"Chúng ta cứu nó đi."

Tư Thần nghe vậy thì ngẩn ra, cau mày nói: "Con rắn này không biết là có độc hay không, mấy loài vật này dã tính quá mạnh, sẽ không nhẹ dạ với con người đâu."

Sở Nghiễm Ngọc vẫn kiên trì nói: "Không sao cả, chúng ta cứu nó xong thì thả nó ra ngay."

Tư Thần nhíu mày càng chặt hơn, không phải là anh không muốn cứu con rắn này, nhưng Sở Nghiễm Ngọc từ nhỏ đã sống trong trang viên lớn, là đại thiếu gia cơm ngon áo đẹp, căn bản chưa từng tiếp xúc với mấy thứ này, ngay cả bệnh nặng cũng chưa từng bị. Tư Thần có thể đảm bảo con rắn kia không làm cậu bị thương, nhưng lại sợ nó có vi khuẩn gì đó làm Sở Nghiễm Ngọc bị lây bệnh.

chungtadeulahu.wordpress.com

Sở Nghiễm Ngọc thấy vậy liền nói: "Tôi thấy nó như vậy, liền như thấy được bản thân mình, thương tích đầy mình cũng không có ai cứu giúp, vô cùng đáng thương."

Cậu đã nói tới mức này rồi, Tư Thần đau lòng muốn chết, sao còn chút kiên trì nào nữa, anh nói nhanh: "Để anh bắt nó lại trước đã, rồi đưa đến bệnh viện thú y gần đây khám."

Sở Nghiễm Ngọc lập tức nở nụ cười, gật đầu.

Trên phần bụng ở giữa người của con rắn nhỏ kia có một vết thương lớn, nửa thân sau căn bản đã không còn động đậy được nữa, Tư Thần lại là cao thủ sinh tồn nơi hoang dã, ngồi xổm xuống giơ tay ra liền nắm được cái đầu đang ngẩng lên thật cao của nó, làm cho nó ngay cả cơ hội há mồm cũng không có. Con rắn nhỏ không phải loài vật lương thiện, nó lập tức uốn éo, thân rắn thật dài quấn thật chặt cánh tay Tư Thần, chỉ tiếc người nó quá nhỏ, quấn như vậy, một chút Tư Thần cũng chẳng hề thấy nguy hiểm.

chungtadeulahu.wordpress.com

Hai người gọi điện thoại bảo quản gia lái xe tới, Tư Thần nhấc con rắn nhỏ kia lên xe, nhưng không cho Sở Nghiễm Ngọc chạm vào nó, chỉ được nhìn từ xa, bảo tài xế đưa họ tới bệnh viện thú y gần nhất.

Bệnh viện thú y hơi xa, khi đến, bác sĩ chính trong bệnh viện vừa nhìn đã hiểu con rắn đen nhỏ kia không phải là thú cưng nuôi trong nhà gì cả, ánh mắt họ nhìn con rắn như thể nhìn thấy quái vật vậy.

Chú Tần thấy vậy liền đưa trước một tấm thẻ cho bác sĩ, mỉm cười nói: "Dùng thuốc tốt nhất chữa trị cho nó, làm phiền ngài."

chungtadeulahu.wordpress.com

Bác sĩ chính vừa thấy tấm thẻ kia, mặt mày hớn hở liền, có điều ông ta vẫn yêu cầu: "Mấy người cứ nắm nguyên đầu nó như thế, ở chỗ chúng tôi không có dụng cụ chuyên nghiệp, đừng để nó tự nhiên lại vùng vẫy thoát ra hại người."

Tư Thần gật đầu nói: "Được."

Bác sĩ chính thấy anh đã đồng ý liền bảo anh mang con rắn tới một căn phòng nhỏ chuyên dùng để làm tiểu phẫu cho động vật, lấy dụng cụ ra xử lý vết thương cho rắn đen, sau đó lấy kim khâu vết thương lại.

chungtadeulahu.wordpress.com

Sở Nghiễm Ngọc chờ ở ngoài một lúc, Tư Thần mới cầm con rắn đen nhỏ đã được băng bó cẩn thận ra ngoài. Cậu vẫn muốn giơ tay sờ thử nhưng lại bị Tư Thần tránh đi được.

Sở Nghiễm Ngọc không nhịn được, lườm cho anh một cái, cúi đầu nhìn con rắn đen kia.

Rắn đen nhỏ có vẻ rất có linh tính, chắc là cũng hiểu hai người này đã cứu nó nên cũng không giãy giụa nữa, một đôi mắt vàng óng nhìn Sở Nghiễm Ngọc.

Sở Nghiễm Ngọc cả kinh trong lòng, cậu cảm thấy có thể nhìn ra được sự cảm kích từ trong mắt của đối phương một cách khó giải thích, đồng thời còn có một cảm giác, rắn đen nhỏ đúng là đang cảm kích cậu. Cảm giác này cậu chưa từng có trước đây, trước giờ cậu chưa từng nuôi thú cưng, thậm chí còn rất ghét bỏ mấy con vật nhỏ luôn được người ta yêu thương, cảm thấy nuôi chúng đúng là đang làm lãng phí thời gian, nhưng bây giờ cái cảm giác này lại đột nhiên xuất hiện...

chungtadeulahu.wordpress.com

Cậu nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra lí do, cuối cùng đành bỏ mặc đó không nghĩ nữa.

"Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ phóng sinh nó." Tư Thần thấy cậu cứ nhìn con rắn chằm chằm, trong lòng hơi ghen tuông, có điều anh cũng sẽ không thể hiện ra ngoài, mua một cái lồng thú cưng từ chỗ bác sĩ, nhét con rắn đen vào, còn lật tấm mành che trong lồng xuống.

Sở Nghiễm Ngọc nhìn anh một chút, sau đó còn cẩn thận quan sát vẻ mặt anh, có thể nhìn ra anh tuyệt đối sẽ không để mình nuôi con rắn này, có điều bản thân cậu cũng không có tâm tình nuôi rắn làm thú cưng, liền gật đầu.

chungtadeulahu.wordpress.com

Ra khỏi bệnh viện thú y, Tư Thần chờ Sở Nghiễm Ngọc quyết định xem có muốn quay lại nhà họ Sở không, Sở Nghiễm Ngọc nghĩ một lúc rồi cười nói: "Thôi, Sở Gia Đức có vẻ đang bận lắm mà, chúng ta không nên đi quấy rầy cha con họ tình thâm."

Tư Thần đương nhiên là nghe lời cậu nói, tài xế liền lái xe đưa họ về ngoại ô phía Nam.

Có điều hai người vừa mới lên xe, Sở Gia Đức đã gọi điện thoại tới, Sở Nghiễm Ngọc liếc mắt nhìn đột nhiên mất hết cả hứng, căn bản không muốn nghe máy.

Chuông điện thoại cứ reo vang từng hồi, Tư Thần thấy tâm tình cậu không tốt, liền cầm luôn máy cậu lên, cúp máy hộ cậu, nói: "Không muốn nghe thì thôi đừng nghe."

chungtadeulahu.wordpress.com

Sở Nghiễm Ngọc trầm mặc một lúc, thấp giọng nói: "Có nói gì đi chăng nữa, ông ta cũng đã nuôi tôi lớn lên, dù không phải là cha ruột thì cũng đã nuôi tôi hai mươi mấy năm, cũng đã để tôi làm đại thiếu gia hai mươi mấy năm... tình cha con nhiều năm như vậy, nếu tôi trở mặt làm như không quen ông ta, không phải là đã quá vô tình chẳng khác gì ông ta hay sao?"

Tư Thần muốn giơ tay xoa đầu cậu, an ủi cậu, nhưng lại sợ cậu cảm thấy phản cảm với hành động an ủi này, đành ôn hòa nói chuyện, khuyên nhủ cậu: "Nhưng năm đó chính là bởi họ nên em mới bị chia cách với cha mẹ ruột của mình nhiều năm đến vậy, đây căn bản không phải là lỗi của em, lại nói cha mẹ em cũng đã nuôi lớn con trai ông ta, em chẳng nợ nần gì ông ta hết."

Sở Nghiễm Ngọc trầm mặc, một lát sau, cậu nhắm mắt, tựa lưng vào ghế, nói: "Tôi hơi mệt, nghỉ một lát."

chungtadeulahu.wordpress.com

Tư Thần không quấy rầy cậu, bảo chú Tần cầm cái chăn tới, đắp lên người cho cậu.

Rắn đen nhỏ vẫn luôn ở nguyên trong lồng, cũng vô cùng an phận không ngó ngoáy cựa quậy.

Chờ tới khi về tới núi Ngọc Lan, Tư Thần bảo tài xế dừng xe, tìm một nơi khá rậm rạp, phóng sinh con rắn đen nho nhỏ kia. Sở Nghiễm Ngọc dựa người bên cửa kính xe, từ xa xa nhìn thấy rắn đen đã lập tức chui vào trong bụi cỏ, biến mất không còn thấy tăm hơi đâu nữa, trong lòng thầm nói đúng là vật nhỏ vô lương tâm.

Hai người rất nhanh đã quay về biệt thự cạnh núi Ngọc Lan, tâm tình Sở Nghiễm Ngọc không được tốt, toàn thân có chút uể oải. Tư Thần dỗ cậu nói: "Đi nằm một lúc đi? Bao giờ cơm chín, anh sẽ gọi em." Mấy người vội vã chạy tới trang viên lớn của nhà họ Sở, cũng không có ai đãi họ bữa cơm trưa, khi về còn đưa con rắn đen kia tới bệnh viện, trên đường ăn một chút, lại không nuốt trôi được, chú Tần liền bảo đầu bếp nấu cơm.

chungtadeulahu.wordpress.com

"Ừm." Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, mặc cho Tư Thần bế mình lên tầng, đưa cậu vào trong phòng ngủ nghỉ ngơi.

Sở Gia Đức gọi điện cho Sở Nghiễm Ngọc không có ai nghe máy, trước đó Tư Thần đã tắt chuông điện thoại của cậu, còn sợ làm Sở Nghiễm Ngọc phải bận tâm nên đã cầm theo điện thoại của cậu, đặt điện thoại ở phòng khách nhỏ ngoài phòng ngủ, không để tâm tới nữa.

Nhưng bên này điện thoại không có ai nghe máy, Sở Gia Đức ở bên kia điện thoại đã sắp giận điên lên rồi, khi lão biết hai người Sở Nghiễm Ngọc lại không chờ người làm cha là lão ra, đã rời khỏi trang viên từ lâu, liền cảm thấy có phần thật khó tin.

Sở Hạo bên cạnh chọn đúng lúc mà căm giận mắng: "Quả nhiên không phải con ruột nên mới thế! Hai kẻ kia căn bản không hề đặt ba vào trong mắt! Con nói ba chứ, ba sau này đừng để ý tới hai kẻ kia nữa! Không bọn nó lại làm ra chuyện càng đáng giận hơn chọc tức ba!"

chungtadeulahu.wordpress.com

Sắc mặt Sở Gia Đức vô cùng khó coi, lời Sở Hạo nói chọc trúng tâm sự trong lòng lão, có điều lão cũng có quyết định của riêng mình, chỉ vỗ vỗ người Sở Hạo, cười động viên nói: "Tiểu Hạo, không cần phải bất bình vì kẻ yếu thay cho ba, ba tự có sắp xếp của ba, tới lúc đó con sẽ biết, bây giờ con phải làm quen công việc trong công ty cho thật tốt mới là điều quan trọng nhất."

Trong lòng Sở Hạo đương nhiên cũng thấy rất gấp gáp, rõ ràng gã đã giết chết Sở Nghiễm Ngọc rồi, nhưng người này vậy mà vẫn có thể sống sót trở về! Bây giờ cuối cùng gã cũng không còn một cơ hội nào tốt để ra tay với Sở Nghiễm Ngọc như trước đó nữa, lại sợ cậu sẽ nói chuyện lúc đó ra, cho dù Sở Nghiễm Ngọc nói ra cũng chưa chắc đã có người tin nhưng bây giờ cậu vẫn còn đang sống rất tốt, trong lòng Sở Hạo liền có quỷ, thực sự hận tới mức không thể giết Sở Nghiễm Ngọc thêm lần nữa, bây giờ cũng chỉ có thể cố gắng khuyến khích Sở Gia Đức đối phó với hai người này.

chungtadeulahu.wordpress.com

Sở Gia Đức không biết Sở Hạo đã làm gì Sở Nghiễm Ngọc, chờ quản gia lại một lần nữa thông báo với lão rằng không có ai nghe máy, lão trầm mặc một lúc, lại bảo với quản gia: "Gọi cho Tư Thần." Thực ra cho tới bây giờ, lão đã không còn để ý tới chuyện Sở Nghiễm Ngọc thế nào nữa, cũng đâu phải là con ruột, chấm dứt quan hệ thì thôi, quan trọng nhất vẫn là Tư Thần...

Quản gia nghe lời, gọi điện thoại cho Tư Thần.

Tư Thần hầu hạ Sở Nghiễm Ngọc xong, liền vào phòng tắm tắm một cái, từng giọt nước nghịch ngợm lăn trên bắp thịt rắn chắc khỏe mạnh của anh, anh giơ tay lau nước trên mặt, lại kéo khăn tắm xuống quấn quanh vòng eo tinh tráng của mình, khi bước ra ngoài lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình đang reo.

Anh đi tới cầm điện thoại lên nhìn, trên màn hình, tên của Sở Gia Đức đang lấp lóe không ngừng, mặt anh không chút thay đổi, đặt điện thoại lên bên tai, "Alo."

chungtadeulahu.wordpress.com

"Tư Thần à, là ba của con đây, con với Nghiễm Ngọc vừa tới sao đã đi ngay rồi? Có phải là giận ba không?" Sở Gia Đức cười híp mắt, nói bên kia điện thoại.

Tư Thần kéo cái ghế tới ngồi xuống, giọng nói lạnh nhạt đáp: "Sao có thể giận ba được, là cơ thể Nghiễm Ngọc tự dưng thấy không khỏe, tôi liền đưa em ấy về trước."

"Nghiễm Ngọc sao vậy? Sao cơ thể lại thấy không khỏe? Không phải sức khỏe của nó vẫn luôn tốt lắm sao?" Sở Gia Đức tỏ vẻ rất giật mình, còn biểu hiện như một người cha từ ái luôn quan tâm tới con trai ruột của mình.

Tư Thần nghe vậy, cong cong khóe miệng trào phúng, nói tiếp: "À, dạ dày của em ấy không được tốt cho lắm, trưa nay không được ăn cơm đúng giờ, nên không thoải mái, ba không biết sao?"

chungtadeulahu.wordpress.com

Lời này của anh chính là đang thẳng thừng trách tội Sở Gia Đức, sắc mặt lão liền trở nên khó coi, mà trong điện thoại vẫn cứ lo âu nói: "Sao dạ dày lại đột nhiên không tốt như vậy, trước giờ chưa từng nghe nói tới."

Tư Thần ngẩng đầu, thấy chú Tần đã lên gọi họ xuống ăn cơm, liền ung dung thong thả nói với Sở Gia Đức: "Gần đây tâm tình em ấy vẫn luôn không tốt, có lẽ sức khỏe cũng chịu ảnh hưởng, tôi đưa em ấy đi ăn cơm trước đã, sẽ gọi lại cho ba sau." Nói xong liền ấn một cái, cúp máy.