Đến khi Hạ Nam mang theo hộp thức ăn trở lại thì đã là 1 giờ sau, vừa đi vào phòng, anh thấy cô ngồi trên giường bệnh, hơi cúi đầu dịu dàng nói điện thoại, sắc mặt vô cùng nhu hòa, khóe miệng khẽ cười, chứng tỏ tâm tình của cô đang rất tốt.

“…..Được, vậy con phải ngoan ngoãn, sáng ngày mai mẹ sẽ đi đón con, được rồi, ngủ ngon…..!” Bên kia truyền đến tiếng ‘đô đô đô…’, cô mới chậm rãi cúp điện thoại, ngẩn lên thì thấy Hạ Nam đang cầm hộp thức ăn đứng yên lặng trước giường bệnh, bí ẩn nhìn cô, hai mắt cô mở to nhìn anh cười cười, cô đặt điện thoại đi động lên bàn cạnh giường: “Em đói bụng!” Liếc nhìn đồ ăn trong tay anh nũng nịu nói.

Hạ Nam biết cô đói bụng, im lặng lấy thức ăn trong hộp ra dọn lên cái bàn thấp trước mặt cô, nhìn mấy món ăn ngon lành bốc hơi nóng, cô nghi ngờ nhìn Hạ Nam một cái, những món ăn này thật sự là anh làm sao? Chẳng qua cô chỉ thuận miệng nói đùa thôi mà, anh lại cho là thật, nhưng đã trễ như thế này, anh làm sao mà làm được?

Có lẽ là thật sự đói bụng, cô cũng không nói nhiều, liền cầm đũa lên ăn.

Thực tế, Hạ Nam phải đi siêu thị 24 giờ mua nguyên liệu và mượn nhà bếp công cộng của bệnh viện, anh chỉ nấu ít món ăn mà ngày thường cô thích.

Đang ăn, bỗng nhiên cô dừng đũa, nhìn anh đang ngồi trên giường, dịu dàng nói: “Có muốn ăn một chút không? Anh nấu nhiều quá, một mình em ăn không hết đâu.” Vừa nói cô vừa  liếc nhìn Hạ Nam, chỉ thấy sắc mặt anh âm trầm, cô chột dạ vuốt vuốt tóc, không biết mình có chỗ nào đắc tội với vị đại gia này!

Đối với người phụ nữ không có lương tâm ở trước mặt này, anh im lặng đến muốn nổi điên rồi, cô còn có thể ngốc ngếch hơn không, những món này anh nấu để cho hai người ăn, đến bây giờ cô mới phát hiện ra?

“Em không có lương tâm, anh làm để ăn cùng với em, anh vẫn còn chưa ăn cơm tối.” Nhìn vẻ mặt ngờ vực của cô, anh liếc mắt một cái, thật sự không nhịn được ai oán nói, sau đó cầm đôi đũa còn lại lên, bắt đầu ăn.

“Hả…..” Nghe anh nói, vẻ mặt cô chợt khó xử, thì ra là như thế mới đắc tội với vị đại gia này, nhưng vẻ mặt khó xử duy trì không lâu, chớp mắt đã khôi phục sự lạnh nhạt, bắt đầu ăn bất kể hình tượng, tóm lại, chỉ một câu, thức ăn ngon có sức hấp vô cùng lớn.

Hạ Nam thấy rõ sự thay đổi trên mặt cô, bất đắc dĩ lắc đầu, cho tới bây giờ, đối với cô thức ăn ngon luôn luôn có sức hấp dẫn hơn hết, lúc này, anh không khỏi hoài nghi sức quyến rũ của mình phải chăng đã bị giảm xuống!

…..

Hạ Nam dọn dẹp xong, ngồi trên ghế salon trong phòng bệnh chăm chú nhìn FIR, đôi mắt đen như mực thoáng dịu dàng, khóe miệng anh hơi cong cong dường như trong lòng rất vui vẻ.

FIR lật lật tạp chí thời trang trong tay, liếc nhìn Hạ Nam, có chút mất tự nhiên, cô ho nhẹ.

“Ấy, khuya lắm rồi, anh có thể đi về, em muốn nghỉ ngơi.” Nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấy đã mười giờ, cô ngẩng đầu nhìn anh thấp giọng nói.

“Ai nói anh phải đi về?”

“Tùy anh, em nghỉ ngơi trước.” Nói xong cô bỏ cuốn tạp chí thời trang lên bàn, đưa lưng về phía anh, nghiêng người nằm xuống, đang muốn nhắm mắt lại thì cảm thấy sau lưng ấm áp, cô không khỏi trợn to hai mắt!

Quay đầu lại, cô hung hăng nhìn anh chằm chằm, chỉ thấy anh duỗi tay ôm cô vào trong ngực, cô bị bao phủ bởi thân thể nóng ấm của anh.

“Ngoan, ngủ đi!” Cô định mở miệng thì bên tai liền vang lên giọng nói từ tính trầm thấp khàn khàn của anh, tiếp theo là thanh âm hít thở vững vàng, nghiêng đầu dán vào lồng ngực to lớn của anh, nghe tiếng tim anh đập, cô có cảm giác nhịp tim của mình cũng tăng nhanh giống như 5 năm về trước, lần đầu tiên thanh tĩnh nằm trong ngực anh, đã khiến sự buồn bực bất an trong lòng cô bình tĩnh trở lại.

Không biết qua bao lâu, cô nằm trong ngực anh chậm rãi  xoay người đối mặt với anh, dưới ánh đèn lờ mờ, khẽ nâng đầu nhìn anh, vẫn gương mặt đẹp trai tuấn mỹ như xưa, tay phải nhẹ nhàng miêu tả mặt anh, từng đường nét khái quát, một lần rồi lại một lần.....

Dần dần, trong mắt ngân ngấn nước, tầm mắt cô mờ dần, đưa hai tay che miệng mình lại, cô ngừng thở, chỉ sợ đánh thức người đàn ông trước mặt.

Hồi lâu, cô từ từ nhắm mắt, hít thở cũng đã ổn định trở lại, người đàn ông vốn đang ngủ say chợt mở mắt, đôi mắt thâm thúy đen như mực, đồng tử dưới ánh đèn lờ mờ sáng như ngọc càng thêm chói mắt, thần sắc sâu không lường được, sự sắc sảo trên gương mặt tuấn tú như che giấu gì đó, có phần âm trầm bất định.

Anh lẳng lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, khẽ cau mày đưa tay chạm vào gò má còn ướt nước mắt của cô, ngay sau đó đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên, nụ hôn thật dịu dàng, từ trán đến mi tâm, tới đôi mắt rồi sống mũi, xuống đôi môi.....

Anh hôn thật cẩn thận dè dặt, dịu dàng triền miên, dường như với anh, cô là vật quý báu nhất trên thế giới này.

.....

FIR mở mắt ra, đập vào mắt chính là ánh sáng, thep bản năng cô đưa tay lên che khuất, nghiêng đầu thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc.

“Bảo bối, chào buổi sáng.” Ngay sau đó là giọng nói từ tính trầm thấp, thanh âm tự nhiên khiến tâm trạng cô trở nên luống cuống.doc chuong moi tai dd lequydon

“Chào buổi sáng!” Lấy lại tinh thần, cô nhẹ nhàng đáp lời, chầm chậm ngồi dậy, mơ màng nhìn về phía anh hít một hơi thật sâu, cô phát hiện ra trên người anh không còn là bộ âu phục màu đen của ngày hôm qua nữa, bây giờ anh đang mặc một bộ đồ màu đen thoải mái, cô cũng ngạc nhiên phát hiện ra, màu đen trầm lắng mặc trên người anh càng tôn lên khí chất cao quý ưu nhã của anh.

Nhìn đồng hồ trên cổ tay mới phát hiện đã 8 giờ, vậy tối qua cô ngủ được đến…..tiếng, vuốt trán cẩn thận suy nghĩ, hình như không có gì bất thường, đêm qua là lần đầu tiên cô không thấy ác mộng mà ngon giấc cho tới bây giờ, 5 năm qua chưa từng xảy ra, chẳng lẽ là bởi vì có anh ở bên cạnh hay sao?

“Đói bụng không, đây là cháo thịt mới nấu xong, ăn đi” Hạ Nam đặt hộp cháo lên chiếc bàn thấp trước mặt cô, vừa mở nắp ra, mùi cháo thơm tràn ngập khắp phòng, thoáng át đi mùi thuốc sát trùng trong phòng bệnh.

FIR cầm muỗng lên, lại như nhớ gì đó, nhẹ giọng: “Anh có muốn ăn cùng em không?” Cô dịu dàng chớp chớp mắt.

“Không, anh ăn trước rồi!” Vuốt vuốt mái tóc mềm như tơ của cô, anh ôn nhu nói, giọng điệu có vẻ tiếc nuối, chậc, hiện giờ cô thật đáng yêu! Chuyện gì cũng có thể dễ dàng nhìn ra từ biểu cảm trên mặt cô, đã 5 năm rồi, trong lòng cô nghĩ gì thật sự khó đoán, tính tình vẫn như là một đứa trẻ, ngoại trừ vẻ mặt lạnh nhạt! 

“Vâng!” Nghe anh nói, cô mới ngồi dây bắt đầu ăn. “Đúng rồi, một lát em phải xuất viện.” Hình như nhớ ra cái gì, cô lại mở miệng nói.

“Ừ!” Nghe cô nói phải xuất viện, anh khẽ cau mày, đôi mắt cũng trở nên thâm trầm.

Thấy anh không phản đối, FIR cúi đầu tiếp tục ăn điểm tâm.

“Anh đi ra ngoài hút điếu thuốc” Nói xong, không đợi cô trả lời liền đi ra ngoài.

FIR ngẩng đầu lên thì anh đã rời đi, chỉ còn trông thấy bóng lưng cao ngất, cô chép miệng lại cúi đầu ăn tiếp bữa sáng.

Ra khỏi phòng bệnh vốn là đi thẳng đến khu vực hút thuốc, nhưng anh lại đi về hướng ngược lại.

Đứng trước cửa phòng làm việc của viện trưởng, Hạ Nam nhẹ nhàng gõ cửa, nghe bên trong trả lời liền đẩy cửa đi vào.

Tần Đào ngước lên thì nhìn thấy anh, ông không ngạc nhiên chút nào, giống như đã sớm biết anh sẽ đến, ông đứng dậy rời khỏi bàn làm việc đi về phía ghế salon

“Chú đề nghị cháu nên đưa cô ấy tới khoa tâm thần kiểm tra kỹ lưỡng một chút.” Không đợi Hạ Nam hỏi, Tần Đào đã mở miệng nói trước, giọng điệu của ông có vẻ nghiêm trọng!truyen chi dang tren dd lequydon

Nghe ông nói, Hạ Nam sợ run trong chốc lát, ngay sau đó anh hỏi: “Rất nghiêm trọng sao?”

“Từ tình huống trước mắt mà nói, chú chưa thể cho ra kết quả chính xác được.”

“Vậy…..”

“Hiện tại bước đầu suy đoán cô ấy mắc phải chính là chứng uất ức!”

“Chứng uất ức?”

…..

Ngay ngày hôm đó, Hạ Nam làm thủ tục cho FIR xuất viện, cả hai qua nhà họ Hạ đó tiểu Tô Niệm về, sau đó đưa bé đến nhà trẻ.chuong moi nhat tren dd lequydon

…..

Vài ngay sau, FIR luôn bận rộn ở Thịnh Thế Quốc Tế, vì buổi biểu diễn thời trang sắp tới, dù vậy, mỗi ngày cô đều dành thời gian để đưa đón tiểu Tô Niệm đến trường.

Cao ốc Thịnh Thế Quốc Tế cao gần một trăm tầng, bên trong phòng họp, hơn 20 người đang bận rộn làm việc, không khí vô cùng khẩn trương, bởi vì chỉ còn 2 ngày là tới buổi trình diễn, công việc chưa hoàn thành vẫn còn rất nhiều, họ phải nắm chắc thời gian.

FIR liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, lại nhìn mọi người xung quanh đang bận bịu, cô bắt đầu dọn dẹp, xem chừng hôm nay lại phải mang những công việc này về nhà! Trở về nước, vốn cho là sẽ nghỉ ngơi một thời gian, nhưng không ngờ vì buổi trình diễn này mà lại càng bận rộn hơn!

Chào hỏi mọi người xong, cô vội vã đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng họp, cô đã thấy một bóng dáng cao to đang tựa lưng vào tường, mái tóc màu nâu đặc biệt chói mắt, khuôn mặt tuấn tú vẫn mang vẻ bất cần đời đang vui vẻ, nhìn thấy cô, anh mỉm cười, nếu nhìn kỹ có thể thấy trong mắt anh có sự áy náy.

“Sao anh lại ở đây?” Chầm chậm đi tới, cô nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.

“Không phải cô muốn đi đón tiểu bảo bối của cô sao? Tôi là cha nuôi đương nhiên muốn cùng đi, thằng bé về đã lâu, tôi cũng chưa gặp nó, còn phải đưa cho nó bao lì xì lớn mới được.” La Tân Hàn vui vẻ nói đùa.

“Phốc.....” Nghe anh nhắc đến lì xì, cô đột nhiên cười ra tiếng, nhớ tới ngày đó tiểu Tô Niệm mặt mày im lặng, cô đã cảm thấy buồn cười. “

“Tôi nghĩ anh phải đưa cho thằng bé bao lì xì khá một chút, tránh cho đến lúc đó cấp bậc của anh bị hạ xuống.”

“Tại sao?” La Tân Hàn nghe cô nói như vậy, lại nhìn dáng vẻ cười không ngớt của cô, anh càng tò mò hơn.doc truyen tai dd lequydon

FIR liền kể tình hình ngày đó Tư Uyển Tâm đưa  lì xì cho tiểu Tô Niệm cho anh nghe.

Nghe cô kể xong, La Tân Hàn cũng không kìm được phá lên cười!