung lên, ánh mắt trở nên bén nhọn, cười lạnh, giọng trầm khàn: "Mục Nhiễm, em đừng làm loạn."

Những lời này là khuyên nhủ cũng là cảnh cáo, ngay cả anh ta cũng không dám nhúng tay vào chuyện này, thì không thể đễ người khác độngvào. Chuyện mà vỡ lỡ sẽ ảnh hưỡng trực tiếp đến tương lai của Lan Khê. Mộ yến Thần căn bản không để gì vào mắt, chỉ duy nhất lo cho Lan Khê, em ấy còn là học sinh lớp mười hai, cuộc đời em ấy còn rất dài, không thể bị phá hủy như vậy.

Nên tuyệt đối, tuyệt đối không được phép .

Trả lời Nhiếp Minh Hiên , là tràng tiếng "Tút tút tút" dồn dập.

Lời của anh ta, Nhan Mục Nhiễm không muốn nghe nữa.

***

Thời điểm thu tấm hình vào tay, thì hội nghị căng thẳng, nghiêm trang đang được tiến hành.

Mộ Yến Thần tạm quên đi tình huống bất ngờ này, đợi đến khi hội nghị kết thúc mới xách tập văn kiện đi ra ngoài. Những nhân viên phía sau cũng nhanh chóng thu dọn, hội nghị hôm nay tổng kết lại những dự án có tính chất quan trọng đã được chuẩn bị suốt mấy tháng nay, cả quá trình ai ai cũng căng thẳng, mi tâm nhíu chặt, mồ hôi xuất đầy trán . Đem văn kiện ném cho người sau lưng, Mộ Yến Thần lấy di động mở ra.

Có một tin nhắn.

Nôi dung chỉ có một tấm hình, anh vừa đi vừa nhìn, bước chân ưu nhã dần chậm lại, thư kí ở phía sau phản ứng không kịp với tốc độ chậm đột xuất của anh, sợ tới mức không dám mở miệng.

Bởi vì cô ta thấy gương mặt Mộ Yến Thần đột nhiên trắng xanh.

Khung cảnh trong tấm hình là ban đêm ở trường trung học Nhất Trung, những ngọn đèn trên cao soi sáng trước cửa trường học, chính giữa tấm hình là hình ảnh đôi nam nữ trong tư thế thân mật, cô gái đưa lưng về phía ánh sáng có hình dáng mảnh khảnh xinh đẹp, còn người đàn ông khẽ cúi người, miệng áp sát vào tai cô gái, như đang thì thầm điều gì đó.

Một luồng khí lạnh xuyên qua sống lưng tràn vào đầu anh.

Mộ Yến Thần lạnh lùng nhìn số điện thoại gửi tin nhắn, là một số lạ, đôi môi khẽ đọc dãy số, thư kí phía sau hiểu ý, mở laptop trong khủy tay ra, nhanh chóng chóng ghi lại mã số.

"Giúp tôi kiểm tra xem chủ nhân số điện thoại là ai."

Thư ký kinh ngạc trừng lớn hai mắt, hô hấp rối loạn, lát sau gật đầu, nhanh chóng đuổi theo bước chân của anh.

—— Chưa bao giờ làm việc này, có thể là chuyện riêng của Mộ tổng, nên cô ta rất thận trọng.

Đợi đến giữa trưa cũng không có động tĩnh, thư ký làm việc xong thì đem kết quả kiểm tra vào phòng anh báo cáo lại, thấy Mộ yến Thần đang nói chuyện điện thoại, bóng dáng anh tuấn dựa vào cửa sổ, vẻ mặt ôn hòa mềm mại.

Ánh mặt trời buổi trưa rọi xuống, phủ một tầng ánh sáng lên khắp người anh.

Cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục.

Giọng nói của Mộ Yến Thần rất nhỏ nhẹ, giống như sợ nếu mình lớn tiếng quá, sẽ hù người bên kia điện thoại.

Nghe nội dung, bất quá chỉ là những việc ‘lông gà vỏ tỏi”, thế nhưng anh lại nghiêm túc dặn đi dặn lại. ( chắc chỉ những chuyện nhỏ nhặt, không đáng kể quá)

"Đầu gối đừng cuộn tròn, giãn ra, thả lỏng từ trong ra ngoài sẽ dịu đi. . . . . . Em chỉ cần đợi khoảng 15 phút sẽ bớt đau hơn nhiều." Cách dây điện thoại, Mộ yến Thần dạy đối phương cách xoa bóp, thả lỏng thân thể.

Thanh âm bên kia có chút ồn ào, giọng Lan Khê mềm nhũn truyền đến: "Nhưng giờ nghỉ trưa ngắn lắm, em không có nhiều thời gian như vậy."

Mí mắt Mộ Yến Thần giật giật, gợn sóng ấm áp trong lòng tỏa ra, anh sẽ không biết giây phút này vẻ mặt anh ẩn chứa bao nhiêu yêu thương chiều chuộng, môi mỏng dán ống nghe nhấn nhá từng chữ: "Không sao. . . . . . tối trở về anh giúp anh xoa bóp."

"Hôm nay anh rãnh?" Lan Khê kinh ngạc.

"Ừ, hôm nay không có việc gì gấp, " Mộ yến Thần nghe được tâm ý chờ mong của cô, tiếp tục hỏi: "Còn có việc gì không?"

Lan Khê dừng một chút, lát sau mở miệng: "Tối nay em có đồ cho anh."

Câu nói nhè nhẹ lẫn vào trong những thanh âm hỗn tạp, thế nhưng anh lại nghe rất rõ ràng, trong lòng khẽ kinh ngạc, ngước mắt nhìn mặt trời đang chiếu sáng khắp thành C, lần đầu tiên anh mong chờ mặt trời nhanh lặn đi, rút ngắn thời gian để anh gặp mặt cô. Đây là lần đầu tiên Lan Khê hướng anh lấy lòng.

"Ừm. . . . . . Buổi tối gặp." Mộ Yến Thần ngưng mắt ngắm phong cảnh ngoài trời, khàn khàn nói.

Thư kí đứng trước cửa trở nên ngây ngô, miệng há ra quên cả ngậm vào, làm trong công ty lâu rồi, cô ta đều thấy bộ dáng lãnh đạm, vô tình của Mộ Yến Thần, dù là ở khoảng cách xa thì vẫn nhận thấy tràng khí lạnh lùng luôn phong tỏa khắp người anh, khiến tất cả nhân viên đều e sợ, không dám lơ là, lười biếng trong công việc! Anh chưa bao giờ. . . . . . chưa bao giờ dùng giọng điệu êm ái để nói chuyện, ngũ quan nhu hòa, nụ cười luôn thường trực trên khóe môi làm điên đảo chúng sinh. Chưng kiến cảnh tưởng vừa rồi khiến cô ta chấn động.

Xoay người, Mộ Yến Thần cũng bất ngờ vì xuất hiện của thư kí, dừng một chút, anh nhìn hai mắt trợ to của cô ta, lạnh giọng nhắc nhở: "Hồi hồn đi."

Thư ký kinh ngạc!

Đồ vật đang nắm trong tay suýt nữa rơi xuống, thư ký vội vàng chỉnh đốn lại tâm tình, khuôn mặt xấu hổ trướng hồng lên, bước tới trước mang tới giấy đến tay anh: "Mộ tổng, chuyện ngài muốn tra đã tra ra được, chủ nhân của số điện thoại, tên tuổi, nơi ở, công việc đều nằm ở đây—— là người trong thành C."

Mộ Yến Thần thả di động xuống bàn, đôi mắt sắc bén quét qua tờ giấy kia, thấy được một cái tên.

Nhan Cẩm Hoa.

Cục trưởng vệ sinh của thành C, Nhan Cẩm Hoa.

Chỉ cần cái họ đã cho anh gợi ý để liên tưởng tới kẻ nào, không ngờ cô ta quả thật lớn mật, biết số di động của mình đã bị anh cho vào danh sách đen, liền trực tiếp mượn công cụ truyền tin từ tay cục trưởng đương nhiệm luôn, mượn thế lựa của cha mình làm công cụ uy hiếp anh.

—— chỉ là Mộ yến Thần không rõ, tấm hình này cô ta chỉ gửi cho anh hay còn người khác nữa?

Không khí chung quanh yên tĩnh đến mức có thể chảy ra nước, thẩm thấu vào tận xương, làm lòng người phát rét, lại không biết cách một cánh cửa, thế giới bên ngoài đang loạn thành cái dạng gì.

Thư kí ngửi được mùi vị nguy hiểm nồng đậm lan tràn khắp xung quanh, còn chưa kịp rút lui, tờ giấy trong tay đã bị rút đi, tiếp theo tờ giấy bị Mộ yến Thần nhàu nát, xé vụn ra, quăng lên không trung rồi bay lả tả xuống mặt đất.

Thư ký bị dọa hoảng, lui về sau một bước, tím mặt nhìn anh.

Đôi mắt Mộ Yến Thần chứa đầy tia bén nhọn, môi mỏng mím lại thành đường thẳng.

Ngày thường những khi anh giận đều chỉ thể hiện qua sự thay đổi sắc mặt, thư kí chưa bao giờ thấy anh mất khống chế như hôm nay. Vì chuyện này không chỉ liên lụy một mình anh, mà còn ảnh hưởng đến cô ấy, cô còn quá nhỏ, không có sức chống cự, cô chính là điểm yếu trí mạng của anh.

Lửa giận trong đôi mắt dần tan đi, Mộ yến Thần quay lại ghế ngồi , xoa nhẹ mi tâm, thư ký chưa được lệnh nên không dám rời đi, cũng không dám tới gần, một hồi lâu sau ngập ngừng mở miệng: "Mộ tổng, xin hỏi. . . . . . Xin hỏi còn chuyện gì nữa. . . . . ."

"Giúp tôi hẹn con gái của Nhan cục trưởng, báo cho tôi biết thời gian rãnh, không cần quá lâu, địa điểm tự cô an bài." Mộ yến Tần chậm rãi giao phó, giọng điệu sực mùi nguy hiểm.

Thư ký kinh ngạc.

Cô ta không dám tiếp tục lên tiếng hỏi, bởi vì Mộ Yến Thần chưa bao giờ yêu cầu đặt cuộc hẹn với nữ nhân, cô ta không rõ đây là hẹn hò riêng tư giữa nam nữ hay là mang tính chất công việc?

"Mộ tổng, buổi tối ngài có cuộc hẹn với đối tác phía Philippines. . . . ."

"Hủy bỏ." Anh lạnh lùng cắt đứt lời thư kí.

Không còn kiên nhẫn ở chỗ này nữa, Mộ yến Thần cầm áo khoác ném vào khủy tay, đi thẳng ra bên ngoài "Mọi công việc sau chín giờ tối nay đều hủy hết cho tôi, đêm nay không được gọi điện quấy rầy."