Chuyện lúc trưa ở nhà ăn, đã bị các loại đồng nghiệp ở hiện trường phát sóng trực tiếp trên Wechat rồi.

Bọn họ bởi vì ở bàn bên kia có hai vị đại lão, là Tần Phú Hữu và Cảnh Viên Bảo ở đó, cho nên cũng không dám quá mức.

Cuối cùng, cũng chỉ có thể từ rất xa mà suy đoán ra sự phát triển của cốt truyện mà thôi.

Vì thế liền biến thành như vầy:

Mỹ nữ kia kiêu ngạo mà đưa ra một tấm séc, sau đó liền bị làm lơ luôn rồi.

Cảnh tổng ôm cơm hộp lên sân khấu, cùng với mỹ nữ đồng thời ngồi xuống.

Ôi đệt, sau khi Tần tổng và mỹ nữ nói cái gì xong, thì mỹ nữ kia khóc luôn rồi.

Giang Trúc Tâm đưa khăn giấy cho mỹ nữ, nhưng trên mặt cũng không có bất kì sự không thoải mái nào.

Đây là sự ung dung của chính cung à?

Mỹ nữ nhận khăn giấy rồi, sau khi khóc xong thì mỹ nữ lại tiếp tục tặng quà cho Giang Trúc Tâm??

Vừa nãy cũng đưa cả séc rồi? Quà tặng và séc Giang Trúc Tâm đều nhận hết?! Làm trò trước mặt Tần tổng à??

Mỹ nữ bị Cảnh tổng đưa đi mất rồi!

Cốt truyện ngắn ngủi này lên lên xuống xuống, quay xe không ngừng.

Quần chúng che ngực lại, cảm giác trong đầu đã suy diễn ra cả hơn trăm cái kịch bản.

Nhưng cũng không nghĩ ra được, rốt cuộc giữa bốn người bọn họ có bao nhiêu tầng quan hệ.

"Quý giới thật loạn nha..." Cuối cùng, bao nhiêu sức tưởng tượng của nhân viên trong nhà ăn, cũng chỉ có thể đưa ra một kết luận đơn giản như vậy, còn đến nỗi là loại hỗn loạn nào, thì chính bọn họ cũng không rõ lắm.

Giang Trúc Tâm trở về văn phòng, dọc đường đều nhận được rất nhiều ánh mắt tò mò.

Trước đây tình cờ bị vây xem, thì Giang Trúc Tâm cũng sẽ không quay đầu lại.

Nhưng kể từ sau khi kết giao với Tần Phú Hữu, thì trái tim cậu càng thêm cường đại, cho nên lại càng thêm không chú ý đến nhóm người này rốt cuộc là đang nhìn cậu cái gì nữa.

Có lẽ, có một số người có một chút ý nghĩ âm u này nọ mà thôi, nhưng mà Giang Trúc Tâm cũng không thèm để ý này đó đâu.

- ---- Dù sao bây giờ cậu cũng là người có khoản tiền kếch xù rồi mà.

Bước chân vào hào môn, trong bụng còn ôm một nhãi con nữa, điển hình của nhân sinh người thắng rồi còn gì.

Chỗ nào còn cần phải đi ứng phó suy nghĩ của người khác nữa.

Bộ phận quần chúng xác thực lòng mang ác ý:...Hả? Làm sao lại có cảm giác bị cười nhạo vậy kìa?

"Cậu đang cầm cái gì vậy?" Cao Mỹ thấy Giang Trúc Tâm đơn độc trở lại (vốn là Tần Phú Hữu muốn đưa, nhưng bị Giang Trúc Tâm cự tuyệt), trên tay còn cầm một hộp quà nữa, vì vậy liền nghi ngờ hỏi, "Không thể nào chứ, ông chồng nhà cậu đi ăn cơm với cậu, mà còn tặng quà cho cậu mang về nữa hả??"

Cao Mỹ cảm thấy có thể mình sẽ bởi vì việc Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm tú ân ái trắng trợn như vậy, mà tăng cao sự mong đợi của mình đối với bạn đời.

Tương lai nếu như không ai thèm lấy mình, thì chắc chắn là lỗi của hai người bọn họ rồi (quăng nồi.

jpg).

Giang Trúc Tâm:...Này!

Trên tay Giang Trúc Tâm chỉ cầm hộp quà, còn tấm séc thì đã bị cậu đưa cho Tần Phú Hữu rồi.

Tần Phú Hữu nói sẽ chuyển tiền trên séc vào trong tài khoản của cậu.

Đã từng đối mặt với rất nhiều thế tiến công của tiền tài, cho nên Giang Trúc Tâm lúc này lại bình tĩnh đến bất ngờ.

Chính cậu cũng không nghĩ tới mình vậy mà sẽ có một ngày như thế luôn á, sau khi nhìn thấy tiền thì không chỉ có không hưng phấn, mà nội tâm cũng không hề gợn sóng luôn.

...!Vậy đại khái, đây chính là sự đánh đổi khi lấy chồng đi (mà cũng không phải nữa.)

"Không phải anh ấy tặng đâu." Giang Trúc Tâm cũng có chút hiếu kỳ Tiền Đóa Đóa rốt cuộc là tặng cậu cái gì á.

Tần Phú Hữu bảo cậu mở quà đi, nhưng sau khi cậu cầm lên lại phát hiện trọng lượng cái hộp nhỏ này không quá hợp với thể tích của nó.

Vì thế liền đưa tay ước chừng, cảm giác không sai biệt lắm thì khoảng 3kg.

Giang Trúc Tâm còn chưa có mở hộp quà ra, nhưng cũng đã đoán ở trong lòng Tiền Đóa Đóa người ta, có phải là tặng một viên gạch cho cậu hay không.

Bởi vì hoài nghi quà tặng là một viên gạch, cho nên Giang Trúc Tâm cũng không có mở hộp quà ngay tại chỗ, nhưng cũng không để cho Tần Phú Hữu mang về.

Hiện tại thấy Cao Mỹ tò mò như vậy, thì Giang Trúc Tâm cũng chỉ lắc đầu một cái, sau đó cất cái hộp đi, không thỏa mãn lòng hiếu kì của Cao Mỹ.

Cao Mỹ:...Càng muốn biết là cái gì luôn á.

Giang Trúc Tâm vẫn chờ đến khi làm xong gần hết việc, lúc nghỉ ngơi mới kéo hộp quà từ trong ngăn kéo ra.

Bởi vì chỉ cần tháo bỏ nơ con bướm trên hộp, là có thể thoải mái mở hộp ra rồi.

Cho nên Giang Trúc Tâm cảm thấy bây giờ cũng không có việc gì để làm, cũng không có ai vây xem, nên liền trực tiếp mở ra cái hộp còn đang ở trong ngăn kéo luôn.

Sau khi Giang Trúc Tâm liếc nhìn một cái, liền cấp tốc đóng lại cái nắp hộp.

Cậu chậm chậm mà nhìn quanh một vòng, sau đó lại có chút mơ hồ mà mở ra liếc nhìn một lần nữa...!

Bị ánh hoàng kim trong hộp chói mù mắt, nên Giang Trúc Tâm liền xác định.

Tiền Đóa Đóa tặng cậu không phải là viên gạch, mà là gạch vàng đường hoàng ra dáng đó!

Nói thật, đã từng gặp qua mấy triệu tiền mặt, và séc nên Giang Trúc Tâm kì thực cũng không nên không bình tĩnh như thế mới đúng.

Thế nhưng cái loại cảm giác tương phản này lại không giống như vậy á, các người có biết không?

Mới đầu cậu còn tưởng đối phương tặng cho mình một cục đá, ai ngờ vừa cúi đầu nhìn, vậy mà lại là vàng không nằm trong đáp án tiêu chuẩn của cậu luôn.

Cái cảm giác từ năm đồng tiền biến thành một triệu, so với việc từ ban đầu liền biết nó là một triệu, thì cảm giác rất không giống nhau luôn á.

Giang Trúc Tâm nuốt xuống một ngụm nước miếng, khôi phục hộp quà như lúc ban đầu, nhưng biểu tình trên mặt thì đã gần như là co quắp luôn rồi.

Cậu luôn cảm thấy, mang thứ này trên người chắc chắn sẽ gặp phải cướp mất thôi.

Vì vậy, vốn dĩ kế hoạch của Giang Trúc Tâm sau khi tan việc là tự mình xuống lầu, thì giờ lại rất chủ động mà yêu cầu Tần Phú Hữu tới đón cậu.

Tần Phú Hữu cho rằng Giang Trúc Tâm đặc biệt nhớ hắn, liền hí ha hí hửng đi thang máy lên.

Không nghĩ tới vừa mới đến, đã bị Giang Trúc Tâm nhét vào một hộp quà.

Hắn liếc mắt nhìn mới phát hiện, đây không phải là quà kết hôn mà Tiền Đóa Đóa mới tặng buổi trưa sao, sao lại nặng như vậy chứ?

Vừa nãy hắn vậy mà để cho Giang Trúc Tâm cầm vật nặng như vậy tới đây? Hắn điên rồi hay sao?

Đã từng thoải mái vác 25kg gạo Giang Trúc Tâm: Có 3kg hà? Rất nặng hở??

"Tiền Đóa Đóa con nhóc kia quá không hiểu biết, làm sao lại mù quáng mà tặng thứ nặng như vậy, không thực dụng lại còn không dễ nhìn nữa." Tần Phú Hữu đối với việc, mình vậy mà mới chỉ phát hiện được trọng lượng của quà tặng thì cảm thấy có hơi thất vọng.

Giang Trúc Tâm hiện tại còn đang mang bảo bảo đâu, vậy mà hắn lại không cẩn thận như vậy.

Sau khi tỉnh thần lại, Tần Phú Hữu ở trong cuộc sống tương lai cẩn thận từng li từng tí đến mức Giang Trúc Tâm đều muốn đánh người, nhưng mà hắn cũng không có thay đổi.

"Anh biết bên trong là cái gì sao?" Giang Trúc Tâm hạ thấp giọng, lặng lẽ nói, giống như là sợ bị người khác nghe thấy vậy.

Tần Phú Hữu vốn còn có chút mất mát, nhưng nhìn thấy bộ dáng như vậy của Giang Trúc Tâm, thì tâm tình cũng hơi thả lỏng một chút.

Hắn gật đầu cười cười: "Trọng lượng như vậy, ngoại trừ vàng ra thì chắc không còn thứ khác.

Từ nhỏ con nhóc này đã như vậy rồi, lúc không biết nên tặng thứ gì cho người khác, liền về nhà lấy một viên tặng cho người ta."

Từ nhỏ đã như vậy...!Không hổ là trong nhà có mỏ quặng luôn á.

Giang Trúc Tâm yên lặng giơ ngón tay cái lên, cái loại cảm giác xa hoa vô hình này cực kì kích thích luôn đấy.

"Nói con nhóc kia sau đi, bảo bối, phòng của em muốn trực tiếp trả phòng sao? Trị an ở chỗ của em tuy rằng còn được, nhưng nhân khẩu vẫn tương đối hỗn tạp, sau khi dọn dẹp anh giúp em trả phòng nhé?" Đi đến bãi đậu xe, Tần Phú Hữu tùy ý mà ném cái hộp có viên gạch vàng kia vào hàng ghế sau xe.

Sau đó, hắn vừa giúp Giang Trúc Tâm thắt chặt dây an toàn vừa nói.

"Cũng được, hành lý của em cũng không phải rất nhiều, chỉ có màu vẽ và tranh là khó thu dọn thôi.

Chờ một chút, em đưa số điện thoại chủ nhà cho anh nha." Giang Trúc Tâm cũng vui vẻ để Tần Phú Hữu giúp cậu xử lý.

Tuy nói thời gian không lâu, nhưng cậu đã quen việc mỗi ngày để Tần Phú Hữu chăm sóc mình, cũng quen thuộc Tần Phú Hữu giúp cậu làm các loại việc khác luôn.

Tần Phú Hữu: Thói quen ỷ lại mình của Trúc Tâm thật là đáng yêu nha!! Kế hoạch thông qua √

"Không cần gấp, Xán lạn hoa uyển cũng là sản nghiệp nhà anh.

Đó là khu kiến trúc mà nhà anh phối hợp với quốc gia xây dựng." Bởi vì hôm nay phải dọn nhà, cho nên Tần Phú Hữu một mình tới đón Giang Trúc Tâm, mà tài xế thì đã cùng với người của công ty dọn nhà chờ trước ở Xán lạn hoa uyển.

"..." Mới vừa biết được nơi ở của mình vẫn thuộc địa bàn nhà Tần Phú Hữu, Giang Trúc Tâm trầm mặc hai giây, "Thật là trùng hợp."

"Đúng vậy, lúc trước khi biết được em ở chỗ nào, anh liền biết ông trời chú định muốn chúng ta ở bên nhau rồi.

Loại duyên phận này, không phải người bình thường có thể có được đâu đó." Tần Phú Hữu nghiêng đầu nở nụ cười với Giang Trúc Tâm, sau đó liền chuyên tâm lái xe.

Hắn sẽ không nói cho Giang Trúc Tâm, cho dù không có loại duyên phận ông trời ban cho này, thì chính hắn cũng sẽ tự mình sáng tạo ra "duyên phận" giữa mình với Giang Trúc Tâm.

Nhưng mà hiện tại nếu hắn nói ra những lời này, thì Giang Trúc Tâm đại khái cũng sẽ không giống như trước đây, lúc còn chưa tiếp nhận hắn mà muốn đánh hắn chứ.

Nghĩ đến lúc Giang Trúc Tâm tạc mao vung nắm đấm, Tần Phú Hữu liền nhịn không được nhếch miệng.

"Anh đang cười trộm cái gì é?" Giang Trúc Tâm khó hiểu mà liếc mắt nhìn Tần Phú Hữu một cái.

"Nghĩ tới em." Tần Phú Hữu trả lời.

"..." Giang Trúc Tâm cũng không đáp lời nữa, chỉ là yên lặng mà quay đầu sang phía cửa sổ xe nhìn ảnh phản chiếu của mình ở trong gương, có thể nhìn ra được cậu cũng không nhịn được mà hơi cong môi.

Mà độ cong này, ngay cả cậu có thể cũng không phát hiện.

Hôm nay, là lần đầu tiên Giang Trúc Tâm đến nhà Tần Phú Hữu.

Nhà của Tần Phú Hữu ở chỗ thiên về vùng ngoại thành, mà bình thường chỉ lái xe nửa giờ là có thể đến công ty, cho nên khoảng cách cũng không tính là đặc biệt xa.

Trong thành phố tấc đất tấc vàng này, thì nhà của Tần Phú Hữu liền ở trong khu biệt thự vùng ngoại thành.

Mỗi một căn biệt thự đều cách nhau đến 20m, mỗi nhà còn có sân riêng nữa.

Bởi vì nhà của Tần Phú Hữu còn ở nước ngoài, mua một trang trại kết hợp với lâu đài, cho nên căn biệt thự ở trong mắt Giang Trúc Tâm đã rất lớn này, thì đối với nhà của Tần Phú Hữu cũng chỉ tương đối bình thường mà thôi.

Sau này, Giang Trúc Tâm sẽ từng bước từng bước biết rõ được, rốt cuộc thì tài sản của gia đình Tần Phú Hữu hùng hậu đến mức nào.

Giang Trúc Tâm nhìn căn biệt thự này, cảm thấy cũng lắp bắp một chút.

Trong cuộc đời của cậu, căn phòng lớn nhất mà cậu từng thấy, chính là căn hộ ở trung tâm thành phố mà ba Tần mẹ Tần tặng cậu đó.

Trước đây, Giang Trúc Tâm còn nghĩ hay là trước cứ dọn đến đó.

Nhưng nghĩ tới trạng thái mang thai bây giờ của mình, thì Tần Phú Hữu cũng vô cùng khẩn trương, vì vậy căn hộ kia trước cũng chỉ có thể để đó mà thôi.

"Trong nhà có thang máy, em không cần lo lắng đâu." Tần Phú Hữu đầu tiên là cầm hành lý của Giang Trúc Tâm tới, kì thật lúc hắn trở thành người yêu của Giang Trúc Tâm thì đã giúp cậu mua một phòng quần áo rồi.

Hiện tại, thứ quan trọng nhất trong hành lý của Giang Trúc Tâm, cũng chỉ có thể là mấy bức tranh này đó mà thôi.

"Thang máy..." Bởi vì chưa từng vào biệt thự bao giờ, cho nên Giang Trúc Tâm vẫn là lần đầu tiên biết được, thì ra bên trong biệt thự còn có thể lắp đặt thang máy nữa.

"Để xong mấy thứ này chúng ta liền đi ăn cơm trước, chờ một chút anh đưa em đi tham quan mấy gian phòng trong nhà." Tần Phú Hữu đưa Giang Trúc Tâm xuống lầu một, bữa tối đã được chuẩn bị thỏa đáng, "Năm phút nữa ba mẹ cũng sẽ về đến nhà rồi, nên chúng ta có thể ở trên bàn ăn uống ngụm canh chờ bọn họ một chút."

"Được nha." Giang Trúc Tâm gật đầu.

"Ba mẹ có biết chuyện của em không?"

Giang Trúc Tâm chỉ, là bụng của cậu.

"Chờ có báo cáo kiểm tra liền cho bọn họ xem, thì tương đối trực quan hơn, những chuyện này mặt đối mặt nói mới thích hợp." Tần Phú Hữu cười híp mắt nói, sau đó đưa canh tới trước mặt Giang Trúc Tâm.

Nhìn bộ dáng Giang Trúc Tâm ngoan ngoãn ăn canh, Tần Phú Hữu ngẩng đầu cong miệng cắn chặt môi dưới, nhẫn nhịn tâm tình kích động mà hò hét ở trong lòng:

Mình rốt cuộc! Cũng lừa gạt được bảo bối về nhà rồi!

Tác giả có lời muốn nói: Bây giờ, Giang Trúc Tâm đã hoàn toàn gia nhập vào hào môn sinh con hàng ngày rồi đóa! Vỗ tay..