Khi Tô Úy tỉnh lại đã là buổi trưa, sau khi tỉnh lại nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của Hạ Nam liền kiên quyết đuổi anh về nhà!

Sau đó bác sĩ đến kiểm tra qua, nói cô không có gì đáng ngại, sáng mai có thể về nhà!

Nghĩ lại Tô Úy mới thấy choáng váng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà số lần vào bệnh viện còn gấp mấy lần số năm cô sống trên đời!

Buồn chán ngồi trong phòng bệnh, Tô Úy đang định lấy điện thoại ra chơi điện tử lại phát hiện tắt máy, cô vội vang mở lên, thấy có rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi lỡ, phần lớn là của ba mẹ, ngoài ra Giang Hạo và chị dâu cũng gọi mấy lần.

GỌi điện về cho mẹ, tiếng chuông vừa vang lên không quá năm giây, đã nghe thấy âm thanh của Thẩm Khiết, “Úy Úy, có chuyện gì mà con tắt máy suốt vậy?”

“A, không sao hết, điện thoại con hết pin thôi mà!”, Tô ÚY sợ ba mẹ lo lắng, nên chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ đáp trả.

“Mẹ đã nghe chuyện trong buổi lễ kỉ niệm ba mươi năm thành lập tập đoàn Hạ thi hôm qua rồi”, Thẩm Khiết không nói rõ nhưng bà biết Úy Úy sẽ hiểu rõ lời nói của bà.

“Chuyện đó mấy hôm nữa con về sẽ nói rõ hơn với ba mẹ!”, Nghe lời của mẹ, đầu tiên Tô Úy hơi sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu mẹ đang nói đến lời cầu hôn tối qua!

“Đưa thằng bé về ra mắt ba mẹ đi!”. Nghe lời nói lập lờ nước đôi của con gái, Thẩm Khiết mở miệng.

“Vâng, con biết rồi!”.

... ...... .....

Nói chuyện thêm một lúc lâu nữa hai người mới cúp điện thoại!

Đối với chuyện Khiếu Nhiên trở lại, cô không nói với Thẩm Khiết một câu nào! CŨng không phải nguyên nhân gì quan trọng, chỉ là cô không biết nên mở miệng thế nào! Tối hôm qua cô và anh Khiếu Nhiên nói chuyện có lẽ bởi đã hiểu nhau nên cũng không nhắc lại chuyện xảy ra năm đó, càng không hỏi đến chuyện vì sao anh ấy đột nhiên lại cải tử hoàn sinh!

Trong lòng cô vẫn luôn áy náy với anh Khiếu Nhiên, vì cô nên anh ấy mới chết, cho dù hiện tại anh ấy đã trở lại, nhưng phần áy náy này vẫn tồn tại như cũ, chỉ là trong lúc vô tình là từ từ quên đi!

... ...... ......

Tô Úy đang buồn chán ngồi nghịch điện thoại, chợt nghe tiếng gõ cửa nhè nhẹ! Cô biết người bên ngoài tuyệt đối không phải Hạ Nam, bởi nếu là anh thì sẽ đi vào luôn chứ không bao giờ gõ cửa như bây giờ! Cô mím mím môi, từ lúc nào mà cô hiểu rõ người đàn ông kia như vậy?

“Vào đi!”, Cô đặt điện thoại lên bàn bên cạnh, rồi mới mở miệng.

Nhìn bóng dáng lạnh bạc bên ngoài cửa, cô hơi ngạc nhiên rồi lập tức trở về sự lạnh nhạt, lễ phép mở mieenjg.

“Chào cô, Tô tiểu thư!”. Mộ Thần Huyễn chậm rãi bước tới, nói xong sau đó đôi mắt lạnh nhạt nhìn chăm chú người con gái trên giường bệnh đang cười nhợt nhạt!

“Chú ngồi đi!”, Nhìn người đứng thẳng bên cạnh giường bệnh, Tô Úy hơi bứt rứt nói.

Mộ Thần Huyễn gật đầu, đặt giỏ trái cây lên bàn rồi mới ngồi xuống ghế salon!

“Mộ tiên sinh đừng khách sáo!”

“Cô Tô cũng không cần khách sáo!”

TÔ Úy mất tự nhiên nhìn người đàn ông trung niên. Trong mắt thoáng qua sự nghi ngờ!

“Cô Tô, cô ngàn vạn lần đừng để ý, bởi vì cô khiến tôi có cảm giác rất giống một người quen cũ nên mới mạo muội đến đấy!”, Thấy cô nghi ngờ, ông ta mở miệng giải thích.

Tô Úy nghe được lời của ông ta, nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý mình không ngại!

... ...... ....

Mộ Thần Huyễn nói chuyện với Tô Úy rất lâu, cho đến khi ông ta nhận được một cuộc điện thoại mới rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi ông ta rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn mình cô, Tô Úy lại tiếp tục nghịch điện thoại! Chỉ là cô không còn tập trung như trước, ảo não gãi gãi tóc của mình, sau đó ném điện thoại lên trên bàn.

Không biết có phải do cảm giác hay không mà cô cảm thấy ánh mặt Mộ tiên sinh nhìn mình rất kì lạ, có lẽ thật sự giống như lời ông ta nói cô rất giống một người quen cũ, nhưng không hiểu vì sao cô cũng không cảm thấy ghét ông ta, ngược lại còn có một cảm giác rất kì lạ, không thể diễn tả bằng lời nói.

... ...... ...... ........

Sau khi Tô Úy xuất viện, ngày hôm sau đã đi làm!

Bởi vì đã gần cuối năm, các công ty đều bận rộn, Hạ Nam thỉnh thoảng mới gọi điện cho xô, vài ngày mới có một ít thời gian rảnh rỗi đến thăm cô! Mà Tô Úy cũng vì dự án hợp tác với Thịnh Thế mà càng không có thời gian rảnh, bởi vì đây là một dự án rất quqan trong, lần này Tô Úy cũng tham gia thiết kế dự án này nen thường xuyên tự mình đi thăm dò thị trường!

Cả tầng lầu mười chỉ có phòng làm việc của Tổng giám đốc là vẫn sáng đèn, có thể nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đang chăm chú xem tài liệu trước bàn làm việc, sau lưng cô là cửa sổ phản chiếu ánh sáng rực rỡ từ những bóng đèn nê ông của đường phố phồn hoa, cơ hồ đang chiếu sáng cả thành phố! Thành phố A dưới màn đêm của mùa đông càng thêm ồn ã nào nhiệt, đèn đường mờ vàng, những dòng xe nối nhau không dứt càng tăng thêm không khí ban đêm!

Rất lâu sau, Tô Úy mới ngẩng đầu lên từ đống tài liệu, đôi tay nhẹ day day trán, híp mắt tựa vào ghế dựa! Liếc nhìn đồng hồ trên tay mới phát hiện đã hơi trễ, cô vội vàng thu thập tài liệu tren bàn, đúng lúc ấy tiếng chuông quen thuộc vang lên!

Cầm điện thoại lên nhìn số điện thoại gọi đến, thoáng do dự một lát rồi mới nhận máy!

“Anh Khiếu Nhiên, đã muộn thế này còn có chuyện gì sao?”

“Anh vừa đi qua công ty của em, thấy phòng làm việc của em vẫn sáng đèn, nên mới gọi hỏi em có muốn đi ăn khuya không?”. Sở Khiếu Nhiên nhàn nhàn nói xong, nghiêng người dựa sườn xe Aston Martin V8Vantage, ngẩng đầu nhìn ánh sáng yếu ớt hắt ra từ tầng mười! Đương nhiên anh ta sẽ không nói cho cô biết, anh ta đã chờ ở đây từ lúc năm giờ đến tận giờ này.

“Vâng, đợi em một chút, em xuống ngay đây!”, Nói đến khuya cô mới nhớ đến phần đồ ăn mà Giang Hạo giúp cô mua đã để nguội lạnh trên bàn! Bây giờ cũng hơi đói rồi nên đi ăn khuya đúng là lời mời tốt nhất

Cúp điện thoại, Tô Úy cầm túi xách chậm rãi đi ra ngoài!

Trong thang máy, nhìn điện thoại trong tay, Tô Úy định gọi điện cho Hạ Nam nhưng không ngờ điện thoại lại bị sập nguồn!

Ảo não ném điện thoại vào trong túi, Tô Úy đi ra khỏi thang máy.

Ra khỏi tòa nhà, Tô Úy đã nhìn thấy Sở Khiếu Nhiên đứng bên cạnh chiếc xe thể thao đỏ, ngẩn ngơ một lúc cô mới chậm rãi bước đến.

“Anh Khiếu Nhiên!”, cô khẽ gọi.

“Lên xe đi!”, Sở Khiếu Nhiên mở cửa sổ ghế phó lái đứng chờ cô, nhàn nói với Tô Úy, đôi mắt âm trầm không biến sắc liếc qua chiếc xe màu đen cách đó không xa!

Toi Úy gật đầu với anh ta rồi ngồi vào, không chút nào nhận thấy cảnh này đã bị người ngồi trong chiếc xe đen kia nhìn không xót một giây nào!

Giúp Tô Úy đóng cửa xe, trong ánh mắt thoáng qua một tia cười lạnh, ngay sau đó lên lên xe.

Khi anh ta tới chỗ này đã thấy chiếc xe kia đỗ ở đó, rõ ràng mục tiêu không phải là anh ta, mà là Tô Úy! NHưng cô bé ấy thì có thể đắc tội với ai chứ?”

Vạy thì cứ im lặng xem xét tình hình thế nào đã!

Mấy giây sau. Chiếc xe đã chậm rãi hòa vào dòng xe đông đúc, chiếc xe màu đen kia cũng lập tức bám theo!

Trong xe thể thao, Tô Úy lẳng lặng nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, trên khuôn mặt tinh xảo vẫn là sự bình thản, đôi mắt trong suốt vẫn là sự yên tĩnh nhưng phảng phất trong đó là sự phiền não và lo lắng!

Trong phòng riêng của một quán ăn lịch sự và tao nhã, Tô Úy ngồi đối diện Sở Khiếu Nhiên!

Có lẽ thời gian ba năm đã khiến quan hệ của họ nhạt đi rất nhiều, từ khi hai người bước vào quán ăn này cũng không nói với nhau một câu!

Tô Úy chỉ ngồi im, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ trên tay, nhìn lên người đàn ông đối diện đang cười bình thản.

“Em có chuyện gì bận sao?”, Chú ý đến động tác này của cô, Sở Khiếu Nhiên nhàn nhạt hỏi, anh ta che giấu cảm xúc của mình rất tốt! Ạnh ta biết bây giờ cô đang rất mất tự nhiên, thậm chí có chút khẩn trương, nhưng anh ta cũng biết, sự khẩn trương này không hề liên quan đến tình cảm cô giành cho anh ta, đây chỉ là do sự lạnh nhạt và xa cách tạo thành!

“A..không có!”, Như không kịp phản ứng, một lúc sau cô mới đáp lại.

“Anh đã nghe đến chuyện của anh em rồi, khi nào có thời gian đi với anh đến thăm cậu ấy được không?” Khi nói đến đây, đôi mắt anh ta thoáng qua sự khác thường! Khi nhìn tài liệu anh ta mới biết, lúc tập kích ở hội sở giải trí người anh ta bắn trượt lại chính là Tô Minh Hiên, đây là chuyện ngoài ý muốn!

Nghe được lời của anh ta, Tô Úy khẽ gật đầu, đôi mắt trong suốt như ẩn dưới một màn sương, ngay cả khuôn mặt tinh xảo cũng trở nên tối tăm!

Chỉ chốc lát sau, cô đã khôi phục sự lạnh nhạt của mình!

THức ăn vừa lên tới, hai người lẳng lặng ăn, không ai nói gì thêm!

... ...... ....

Mà đổi thành Hạ Nam đang ở trong biệt thự bây giờ mới ngẩng đầu lên từ tập tài liệu chất thành đống.

Đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhó tới cô gái bé nhỏ, khóe miệng Hạ Nam khẽ nhếch lên, lấy điện thoại ra gọi điện cho cô mới phát hiện điện thoại của cô đã tắt máy.

Đang lo lắng ánh mặt chợt chạm đến thời gian trên đồng hồ thì mới tạm thời yên tâm!

Bay giờ đã gần nửa đêm, tắt điện thoại cũng là bình thường! NGhĩ tới đây, anh sắp xếp lại tài liệu trên bàn, tắt máy tính rồi về phòng đi ngủ!

Sáng sớm hôm sau, Hạ Nam ngồi trước bàn ăn điểm tâm, vừa đưa tay lật tờ báo, ánh mắt chạm đến ảnh chụp được phóng to nhất ngay trên trang đầu, cả người lạnh lùng, đôi mắt trầm xuống, đôi tay xiết chặt tờ báo, chỉ một giây sau tờ báo đã bị ánh vò nát thành trăm mảnh!

Đúng lúc ấy chuông tin nhắn vang lên, anh cầm điện thoại di động nhìn mấy tấm ảnh vừa được gửi đến, liền hung hăng ném điện thoại ra ngoài.

Trên tờ bào là hình ảnh Tô Úy bước vào chiếc xe thể thao màu đỏ đỗ trước tòa nhà Lam Lâm, bên người cô còn là người đàn ông mà cô từng thích – Sở Khiếu Nhiên!

Mà tin nhắn ẩn danh mà anh vừa nhận được là ảnh hai người họ tối qua!

Lúc Tô Úy bước vào công ty chợt cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình rất lạ, nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều!

Khi cô tới phòng làm việc, thấy tờ báo trên bàn thì vội lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Nam, cô sợ anh nhìn thấy bài báo này thì sẽ không tin tưởng cô nên cô nhất định phải giải thích với anh cho rõ!

Buổi sáng ngủ dậy thấy mấy cuộc gọi nhỡ của anh, cô cho là không có việc gì nên không gọi lại, bây giờ lại nhìn thấy bài báo này.... ...

Gọi đi vô số lần nhưng bên kia vẫn truyền đến giọng nữ tiêu chuẩn: Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.

Cô nắm chặt túi xách của mình đi ra ngoài, đúng lúc đó gặp Giang Hạo cũng đang chuẩn bị gõ cửa phòng mình.

“Tôi đi ra ngoài một chút, có việc gì thì gọi cho tôi!”, Âm thành nhàn nhạt mang theo sự lo lắng vang lên, người dần dần biến mất trong tầm mắt của Giang Hạo.

Giang Hạo thu lại tầm mắt của mình, chậm rãi bước vào phòng làm việc của Tổng Giám đốc, cầm tờ báo bị vứt vào sọt rác lên, sau đó đi về phòng làm việc của mình! Nhìn đã biết cô ấy định đi đâu!

“Ai, các cô nói xem có phải Tổng giám đốc của chúng ta một chân đứng hai thyền không?”

“Không phải vậy chứ?”

“Nhưng không phải trên báo đã nói như vậy sao? Tổng giám đốc với người đàn ông tên là Sở Khiếu Nhiên đó nhìn rất thân mật đó!”

“Không thể nào? Một chân đứng hai thuyền ư, tổng giám đốc Hạ thật đáng thương! Mới vừa cầu hôn không lâu đã có chuyện này, đúng là thảm mà!”

... ...... ......

Có người thì có bát quái, chỗ nào mà có phụ nữ thì bát quái lại càng nhiều hơn. (Bát quái: chuyện để tám, bàn tàn).

... .....

Tô Úy vội vàng lái xe đến tập đoàn Hạ thị, đi tới chỗ nhân viên đại sảnh mới biết hôm nay Hạ Nam không đi làm!

Cô lại lái xe đến biệt thự trên núi, với vì lần trước anh đưa chìa khóa biệt thự cho cô nên cô dễ dàng vào được bên trong.

NHÌn phòng khách trống không, cô không khỏi nhíu nhíu mày, ném bừa túi xách lên ghế rồi chạy lên tầng.

Đứng trước cửa thư phòng màu đen, Tô Úy do dự giơ tay lên muốn gõ cửa rồi lại rối rắm rũ xuống!

Hạ Nam ngồi trước bàn làm việc trong thư phòng, lạnh lùng nhìn bóng dáng mảnh khảnh trong máy tính, có chút bất đắc dĩ lắc đầu! Từ khi cô bắt đầu bước chân vào căn biệt thự này, anh đã nhìn thấy cô trên màn hình theo dõi, anh không đứng dậy chỉ ngồi im, không phỉa là muốn xem cô sẽ có biểu hiện thế nào, nhưng nhìn bộ dạng chần chừ của cô, anh không biết người phụ nữ này đang làm cái gì nữa!

Rốt cuộc ngoài cửa cũng vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, một giây kế tiếp anh lập tức lên tiếng, giống như là nếu anh không đáp lại người phj nữ kia sẽ lập tức thay đổi chủ ý, lại muốn quay lưng đi!

Nghe được tiếng nói, Tô Úy chớp mắt rồi đẩy cửa bước vào, thấy anh đang ngồi trước bàn làm việc cô chạm rãi bước đến.

Hạ Nam bình tĩnh nhìn cô đứng trước mặt mình.

“Em.... .....tối hôm qua là bởi vì chưa ăn cơm tối, sau đó vừa lúc anh Khiếu Nhiên đi ngang qua công ty, mới rủ em cùng đi ăn khuya, thật đấy, em không lừa anh!”, Tô Úy giơ tay phải bảo đảm, trên mặt nhìn thế nào cũng là vẻ đáng thương vô tội.

“Em vốn định gọi điện cho anh, nhưng mà điện thoại của em đột nhiên hết pin nên sập nguồn, cho nên.... ......”, không thấy anh đáp lại, Tô Úy tiếp tục nói, vẫn không nghe thấy anh đáp lại cô liền đứng im nhìn anh.

Cô đã giải thích như vậy mà nhìn nét mặt của anh rõ ràng là vẫn không tin cô, hơn nữa cũng không thèm nói một câu, nghĩ tới đây liền cảm thấy có chút uất ức! Phải biết rằng từ trước đến giờ cô chưa từng phải làm như vậy bao giờ, đây là lần đầu tiên nhỏ giọng giải thích với người ta, vậy mà người đàn ông lại trưng ra cái vẻ mặt ấy!

Hạ Nam nhìn vẻ mặt uất tức của Tô Úy, khóe miệng giật giật! HÌnh như anh đã nói gì đâu?

Đứng dậy, ạnh đi tới bên người cô, khi cô còn chưa kịp phản ứng liền ôm cô ngồi xuống ghế dựa.

Bị anh ôm quay lưng lại với anh, nên Tô Úy không thấy được vẻ mặt của anh, cho là anh vẫn chưa tin mình, liền bắt đầu nhỏ giọng tố cáo, “Em đã giải thích rồi mà anh vẫn không tin! Sớm biết vậy em đã không đến, gọi điện thì không nhận, đến công ty thì anh không có ở đấy!”

Nghe cô bắt đầu tố cáo mình, anh chỉ đành bất đắc dĩ nói, “Vậy bây giờ là lỗi của anh đúng không?”, Môi dần dời đến cần cổ trắng nõn lộ ra khỏi bộ đồ công sở.

“Đừng.... ....buồn lắm..”, cảm thấy đôi môi của anh đang từ cổ mình chuyển sang làm loạn ở vành tai, lúc thì liếm láp, lúc lại cắn mút, hai tay của cô không ngừng đẩy anh ra.

Cảm thấy cô không ngừng ngọ nguậy, anh liền ôm eo của cô xoay người , khiến cô dạng chân ngồi trên đùi anh.

Tô Úy cảm thấy bên dưới khác thường, không ngừng lui về phía sau, trên mặt biến thành một tầng đỏ ửng, không ngừng kêu to!

Hạ Nam nắm chặt eo nhỏ, khiến thân thể cô dựa sát vào người mình!

Ngay sau đó đưa tay giữ chặt gáy cô, bá đạo hung hăng hôn lên đôi môi kiều diễm ướt át, đầu lưỡi xâm nhập đôi môi chưa kịp khép lại của cô, từ từ thưởng thức ngọt ngào trong miệng cô! Thấy cô gái nhỏ dần nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn dần trở nên mê ly!

... ...... .......

Trong phòng ngủ của biệt thư, hai bóng người ôm chặt lấy nhau, dưới ánh sáng lờ mở của chiều tối mà trở nên rất hài hòa.

“Ưm.... .....”, kéo dài giọng nói, Tô Úy dần tỉnh lại, cảm giác đầu tiên của cô chính là thật mệt mỏi, so với quá khứ bất luận là chuyện gì cũng không mệt mỏi bằng lúc này!

Nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, Tô Úy hét to một tiếng, bởi trong đầu cô thoáng qua một hình ảnh, khuôn mặt trắng xanh trở nên đỏ bừng.

Bị tiếng kêu kinh sợ đánh thức, Hạ Nam híp mắt nhìn lên người phụ nữ trước mặt, trong mắt còn mang theo ý cười! Người phụ nữ cuối cùng cũng chân chính thuộc về anh!

“Còn đau không?”, Quấn thêm chăn cho cô, anh nhẹ giọng hỏi.

Nghe được lời ấy, Tô Úy càng thấy xấu hổ, cả người chui vào trong chăn, chỉ thừa một tí đôi mắt ra ngoài! Bởi vì động tác này mà cô cảm thấy hạ thân hơi đau, không nhịn được mà than nhẹ!

“Sao vậy, vẫn đau sao?”, Nghe được tiếng rên của com Hạ Nam ở bên ngoài chăn ôm cả người cô vào trong ngực.

“Mau buông tay ra, buồn chết em rồi!”< Ở trong chăn quá buồn bực, cô đưa đầu ra ngoài, nhỏ giọng nói thầm, “Em đói!”, nhìn đồng hồ trên tường, cô vuốt bụng nhỏ giọng nói.

“Được, đẻ anh đi làm cho em!”, Nói xong liền không kiêng kị gì mà đứng dậy khiến Tô Úy giật mình vội che kín hai mắt!

“Để anh đi chuẩn bị nước nóng cho em trước, sau khi tắm nước nóng em sẽ cảm thấy thoải mái hơn!”, Nhìn cô đỏ mặt che mắt, Hạ Nam cười khẽ cầm bộ quần áo ở nhà bị vứt dưới cuối giường lên, đi ra ngoài phòng ngủ!

Nghe tiếng bước chân đi xa dần, cô mới dám thả hai tay đang che mắt xuống!

Sau khi Hạ Nam đi, Tô Úy quấn chăn quanh người lê từng bước đến phòng tắm, kết quả vừa mớii xuống giường thì thiếu chút nữa đã ngã nhào xuống đất, tầm mắt vừa đúng lúc chạm đến dấu vết trên giường, cô ảo não gãi tóc mình, từ từ bước vào phòng tắm! Lúc đi ra trên người còn quấn một chiếc khăn lông dày, chỉ là khi ánh mắt chạm đến người đàn ông đang đứng bên giường dọn ga trải giường liền ngẩn ngơ.