Trên tầng 88 của tập đoàn Hạ thị, trong văn phòng làm việc của tổng giám đốc, Hạ Nam ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, nghiêm túc xem văn kiện, vẻ âm trầm cùng kín đáo trên gương mặt tuấn tú vẫn không thay đổi, toàn thân cao thấp đều biểu lộ khí thế vương giả cùng khí chất ưu nhã.
Đúng lúc này, điện thoại nội bộ trên bàn làm việc vang lên.
Hạ Nam vẫn tập trung xem văn kiện không ngẩng đầu, chỉ đưa tay nhấn nút kết nối nhưng không lên tiếng.
Bên kia truyền đến giọng nữ cung kính lễ phép: “Tổng giám đốc, dưới đại sảnh có vị tiên sinh họ Mộ nói muốn gặp anh, nhưng không có hẹn trước.”
Nghe bên kia nói xong, Hạ Nam ngẩng đầu, anh híp mắt, mím mím môi, tựa như suy nghĩ sâu xa gì đó, một lát sau, ánh mắt thoáng ý sáng tỏ.
“Đưa ông ấy vào thang máy trực lên đây đi” Nói xong, không đợi bên kia trả lời liền nhấn nút kết thúc.
Được sự đồng ý của tổng giám đốc, nữ tiếp tân liền đi đến trước mặt một người đàn ông trung niên có khí chất không tầm thường, lễ phép nói: “Xin chào Mộ tiên sinh, tổng giám đốc mời ông trực tiếp vào thang máy đi lên.” Vừa nói vừa dẫn ông đi về phía cửa thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.
“Tốt, cám ơn!” Mộ Thần Huyễn đứng trong thang máy, gật đầu, tao nhã phong độ.
Tiếp tân chờ cửa thang máy trước mắt chậm rãi đóng lại, mới xoay người đi về phía chỗ mình đứng trước kia.
Đối với người đàn ông trung niên này, chỉ cần nhìn tây trang được thiết kế tinh xảo trên người, toàn thân tản mác khí chất ưu nhã, thì có thể biết, đây là người các cô không thể đắc tội, cho nên, dù ông không có hẹn trước, cô vẫn gọi điện thoại hỏi tổng giám đốc, quả thật, cô không có làm sai.
Dáng người của Mộ Thần Huyễn đứng thẳng tắp trong thang máy riêng, mắt nhàn nhạt nhìn con số hiển thị không ngừng lên cao, ánh đèn chiếu rọi xuống khuôn mặt thành thục tuấn mỹ có vẻ âm trầm bất định.
‘Đinh’ một tiếng, cửa thang máy mở ra, tầng 88.
Mộ Thần Huyễn nhìn cửa thang máy mở, chậm rãi ưu nhã bước ra.
Vừa bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Hách Văn Viễn một thân tây trang màu đen, đứng cách đó không xa đang nhìn về phía bên này, thấy ông từ trong thang máy đi ra, chậm rãi đi tới, lễ độ nói: “Xin chào Mộ tiên sinh, xin mời đi theo tôi.” Một câu nói đơn giản, trần thuật hết mục đích đến của mình, giọng điệu hờ hững, vẻ mặt đúng mực, lại không để cho người ta cảm thấy bất ngờ.
Vừa nói vừa hơi nghiêng người, dẫn ông đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.
Trước cửa phòng làm việc, Hách Văn Viễn nhẹ gõ cửa một cái, nghe bên trong trả lời, liền nhẹ nhàng đẩy cửa ra mời người phía sau vào.
Đi vào phòng, Hách Văn Viễn khẽ gật đầu, nhìn Hạ Nam ngồi trên ghế salon màu đen làm bằng da thật đang làm việc, cung kính nói: “Tổng giám đốc, Mộ tiên sinh đã đến!”
Thấy Hạ Nam phất phất tay, anh xoay người lễ phép gật đầu chào Mộ Thần Huyễn, sau đó đi ra khỏi phòng.
Hạ Nam nhàn nhạt nhìn ông, trong mắt không có bất kỳ sự kinh ngạc nào, chỉ là vẻ mặt kín đáo âm trầm.
“Mộ tổng, đã lâu không gặp.” Anh ưu nhã đứng dậy, môi mỏng khẽ mở, giọng nói lạnh nhạt, con ngươi đen như mực thâm thúy nhàn nhạt quét qua người đàn ông trung niên trước mặt, ngay sau thu hồi tầm mắt, cúi đầu đóng văn kiện lại.
“Hạ tổng, đã lâu không gặp.”
“Mộ tổng, mời ngồi.” Hạ Nam ngẩng đầu, tư thế sẳn sàng nói chuyện.
Mộ Thần Huyễn nhìn anh gật đầu một cái, ông ngồi xuống ghế salon đối diện với anh.
“Uống trà hay cà phê?” Hai chọn một, câu hỏi khiến cho Mộ Thần Huyễn ngồi đối diện có ý nghĩ sâu xa.
“Trà đi!” Ông hơi híp mắt nhìn gương mặt lạnh lùng của Hạ Nam, hồi lâu mới thấp giọng trả lời, lúc thu hồi tầm mắt thì nhìn thấy động tác pha trà của anh, ông giật mình, động tác pha trà rất ưu nhã, hương thơm của trà dần dần lan tỏa khắp phòng.
Ánh mắt của người đối diện không ảnh hưởng chút nào tới việc phà trà của Hạ Nam, tay tay lưu loát rót trà, đưa tách trà tới trước mặt Mộ Thần Huyễn, để xuống trước mặt mình một tách.
Anh nâng tách trà lên, ngửi hương thơm nồng của danh trà Trà Hương, nhẹ nhàng mím môi.
Đặt tách trà xuống, anh nhìn Mộ thần huyễn đang ngồi ở đối diện.
“Bác là ba ruột của Úy Úy sao?” Nếu là 5 năm trước, hoặc giả anh không dám xác định, nhưng hiện tại người của anh tra ra được một chút tài liệu, cơ bản anh có thể khẳng định, thế nhưng, anh vẫn nghiêm túc hỏi là vì chuyện có liên quan đến bảo bối nhà anh, anh không muốn có chút gì nhầm lẫn.
Đối với việc anh hỏi trực tiếp, ngược lại Mộ Thần Huyễn có vẻ bình tĩnh vô cùng, Ông chỉ gật gật đầu: “Thật ra thì hôm nay tôi tới tìm cậu chính là vì chuyện của Úy Úy.” Ông chớp chớp mắt, dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “5 năm trước tôi mới biết Úy Úy là con gái của mình, biết cuộc sống cũng như hoàn cảnh nó đã trải qua nhiều năm, tôi cũng rất yên tâm, hơn nữa, theo yêu cầu của ông bà Tô, tôi không nên nhận lại nó vào lúc đó, 5 năm trước tôi có đến tham dự hôn lễ của hai đứa tôi, do xảy ra chút chuyện nên tới trễ, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, lúc nó chạy ra ngoài tôi vẫn lái xe theo sau, nhưng tới một ngã tư thì mất dấu.....Đến lúc tìm được thì nó đã nằm trên mặt đất không nhúc nhích, khắp người đầy máu.....” Ông kể lại như trần thuật một câu chuyện không liên quan gì tới mình, nhưng thanh âm run rẩy, hai tay nắm chặt đến mức gân xanh nổi trên mu bàn tay, khớp xương trắng bệch, thân thể ông khẽ run, chứng tỏ, tâm trạng lúc này của ông cực kỳ không bình tĩnh.
Ánh mắt ông nhìn xuống một điểm trên mặt đất, cảm xúc trong mắt vô cùng hỗn loạn.
“Nằm trên giường một tháng, bệnh của nó cũng không có chuyển biến chút nào, bác sĩ nói nó không ý chí sống, dù tôi nói rất nhiều lời bên tai nó cũng không thể gợi lên chút hi vọng nào, tất cả bác sĩ đều nói hơi thở cũng như tánh mạng của nó đang dần suy yếu, tôi không còn cách nào, đành nhìn nó không có một chút cảm xúc nằm trên giường bệnh, ngay lúc đó, bác sĩ kiểm tra thì nghi ngờ nó đã có thai hơn một tháng, sau đó tôi ở bên tai nói tin này cho nó nghe, đột nhiên nó như có sức sống trở lại!” Nói xong, gương mặt của ông tràn đầy thương cảm phiền muộn.
“Sau khi tỉnh lại, một thời gian dài nó không hề mở miệng nói chuyện, cả ngày chỉ nằm an tĩnh, thỉnh thoảng vuốt vuốt bụng của mình rồi ngây ngốc cười, lúc đó tôi biết, là đứa nhỏ đã mang lại ý chí sống cho nó!”
“Bởi vì bị thương rất nặng trong tai nạn xe, nó vẫn sống ở trong bệnh viện, tôi cũng thường ở trong bệnh viện chăm sóc cho nó, ngày đó nó đột nhiên biến mất, một mình rời khỏi bệnh viện, tôi vẫn luôn cho người tìm tung tích, nhưng không có chút đầu mối nào, mãi đến thời gian trước mới biết nó về đây, lần này tôi trở về cũng chính là muốn gặp nó cùng con trai nó mà thôi, giờ gặp được rồi tôi cũng muốn trở về Mỹ.”
“Hiện tại tới gặp cậu, chính là hi vọng cậu có thể chăm sóc cho nó thật tốt, hai đứa đã bỏ lỡ 5 năm, có thể gặp lại nhau một lần nữa, đây là chuyện rất hiếm thấy, phải biết quý trọng cơ hội này.” Chuyện xảy ra ở hôn lễ 5 năm trước ông đã điều tra, nên cũng đã biết tình huống lúc đó, anh chọn lựa như vậy cũng là bất đắc dĩ, nhưng đứng ở lập trường người cha để nhìn nhận vấn đề, ông không thể tha thứ, ông biết tầm quan trọng của anh đối với con gái mình, từ lúc cô vì bảo bảo trong bụng mà liều lĩnh thì ông đã biết, thật ra lúc phát hiện cô mang thai bác sĩ đã nói, nếu cô tỉnh lại, vì sự an toàn tốt nhất nên bỏ đứa bé này, thân thể của cô rất suy yếu, lại thêm tai nạn xe đã để lại các di chứng, khi biết tin này cô không đồng ý, ông không biết phải làm sao, chỉ đành thuận theo ý của cô.
Hạ Nam chăm chú nghe ông nói, hơi híp mắt, hỏi: “Lúc bác tìm được cô ấy, có phát hiện ra gì gì không?” Nghe anh hỏi, thật sâu trong nội tâm ông mãnh liệt sôi trào vô số tâm tình, ngay cả gương mặt tuấn tú cũng ưu tư buồn bã.
“Lúc tôi lái xe đến đó, chỉ nhìn thấy một chiếc xe thể thao Porsche chạy ngược chiều sát bên xe của tôi, còn về phần người trong xe.....vì cô ấy hơi cúi đầu, lại đội mũ lưỡi trai nên không thấy rõ hình dáng.” Nghe lời ông kể, giống như chuyện mà anh đã tra ra 5 năm trước, thật ra anh cũng đã tra xét rất lâu, cũng không có chút tiến triển nào.
Ông cẩn thận nhớ lại tình hình lúc ấy để kể lại cho anh, hi vọng anh có thể tra ra manh mối: “Nhìn dáng người tôi đoán đó là một phụ nữ!”
“Phụ nữ?” Hạ Nam hơi nhức đầu, anh vuốt ve cái trán, mắt thoáng qua suy nghĩ sâu xa: “Ngày mai công ty của cô ấy có buổi trình diễn thời trang, bác xem xong hãy đi, cũng không muộn.” Như chợt nhớ ra cái gì, anh nhìn Mộ Thần Huyễn, nói.
“Ừ!” Buổi trình diễn thời trang của Thịnh Thế Quốc Tế, mấy ngày gần đây ông cũng có nghe, là cô chủ trì buổi trình diễn này, thật ra, có một chuyện ông vô cùng tò mò là Thịnh Thế Quốc Tế tại sao lại lấn sang lãnh vực thời trang, lại là vào lúc này? Ông đã cho người điều tra, lại tra ra được chuyện Úy Úy có 20% cổ phần ở Thịnh Thế Quốc Tế, đây có thể nói là con số trên trời, cổ phần này từ đâu mà có? Không thể tưởng tượng nổi.
-----
Trải qua mấy ngày bận rộn sắp xếp, rốt cuộc buổi trình diễn thời trang của Thịnh Thế Quốc Tế cũng cử hành vào hôm nay.
Cách buổi trình diễn chỉ còn có một giờ, trong hội trường xanh vàng rực rỡ lộng lẫy, tất đã đã được bố trí xong, toàn bộ khách mời cùng ký giả đã đến, nhìn khắp cả hội trường, nơi đâu cũng người là người, phát biểu trong buổi trình diễn lần này so với lúc FIR mới về nước sẽ càng thêm long trọng hơn, chỉ cần nhìn sơ qua trang phục của các vị khách quý đến từ khắp nơi trên thế giới, có thể nhìn ra mọi người đối với buổi trình diễn lần này có bao nhiêu kỳ vọng.
Tất cả mọi người nhìn về phía màn hình LCD cực lớn trên sân khấu, trên màn hình đang quảng cáo những mẫu trang phục mới nhất, mọi người mơ hồ có chút mong chờ buổi diễn lần này, hầu hết đều muốn biết ngôi sao mới trong giới thiết kế thời trang sẽ mang lại một bữa tiệc mãn nhãn như thế nào.
Hậu trường phía sau sân khấu.
Tất cả mọi người đều bận rộn, vô số người mẫu có dáng người nổi bật đang sửa sang trang phục và trang sức trên người mình, chuyên gia trang điểm đang khéo léo hóa trang cho họ thêm phần xinh đẹp tinh tế.
Đúng lúc này, một nhà thiết kế đột ngột lớn tiếng kêu lên, khiến tất cả đều nhìn về phía anh ta.
“Sáng nay có ai thấy nhà thiết kế FIR không?”
“Hình như không có.” Tất cả mọi người đều lắc đầu.
“Lễ phục mới nhất của buổi trình diễn hôm nay vẫn chưa đưa tới, bây giờ chỉ còn không tới 1 giờ là bắt đầu, FIR không đưa lễ phục tới nhanh chỉ sợ là không kịp.” Nhìn mọi người đang kinh ngạc, nhà thiết kế kia giải thích.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Đang lúc này, ló vào một cái đầu với mái tóc màu nâu chói mắt, là La Tân Hàn tây trang phẳng phiu đi vào, nhìn mọi người đứng vây quanh, híp mắt nhìn một vòng, không nhìn thấy người muốn tìm, trầm giọng hỏi.
“La tổng, nhà thiết kế FIR còn chưa đến, mà lễ phục cuối cùng ra sân khấu trong buổi trình diễn ở chỗ cô ấy!” Nhìn thấy La Tân Hàn, nhà thiết kế kia vội giải thích: “Mà chúng tôi không có số điện thoại của cô ấy.” Cho dù cộng tác với FIR lâu như vậy, nhưng bọn họ không có số điện thoại của cô, bởi vì có chuyện gì thì FIR cũng liên lạc với phụ tá An Ny.
“Được rồi! Các người cứ làm chuyện của mình đi, tôi lập tức gọi điện thoại cho cô ấy.” Vừa nói vừa lấy di động ra tìm số của cô, anh gọi liên tục mấy lần cũng không có người nghe máy.
Nghĩ một chút, anh gọi điện cho Hạ Nam.
Điện thoại vừa mới thông, La Tân Hàn có chút lo lắng: “Bây giờ anh đang ở đâu? Tô Úy có bên cạnh anh không?”
Nghe anh nói, lúc đầu Hạ Nam cũng sửng sốt, ngay sau đó liền hỏi: “Hiện tại tôi đang đứng bên ngoài hội trường, cô ấy không đi cùng tôi, đã xảy ra chuyện gì sao?” Vì buổi sáng có việc cần anh đi xử lý, nên anh không đón cô được, hơn nữa cô cũng bảo đảm với anh là có thể tự lo cho mình, anh mới đi xử lý công việc trước, bây giờ dã xảy ra chuyện gì rồi sao?
“Đến bây giờ cô ấy vẫn chưa tới, tôi gọi điện cho cô ấy cũng không ai bắt máy, tôi hơi lo lắng, anh ở bên ngoài chờ tôi, tôi lập tức ra ngay.” La Tân Hàn cúp điện thoại, bước nhanh ra khỏi hội trường.
Cúp điện thoại xong, ngồi ở ghế lái suy nghĩ, Hạ Nam nhanh chóng nhấn một số điện thoại, đợi bên kia tiếp thông, liền trầm giọng hỏi: “Hiện tại cô ấy ở đâu?.....Cái gì?.....Cô nói cô không biết.....Được, chờ tôi tới rồi nói!” Nói xong liền cúp điện thoại. doc chuong moi nhat tren dd lequydon
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ lo lắng, con ngươi đen như mực càng lạnh lùng, anh có dự cảm xấu, giống như có chuyện không tốt sẽ xảy ra.
Anh cúp điện thoại không tới một phút, La Tân Hàn đã kéo mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
Hạ Nam quay sang nhìn La Tân Hàn, nói: “Người tôi sắp xếp ở bên cạnh bảo vệ cô ấy cũng không có tin tức, hiện giờ không biết cô ấy đang ở đâu.” Thanh âm của anh ẩn giấu sự run rẩy.
Thật ra thì lúc vừa vào trong xe La Tân Hàn đã biết, chuyện không ổn, bởi vì toàn thân của người đang ngồi ở ghế lái tản ra hơi thở lạnh như băng đã minh chứng điều đó.
“Không cần nhìn tôi, vì anh sắp đặt người ở bên cạnh cô ấy, cho nên tôi mới rút người của mình về.” La Tân Hàn nhún nhún vai, mang theo nụ cười bất cần đời thường ngày, vẻ mặt cũng âm trầm kỳ lạ.
Hạ Nam nhấn số điện thoại ‘bảo bối’ có tín hiệu nhưng vẫn không có người nhận.
Đang lúc ấy thì di động của anh reo lên, liếc nhìn dãy số trên di động, đó là dãy số xa lạ.
Cầm di động trong tay, theo bản năng anh nhanh chóng ấn nút nhận.
Vừa thông thì bên kia liền truyền đến giọng nói hơi tục tằn: “Xin chào, là người nhà của cô Tô Úy phải không? Đây là sở cảnh sát của thành phố A!....”
“Là tôi, có chuyện gì không? Phát hiện ra cô ấy ở nơi nào?” Không đợi bên kia nói xong, Hạ Nam đã gấp gáp mở miệng hỏi.chuong moi nhat tren dd lequydon
“Là như vầy, cô Tô Úy xảy ra tai nạn giao thông, hiện giờ đang ở sở cảnh sát để lấy lời khai, nhưng trạng thái của cô ấy hình như có cái gì không đúng!.....”
“Dừng việc lấy lời khai ngay lập tức, tôi đang trên đường đến, nếu cô ấy mất một cọng tóc, tôi sẽ chôn các người theo cô ấy!” Nghe bên kia nói tâm tình của cô không ổn, anh vô cùng luống cuống, rống to tiếng, sau đó cúp điện thoại.
La Tân Hàn nhìn biểu hiện tức giận của anh, cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo tản ra từ người anh, không nhịn được rùng mình một cái, nếu câu nói kia thốt ra từ miệng người khác, anh có thể không tin, nhưng từ miệng của người đàn ông lạnh lùng phi phàm này thì anh tin 100% là Hạ Nam nói được làm được.
“Để tôi lái xe” Đổi chỗ ngồi cùng anh, La Tân Hàn ngồi vào ghế lái, mười mấy giây sau, chiếc xe thể thao màu đen hào hoa dường như biến mất trước cửa hội trường.
Hơi thở lạnh lùng tản mát trong xe, ngồi ở ghế phụ Hạ Nam suy tư một chút, bấm một số điện thoại, chờ bên kia tiếp thông, liền nói: “Hiện giờ Úy Úy đang ở sở cảnh sát, tâm tình không ổn định, kêu Quỷ Y nhanh tới sở cảnh sát!”
Đợi bên kia trả lời xong, Hạ Nam mới cúp điện thoại.
20 phút sau, chiếc xe thể thao màu đen hào hoa dừng trước cửa sở cảnh sát của thành phố A, vừa mới dừng lại, hai người liền nhanh chóng xuống xe, ba chân bốn cẳng chạy vào bên trong.
Bọn họ vừa biến mất ở cửa, một chiếc xe thể thao sang trọng khác cũng dừng lại, cũng có hai ngươi nhanh chân đi tới.
Hành lang của sở cảnh sát thật dài, thỉnh thoảng có vài người mặc cảnh phục và không mặc cảnh phục đeo bảng tên đi tới đi lui, Hạ Nam và La Tân Hàn đi về phía phòng thẩm vấn.
Cửa phòng thẩm vấn đóng chặt, FIR co rút thân thể ngồi trên ghế, cảnh giác phòng bị nhìn 2 người mặc cảnh phục ngồi đối diện, đôi mắt mờ mờ ngấn nước, hai tay nắm chăt trước ngực. truyen chi dang tai dd lequydon
Lúc này, cửa phòng thẩm vấn bị người hung hăng đá ra.
Ba người trong phòng đều nhìn về phía cửa, thấy 2 người đàn ông tuấn mỹ đi vào, hai viên cảnh sát nhìn nhau, một người hỏi: “Các người là ai? Nơi này là phòng thẩm vấn không phải ai cũng có thể vào được.”
Hai người không để ý tới câu hỏi của viên cảnh sát, đi thẳng về phía FIR đang co rút người ngồi trên ghế.
Hạ Nam nhìn bộ dáng như con thỏ nhỏ đang sợ hãi của FIR, vô cùng đau lòng, cúi thấp người đưa tay nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.
Ngửi được mùi hương phái nam quen thuộc, FIR nắm chặt áo trước ngực anh, dùng giọng khàn khàn nói: “Em không có đụng ai hết, người đó không phải là em đụng, thật sự không phải em, có rất nhiều máu.....” lúc cô nói, trong mắt không có chút thần sắc nào, ngay cả thân thể cũng đang run rẩy.
“Anh đến rồi, không sao!” Vừa nói vừa bế cô từ ghế ngồi lên, đi ra ngoài.
“Không được, hiện giờ cô gái này không thể rời khỏi đây.....”
“Cút cho tôi!” Hạ Nam nhìn viên cảnh sát cản trở lạnh giọng nói, ánh mắt của anh lạnh như băng, khiến cho viên cảnh sát lui về sau một chút.
“Nhưng mà.....”
Đang lúc đó thì điện thoại của viên cảnh sát bên cạnh vang lên.
Nhìn dãy số anh ta vội vàng nhận, đang muốn mở miệng báo cáo tình huống trong phòng thẩm vấn, thì người bên kia đã nói: “Lập tức thả người.”
“Cục Trưởng, ông nói gì? Cô ấy đụng người ta, hiện tại người đó vẫn còn đang cấp cứu trong bệnh viện, cứ như vậy mà thả người sao?” Nghe bên kia ra lệnh, anh ta cho là mình nghe lầm.
“Tôi lệnh cho người mau thả người cho tôi.” Cấp trên ra lệnh thả người, anh ta còn có thể làm gì! truyen dang tai dd lequydon
Nghe tiếng rống giận của cấp trên, rốt cuộc anh ta cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, vội vàng cúp máy, tới bên cạnh viên cảnh sát kia nói nhỏ bên tai chỉ thị của cục trưởng.
“Cậu nói cục trưởng ra lệnh thả người!” Nghe thế, người kia nhẹ giọng hỏi lại.
“Ừ, tránh ra nhanh lên!” Vừa nói vừa kéo đồng nghiệp qua một bên, nhìn sắc mặt âm u của vị đại gia trước mặt này, anh ta sợ nếu chậm trễ sẽ gặp phải tai ương: “Mọi người có thể đi, đi thong thả!”
Hạ Nam liếc nhìn người trong ngực, bước nhanh đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng thẩm vấn liền thấy có 2 người đi nhanh về phía bọn họ.
“Thế nào?” Đến gần, Sở Khiếu Nhiên liếc nhìn FIR đang được Hạ Nam ôm trong ngực, lo lắng hỏi thăm.
“Không có sao, chúng ta trở về rồi hãy nói.” Vừa nói vừa ôm cô bước nhanh ra khỏi sở cảnh sát.