Vừa ra khỏi thang máy tầng tám, Tô Úy đã nhìn thấy người đàn ông mặc áo xám tro đang dựa vào tường nghịch điện thoại, thấy anh đang cúi đầu chăm chú nghịch điện thoại trong tay, không hề phát hiện cô đang đến gần mình!

“Hi!” Cho đến khi cô đến cạnh, anh vẫn không phát hiện ra cô! Cô nhẹ nhón chân, dùng lực vỗ vào vai anh một cái!

“A....” một giây kế tiếp điện thoại liền rơi xuống đất, La Tân Hàn nhìn Tô Úy đột nhiên xuất hiện, sợ hãi kêu lên một tiếng, ngay sau đó liền cúi xuống nhặt điện thoại lên bỏ vào túi áo ngoài, vẫn mang vẻ mặt bất cần đời, không chút nào nhìn ra vẻ kinh sợ và hốt hoảng vừa rồi!

“Đi thôi, anh dẫn em đi một vòng xem đã hài lòng chưa!” La Tân Hàn xoay người đi đến một cánh cửa màu trắng gần đấy, trong mắt thoáng qua sự bối rối nhưng nhanh chóng biến mất!

“Thật ra anh vẫn không hiểu, tại sao em nhất định phải chọn tầng tám chín mười này chứ, để cho dễ tìm à?” La Tân Hàn khó hiểu hỏi cô!

“Bởi vì công ty quảng cáo Minh Nguyệt ở thành phố C cũng ở ba tầng này!” Tô Úy nhàn nhạt nói xong, trong giọng nói còn mang theo cảm xúc, ánh mắt thoáng qua sự ủ dột và ưu thương!

“Ồ...!” Nghe được lời của cô, La Tân Hàn cũng hết ý kiến, anh thật sự không biết trong đầu cô còn chứa cái gì nữa?, “Không phải em cũng muốn trang trí chỗ này giống hết ở thành phố C chứ?”

“Anh thật thông minh!”

La Tân Hàn đưa cô đi xem xét ba tầng lại lần nữa, Tô Úy thỏa mãn gật đầu!

“Có phải anh đã giúp em một chuyện rồi không?”, La Tân Hàn Nhíu mày hỏi người phụ nữ đứng yên trước mặt.

cô nhẹ nhàng gật đầu một cái.

"Vậy bây giờ có phải em nên mời anh một bữa cơm hay không đây? Anh cũng đói sắp chết rồi, sáng sớm đã đến đây, còn chưa kịp ăn cơm đâu." Khuôn mặt tuấn tú của La Tân Hàn vẫn mang vẻ mặt bất cần đời, toàn thân tỏ ra hơi thở lười biếng.

"Được rồi, anh giúp em nhiều chuyện như vậy, mời anh một bữa cơm mới phải phép chứ? Anh muốn ăn gì?" Tô Úy nhíu mày, nhàn nhạt nói qua.

" Tô mỹ nữ, không bằng em tự tay nấu cho anh một bữa cơm đi, như vậy mới đủ thành ý chứ, đúng không?"

" không bằng thì Quân Thượng đi, anh có đi không đây?" Tô Úy nghe được lời của anh, lập tức mở miệng.

"Quân Thượng thì Quân Thượng, còn hơn là không có gì. Dù sao Quân Thượng cũng là nhà hàng năm sao cao cấp." La Tân Hàn biết mình đã bị đùa giỡn, vội vàng nói: "sao em lại có thể như vậy chứ? Cái này không phải qua cầu rút ván sao"

Trong đại sảnh của Quân Thượng, xanh vàng rực rỡ, trang trí rất đẹp mắt, ở vị trí gần cửa sổ. Tô Úy và La Tân Hàn ngồi đối diện nhau, trên người hai người toát ra khí chất bất đồng. một lạnh nhạt bình thản, một lười biếng bất cần đời.

Tô Úy nhìn người đàn ông đối diện không chút để ý nói: "anh biết em ba năm rồi sao? Quan hệ giữa chúng ta là gì? " một tháng trước, khi cô còn ở bệnh viện, La Tân Hàn đến phòng bệnh của cô nói, hai người đã biết nhau được ba năm, nếu cô gặp khó khăn, có thể tìm đến anh bất cứ lúc nào, điều kì quái thực sự là cô tin lời anh! Thực sự, chỉ cần cô yêu cầu, thì anh có thể làm được, đều này không thể làm cô không nghi ngờ. Rốt cuộc hai người có quan hệ thế nào, tại sao anh có thể giúp co như vậy? Những đều này cô thật sự muốn biết.

"Em đoán thử xem"

"không biết, nếu biết sao còn phải hỏi anh." Tô Úy giương lên biểu hiện "anh có bình thường không" để nhìn người đàn ông đối diện, "không phải anh có ý đồ gì với em đấy chứ?"

"Anh có ý đồ với em? Vậy em nói xem em có thể cho anh cái gì?" Nghe được câu này, ánh mắt La Tân Hàn nhìn cô mập mờ, ngay sau đó mở miệng: "để anh nghĩ xem, thật ra nếu nói mua đồ không phải không có. Dù sao em cũng được coi là một mỹ nữ đấy." Anh làm bộ như nghiêm túc suy nghĩ một chút, ánh mắt lười biếng quan sát người phụ nữ trước mặt.

"Dừng, anh đường đường là tổng giám đốc Thịnh Thế. không cần mời gọi, mỹ nữ cũng tự động xong vào thôi."

.....

nói cho anh điều này, hai ngày nữa công ty em sẽ đến trang trại sinh thái ở ngoại ô để làm quảng cáo cho "Mị chi yêu" trong hai ngày này em cũng sẽ đi, anh nếu rảnh thì đi cùng đi, đến lúc đó chúng ta có thể sẽ từ từ bồi dưỡng tình cảm" Tô Úy nhạo báng nói.

"Làm sao em biết anh..." nghe giọng điệu nhạo báng của cô, La Tân Hàn bị nhìn thấu, ý bất cần đời trên mặt cứng đờ.

"Em bị mất trí nhớ chứ không phải mắt không nhìn thấy, não bị hỏng. Huống chi, đây là chuyện người có mắt nào cũng có thể nhìn thấy được." Tô Úy lườm anh, nét mặt hiện rõ "anh tưởng em bị ngu sao?"

"Điều này rõ ràng vậy sao?" La Tân Hàn có chút ảo nảo gãi gãi mái tóc chói mắt của mình.

"Anh nghĩ sao?"

"Tô Úy?" một giọng nữ nhẹ nhàng, mang theo nghi ngờ truyền đến phía sau hai người.

Tô Úy và La Tân Hàn nghe được âm thanh đồng loạt quay ra, chỉ thấy một đôi nam nữ ngồi đằng sau bàn sau hai người. Nam ưu nhã tuấn mỹ, nữ nhỏ nhắn đáng yêu. rõ ràng âm thanh lúc nãy là của cô gái kia.

Tô Úy suy tư mấy giây, Xác định trong mình không có chút ấn tượng nào với người kia mới nhàn nhạt mở miệng: "cô là?"

"Em là Hạ Vân Hà, em họ của anh Hạ Nam, lần trước chúng ta gặp nhau trước cửa siêu thị." Hạ Vân Hà đứng lên đi đến bàn của hai người, quan sát vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Úy và khuôn mặt bất cần của La Tân Hàn, chớp nhẹ đôi mắt to tròn, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười khả ái ngọt ngào.

"thật xinh lỗi, tôi không nhớ rõ." cô gái này là em họ của Hạ Nam, thật không ngờ một người đàn ông bá đạo lạng lùng như vậy lại có một cô em gái đáng yêu, xinh đẹp như vậy.

"không sao, em vừa nghe hai người nói muốn đến nông trại sinh thái ở ngoại ô, em có thể đi cùng mọi người không?"

Tô Úy liếc nhìn Hạ Vân Hà trước mặt, khẽ gật đầu.

Sau khi nhận được câu trả lời, Hạ Vân Hà trong lòng âm thầm tính toán, cô nhất định phải lôi anh họ đi bằng được. Đến lúc đó cô còn có thể đứng ra tranh công với anh ấy chứ.

"Khi nào mọi người đi vậy? Có những ai đi ạ? Như vậy đi, em cho chị số điện thoại của em, khi nào đi chị gọi cho em được không?"

Tô Úy nhìn cô gái trước mặt liên tục hỏi ra mấy vấn đề, khóe miệng giật giật. cô gái này thật là.