Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu xuống hai bong người ngồi trên ghế salon, khiến xung quanh hai người như có một lớp ánh sáng bao phủ.
“ Không ngại đưa tôi đi dạo xung quanh chứ? “, Trầm Kiệt Tư nhìn Tô Úy đang trầm tư ngồi dựa vào ghế sofa, nhàn nhạt nói xong, ánh mắt vẫn dịu dàng thâm thúy như vậy!
“ Cái đó…… được rồi!”. Nghe thấy lời anh ta, Tô Úy lấy lại tinh thần, liếc nhìn cầu thang, không thấy bóng dáng quen thuộc mới nhàn nhạt mở miệng. “ Vậy bây giờ đi đi!”, Hạ Nam bị ba gọi vào thư phòng nói chuyện một ình, còn mẹ cũng có chuyện nên đi ra ngoài rồi! Trong phòng khách to như vậy nhưng chỉ có hai người bọn họ và người giúp việc thỉnh thoảng ra vào. Cho dù biết người đàn ông kia là anh họ mình nhưng cũng không phải quá quen thuộc nên cũng không trò chuyện thoải mái được.
Cô rất tò mò không biết ba mình sẽ nói với Hạ Nam chuyện gì? Nghĩ đến đây không khỏi thất thần.
“ Yên tâm đi, chú sẽ không ăn thịt cậu ấy đâu!” Như nhận ra sự băn khoăn của cô, Trầm Kiệt Tư mở miệng nói, trong giọng nói ẩn giấu sự bất đắc dĩ và thâm ý!
Bị đoán trúng suy nghĩ, Tô Úy lộ ra thấn sắc quẫn bách, ngay sau đó đứng dậy ra ngoài, vẫn không quên vẫy vẫy tay với người đàn ông đằng sau, nói: “ Đi thôi!”
Trầm Kiệt Tu thấy cô đi ra ngoài, liền ưu nhã đứng dậy đi theo!
Trong thư phòng trên lầu hai, Tô Chí ngồi trên ghế sofa, vẫy vẫy tay ý bảo Hạ Nam ngồi xuống. Hạ Nam lễ phép gật đầu một cái, sau đó ngồi xuống ghế cạnh ông.
Tô Chí cũng không lập tức mở miệng, mà là ưu nhã pha trà, trong nháy mắt hương trà thơm ngát đã lan tỏa ra khắp căn phòng. Tô Chí rót hai chén trà, một tách đặt trước mặt Hạ Nam còn một tách đặt trước mặt mình. Tách trà đặt dưới mặt bàn bốc hơi nghi ngút khiến cả căn phòng như bị bao phủ bởi một lớp sương mỏng.
Tô Chí khẽ nhấp một ngụm nhỏ rồi chậm rãi đặt tách trà xuống, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Nam, lông mày sắc net, đôi mắt có hồn, gương mặt tuấn tú góc cạnh, khí chất ưu nhã, cao quý. Năm đó khi Minh Hiên dẫn Hạ Nam về nhà, ông dĩ nhiên cũng gặp qua. Thấy Minh Hiên nói đứa bé này đã ra nước ngoài không lâu sau đó, không ngờ bây giờ đã trở lại, còn lại….. dĩ nhiên ông cũng không biết vì sao năm đó anh phải ra nước ngoài.
“ A Nam, cậu quen Úy Úy nhà chúng tôi bao lâu rồi?”
“ Khoảng ba tháng.” Hạ Nam suy tư, nhàn nhạt trả lời.
“ Nghe nói mấy hôm trước cậu đã cầu hôn Tô Úy?”
“ Đúng ạ!”
“……” Nghe được câu trả lời dứt khoát, Tô Chí trong nháy mắt có chút sững sờ. Nhìn thấy sự kiên định lóe lên trong mắt Hạ Nam, giọng ông cũng hạ thấp xuống.
“ Từ nhỏ Úy Úy đã là một đứa bé có long tự tôn rất cao, vì nguyên nhân này mà ngay cả chúng tôi cũng không thân cận với con bé lắm, con bé cũng có rất ít bạn bè, may mà con bé còn có một anh trai luôn yêu thương bảo vệ nó, mà từ khi còn nhỏ nó cũng rất thích anh trai. Bây giờ anh trai của nó vẫn nằm trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh, con bé không nói ra miệng nhưng tôi biết trong lòng nó rất khó chịu. Xem ra Úy Úy đối với cậu rất khác, cho nên tôi hi vọng cậu có thể bảo vệ nó chứ đừng thương tổn đến nó.” Từ trước đến giờ Tô Chí luôn là một người kín kẽ âm trầm, ít nói chuyện. Đây là lần đầu tiên vì con gái mà ông nói nhiều đến vậy.
“ Con bảo đảm nhất định con sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, nhất định sẽ không để cô ấy bị thương.” Giọng nói trầm thấp từ tính truyền đến tai Tô Chí.
“ Được, Được.”
“ Bác trai, cháu muốn thương lượng với bác một chuyện.”
“ Ừm, nói đi.”
“ Cháu muốn nhân dịp lễ mừng năm mới sẽ cử hành hôn lễ với Úy Úy”. Tuy đây là quyết định mà anh đã suy nghĩ từ rất lâu nhưng vẫn cần phải thương lượng với ba mẹ của cô trước, dù sao đây cũng là người thân cận nhất của cô, đây là sự kính trọng tối thiểu mà anh cần thể hiện.
“ Hôn lễ?” Nghe thấy Hạ Nam nói đến hôn lễ, ông liền bối rối, tốc độ này có phải quá nhanh rồi không? “ Bây giờ tôi không thể cho cậu một câu trả lời chính xác được, để tôi thương lượng với mẹ con bé đã.”
“ Vâng ạ. Cháu cũng không muốn nhanh như vậy, nhưng tuổi tác ông nội bây giờ đã cao nên ông muốn chúng cháu sớm tổ chức hôn lễ, đây cũng là mong ước lớn nhất của ông”. Hạ Nam nhìn ra suy nghĩ của ông, anh nghiêm túc nói.
“ Ông nội?” Mặc dù năm đó gặp qua Hạ Nam nhưng ông cũng không biết gia cảnh Hạ Nam như thế nào. Mấy ngày trước nghe tên cậu ta nhưng vẫn chưa biết rõ. Hai người cũng không điều tra thêm vì nghĩ sớm muộn gì cũng biết.
“ Vâng, ông nội con ở Phẩm Diên cư trong khu biệt thự này.”
“ Cậu nói là ông Hạ.”
“ Đúng vậy.”
“….” Nghe lời nói của anh, Tô Chí cúi đầu trầm tư. Hạ Sinh Uy từng là tổng tư lệnh, cho dù bây giờ đã về hưu nhưng vẫn có danh tiếng. Không ngờ người trước mặt lại là cháu trai của ông cụ.