Tối hôm qua, sau khi anh gọi điện mười phút, viện binh của anh lập tức chạy đến, giết chết tất cả số sát thủ không rõ lai lịch ấy! Đến khi anh dừng xe mới phát hiện, người phụ nữ bên cạnh đã bị dọa cho sợ đến hôn mê, sắc mặt tái nhợt, hơi thở lạnh lẽo làm cho anh sợ gần chết! Anh chỉ biết ôm chặt thân thể của cô, mong truyền cho cô một ít hơi ấm!

Nửa giờ sau, Thần, Phàm và Kiệt cùng đi trực thăng chạy thẳng đến bãi đỗ riêng của Lâm Hải biệt thự! Ngay sau đó bọn họ liền trở về thành phố Q, còn Tô Úy được đưa vào bệnh viện của bố Kiệt.

“Anh về đi ngủ đi! Nhìn anh như con gấu trúc rồi đấy!” Tô Úy nhìn ánh mắt mệt mỏi của Hạ Nam, có chút đau lòng nói! Nhất định bởi vì phải coi chừng cô mà không ngủ thế nào, thì quầng mắt mới sâu thế kia chứ, nghĩ đến đây trong lòng tràn ngập cảm giác áy náy!

“Không được, tôi phải trông chừng em!”

Tô Úy nhìn người đàn ông trước mặt một lúc, lại nhìn đến ghế salon đặt gần giường bệnh, giống như quyết tâm điều gì đó, rời giường đứng dậy.

“Anh ngủ ở đây đi!” Chỉ chỉ chỗ trống bên trái mình, nói với anh. Mới vừa nói xong, liền quay lưng lưng về phía anh nằm xuống! Hạ Nam nhìn người phụ nữ đang nghiêng người đi, cười nhẹ, sau đó cởi giày, nằm cạnh người cô, hai tay ôm lấy người phụ nữ đang quay lưng lại với mình! Có lẽ là rất mệt mỏi, chỉ một lúc sau, ngửi thấy hương thơm nữ tính quen thuộc, dần dần ngủ thiếp đi!

Mà người phụ nữ bị anh ôm vào trong ngực mở mắt trợn trừng, thân thể cứng ngắc, đông cũng không dám động.

Ngày hôm sau.

Tô Úy mở hai mắt ra, liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú quen thuộc, nhưng lần này cô không còn kêu to như lần trước, chỉ lẳng lặng nhìn gương mặt kia! Lần đầu tiên nhìn gương mặt tuấn tú ấy lặng im như vậy, càng nhìn càng thấy đẹp, lông mày rậm, lông mi so với con gái còn muốn dài hơn, sống mũi cao, đôi môi mỏng khêu gợi, tổ hợp ấy chụm lại với nhau tạo nên một gương mặt tuấn mĩ đến mê hồn, nhưng khi anh ngủ lại có vẻ nhu hòa hơn thường ngày!

“Thích tôi đến vậy sao? Có phải càng nhìn càng thấy đẹp trai phải không” Âm thanh trầm thấp khàn khàn thoát ra từ đôi môi mỏng khêu gợi, sau đó liền đối diện với đôi mắt đen thâm thúy của anh, trong trong mắt còn mang theo vài phần lười biếng tùy tiện.

“Tự yêu bản thân!” Đối diện với đôi mắt của anh, cô cảm thấy hơi ngại ngùng, đỏ bừng cả mặt, cũng không cam chịu yếu thế trở về!”Anh nên rời giường đi!”

“Anh còn chưa ngủ đủ!” Nhìn gò má đỏ ửng của cô, vẻ mặt bứt rứt, liền không nhịn được muốn trêu chọc cô! LamLan - DĐ Lê Quý Đôn

“Nhưng trời đã sáng, một lúc nữa bác sĩ sẽ đến!” Nhìn người đàn ông kia đang híp mắt nhìn mình, cô không chịu được bèn đẩy đẩy lồng ngực của anh nói qua.

“Đừng động!” Hạ Nam nắm lấy đôi bàn tay mềm mại nhỏ nhắn đang làm loạn, người phụ nữ này, thật là hết cách với cô! Cô không biết đàn ông vào lúc này nhất định không được trêu chọc sao?

Tô Úy nhìn người đàn ông trước mặt nhanh chóng lật người xuống giường, mặc quần áo chỉnh tề sau đó đi ra khỏi phòng bệnh, khiến cô cảm thấy rất khó hiểu! Một phút trước vẫn nói mình ngủ không đủ, một phút sau liền chạy ra khỏi giường đi ra khỏi phòng bệnh, chẳng lẽ anh ta tức giận, nhưng hình như cô đâu có làm gì sai? Nghĩ tới đây Tô Úy lấy tay gãi gãi tóc của mình, trên mặt lộ rõ vẻ nghi hoặc!

Trên băng ghế trong hành lang của bệnh viện, hai người đàn ông ngồi sóng vai nhau, vẻ mặt nặng nề!

“Vẫn không tra được là ai làm sao?” Hạ Nam híp mắt vào, trên khuôn mặt thoáng qua vẻ mặt lo lắng, hai tay không ngừng mân mê kí hiệu ZIPPO trên chiếc bật lửa.

“Ừm!” Tần Kiệt chỉ trầm thấp đáp lại một tiến, vẻ mặt âm trầm! Hơi do dự, mở miệng: “Thư kí Tô sao rồi?”

“Nhìn cô ấy thì có vẻ không sao!” Thật lâu sau không nghe Tần Kiệt không nghe thấy giọng nói nào nữa, khi anh cho rằng lão đại của mình sẽ không nói thêm gì nữa thì bỗng nhiên một thanh âm nhàn nhạt vang đến, mang theo trong đó là sự bất an cùng lo lắng! Để cô ấy ở bệnh viện thêm một ngày nữa đi! Chúng ta về công ty, bảo bọn họ bảo vệ cẩn thận một chút! Tớ không muốn xảy ra chuyện gì sai lầm!”

“Được! Như vậy đi! Tớ tả ra được, cô ấy có một người bạn tốt ở công ty Khải Phong tên là Tề Phỉ, nếu không thì gọi điện thoại cho cô ta, để cô ta đến đây chăm sóc Tô Úy đi!”

“Như vậy cũng được! Để tớ đi xuống mau chút điểm tâm, cậu giúp tớ gọi điện cho Văn Viễn bảo cậu ấy lấy quần áo của tớ đến đây!” Hạ Nam nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài!

Tần kiệt nhìn bóng lưng của Hạ Nam, lại quay lại nhìn phòng bệnh cách đó không xa, cười khổ sở! Xem ra Hạ Nam thật sự quan tâm đến Tô Úy!

Hạ Nam vừa cùng Tô Úy ăn sáng xong, Văn Viễn đã cầm quần áo tới! Thay xong quần áo, Hạ Nam và Văn Viễn cùng về công ty! Trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ còn một mình Tô Úy! Cô vốn định xuất viện luôn, nhưng Hạ Nam tốn một lúc lâu, cuối cũng thuyết phục được cô lại thêm một ngày!

Tô Úy nằm trên giường bệnh cảm thấy nhàm chán đến cực độ, cầm tờ tạp chí Hạ Nam để lại nhàn nhã giở ra xem! Đang ngồi đọc say sưa, bỗng có tiếng gõ cửa, nhìn về phía cửa nói: “Mời vào!”

Cửa bị đẩy ra, Tề Phỉ mặc bộ quần áo công sở đi đến, mìm cười đang định nói chuyện, thì nhìn thấy hai người đi sau cô thì nụ cười lập tức cứng đờ, nhưng đó cũng chỉ là trong khoảnh khắc, cô liền trở về bình thường!

“Sao mọi người lại đến đây?” Mặc dù cô hỏi là mọi người vì sao lại tới, nhưng chỉ nhìn đúng một mình Tề Phỉ!

“Tớ nhận được điện thoại từ đồng nghiệp của cậu, nói cậu phải nhập viện, cho nên tớ mới chạy đến đây! Diệp tổng và Duẫn tổng nghe được liền muốn cùng đến đây!” Tề Phỉ nói xong liền đi đến bỏ bó hoa bách hợp lên trên bàn. “Làm sao cậu nhập viện mà không nói cho tớ một tiếng?” Khi Tề Phỉ nói câu này trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng! còn nhiều truyện mới tại DocTruyen.Org

“Cậu xem không phải bây giờ tớ đã khỏe rồi đây sao? Hơn nữa chỉ là cảm vặt thôi, ngày mai tớ sẽ xuất viện!” Tô Úy nhìn Tề Phỉ đứng bên cạnh lo lắng cho mình, liền an ủi cô ấy! Nhưng cô không nói nguyên nhân thật sự khiến cô phải nhập viện, dù sao lại chuyện như thế càng ít người biết càng tốt! Là ai gọi điện cho cậu ấy, chẳng lẽ là Hạ Nam? Nghĩ tới đây khóe miệng nhếch lên một nụ cười yếu ớt!

“Úy Úy, em không sao chứ?” Doãn San San đứng bên cạnh Diệp Phong nhỏ nhẹ hỏi, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, trên mặt không có một tia cảm xúc dư thừa.

Tô Úy chuyển ánh mắt qua phía Doãn San San, cười nhạt trả lời: “Cám ơn đã quan tâm, không có việc gì, ngày mai là có thể xuất viện!” Ánh mắt quét đến Diệp Phong đứng bên cạnh cô ta, chỉ thấy anh ta nhàn nhạt nhìn cô

Trong khoảnh khắc, phòng bệnh không có một chút âm thanh, không khí có chút quỉ dị.

“Hai người ngồi đi! Nước ở bên kia, có thể tự uống!” Tô Úy chỉ chỉ ghế salon và bình nước cách đó không xa, túy ý nói qua! Ý muốn nói là tôi không có cách nào giúp hai người rót nước, chỉ có thể để các người tự mình làm thôi!

Mà Tề Phỉ nghe lời nói của cô, quay lại trừng mắt nhìn cô, xoay người tự đi rót nước! Khi quay người đi, Tề Phỉ nhếch miệng lên cười tán thưởng gật đầu một cái! Thật ngạc nhiên nha, cuối cùng cô ấy cũng thông suốt!

Bọn họ ngồi không đến mấy phút, Diệp Phong có điện thoại đến nói công ty có việc sau đó mấy người vội vàng trở về công ty rồi, trước khi đi Tề Phỉ vẫn không quên quay lại nháy mắt với cô vài cái.

Sau khi bọn họ đi, Tô Úy chân không đi đến bên cửa sổ, kinh ngạc nhìn bầu trời bên ngoài, trên mặt không có tia cảm xúc dư thừa, đôi mắt trong suốt phẳng lặng! Người cô lúc này như rơi vào một khoảng sương mù, mông lung mà lạnh nhạt, làm cho người khác không hiểu cô đang nghĩ cái gì!