Tao! Thật sự là quá tao! Thật sự là tao không ai lại!

"Người ta đã đáp ứng cậu chưa mà cậu đã lo tới tổ chức hôn lễ rồi hả?" Cảnh Viên Bảo có chút buồn cười nói, hiện tại y thật sự cảm thấy được Tần Phú Hữu tràn ngập sức sống như vậy là cực kì mới mẻ.

Phải biết trong đám bọn họ chơi điên không ít, mà giống Tần Phú Hữu từ nhỏ đến lớn thế nào cũng đều duy trì tư thái cán bộ kỳ cựu, thì chỉ có một người như hắn, thoạt nhìn thì y thực sự mong đợi năm nay có thể tham dự hôn lễ của anh em?

Ngoài miệng hỏi như vậy, thế nhưng Cảnh Viên Bảo trong lòng cũng đã cho rằng không ai có thể từ chối được Tần Phú Hữu.

Phải biết rằng từ lúc bắt đầu đi nhà trẻ, thì đã có các loại bé trai, bé gái vì để có được Tần Phú Hữu mà ra tay đánh nhau.

Mị lực của người này năm đó cũng không giảm, phải nói Giang Trúc Tâm có thể ở dưới thế tiến công của Tần Phú Hữu mà sống được hơn một tuần, Cảnh Viên Bảo đều cảm thấy được Giang Trúc Tâm cũng rất mạnh.

Còn đang ở nhà lâm vào hoài nghi bản thân Giang Trúc Tâm:...!

"Cũng đúng, vậy tôi trước tìm mấy cái, thời điểm đó lại cùng Trúc Tâm thương lượng một chút nên chọn nhà nào." Tần Phú Hữu nghiêm túc gật gật đầu.

Cảnh Viên Bảo: Tôi là hỏi cậu, người ta đã đồng ý sự theo đuổi của cậu hay chưa, chứ không phải hỏi cậu người ta có đồng ý cùng cậu tìm mấy công ty hôn lễ này hay không mà!

"Cậu làm sao mà gấp gáp bước chân vào phần mộ hôn nhân như vậy chứ!" Mạc Đắc Quỳnh đột nhiên ôm ngực, "Không thể đàng hoàng hưởng thụ tư vị yêu đương sao?"

Mạc Đắc Quỳnh hoàn toàn không thể lý giải được cái loại tâm tình sốt ruột này của Tần Phú Hữu.

Bản thân Mạc Đắc Quỳnh cảm thấy, mỹ nam tử như hắn, nên nếm thử hết toàn bộ các loại mỹ nhân trên thế gian sau đó hãy kết hôn.

Người đang yêu đương có thể rất ngọt ngào, nhưng khi kết hôn rồi thì phải đối mặt với rất nhiều chuyện.

"Tuy rằng tôi không đồng ý lời Quỳnh Mập nói (Mạc Đắc Quỳnh: Này!), nhưng nhà cậu đồng ý để cho cậu tìm Giang Trúc Tâm làm ái nhân sao? Tôi nhớ Giang Trúc Tâm hình như là cô nhi? Khoảng cách giai cấp giữa các cậu có chút xa, không sợ...?" Hôm nay, sau khi biết người mà Tần Phú Hữu thích chính là Giang Trúc Tâm, Cảnh Viên Bảo liền đi xem một chút tư liệu của Giang Trúc Tâm.

Sau đó mới biết được Giang Trúc Tâm không chỉ có gia thế phổ thông, thậm chí ngay cả cha mẹ cũng không có.

Mà Tần Phú Hữu không chỉ có tiền, lại còn thuộc loại hào môn siêu cấp có tiền nữa chứ.

Cái việc chim sẻ cùng phượng hoàng ghép thành đôi như vậy, Cảnh Viên Bảo không phải chưa từng thấy, nhưng chim sẻ thật sự có thể an tâm mà ở trong ổ phượng hoàng sao?

Đến lúc tốt đẹp không còn nữa, thì vợ chồng sẽ thành bất hòa.

"Này, Nguyên Bảo, cậu thật là không có ý tứ gì hết.

Phú Quý có thể có người thích, chú Tần và dì Kim đừng nói là phản đối, theo tôi đoán bọn họ còn không mừng đến phát khóc nữa thì thôi đấy." Mạc Đắc Quỳnh quay đầu xua tay.

Bởi vì gã rất thích đến nhà Tần Phú Hữu, cũng tiếp xúc với cha mẹ của Tần Phú Hữu tương đối nhiều, cho nên gã hiểu khá rõ cha mẹ của Tần Phú Hữu.

Tần Phú Hữu độc thân ba mươi năm, cha mẹ hắn đều sắp hoài nghi Tần Phú Hữu có phải là bị liệt dương hay không.

Nếu như cha mẹ hắn biết được Tần Phú Hữu muốn kết hôn thì quả thực sẽ vui muốn chết, làm gì mà còn nghĩ được nhiều như vậy.

Hơn nữa nhà hắn cũng đã có rất nhiều tiền, căn bản không cần thiết phải liên hôn gì nữa.

Còn cái gì mà tam quan bất đồng, này thì có cái gì, có thể nhân nhượng lẫn nhau mà.

Tình yêu là loại tình cảm rất thần kì, có phần tình cảm này, thì còn sợ vấn đề giai cấp gì đó sao?

Chủ yếu vẫn là Giang Trúc Tâm có thể yêu Tần Phú Hữu không mới được kia kìa!

Cảnh Viên Bảo: "Nói rất đúng, dĩ nhiên tôi cũng không có cách nào phản bác."

Ngược lại là Tần Phú Hữu sờ sờ cằm: "Cũng đúng, tôi còn chưa nói cho ba và mẹ tôi biết.

Nhưng mà tôi vẫn chưa khiến cho Trúc Tâm hoàn toàn yêu tôi, nếu như ba mẹ tôi bởi vì hiếu kỳ mà gia nhập, thì có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của tôi hay không?"

Tần Phú Hữu cũng hiểu rất rõ cha mẹ của mình, hắn cũng không phải sợ cha mẹ quăng ra một tấm chi phiếu một ngàn vạn để cho Giang Trúc Tâm rời khỏi hắn, mà là sợ cha mẹ hắn quá mạnh mẽ, trực tiếp trói Giang Trúc Tâm đến nhà hắn bức hôn đấy.

Giang Trúc Tâm đáng yêu thiện lương như vậy, Tần Phú Hữu hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề cha mẹ mình sẽ không thích cậu.

Dù sao cả nhà bọn họ yêu thích đều rất giống nhau, nếu hắn yêu thích Giang Trúc Tâm như vậy, thì cha mẹ hắn tuyệt đối cũng sẽ rất yêu thích cậu.

"Nếu không cậu nói một chút thử xem, cậu và vị Giang Trúc Tâm này rốt cuộc đã tiến triển đến bước nào rồi.

Hai anh em chúng tôi liền giúp cậu một chút?" Mạc Đắc Quỳnh mở một chai champagne, cười tiện hề hề, "Cậu đã quên rồi sao, tôi đã từng thành công theo đuổi một nữ đại lão rất xinh đẹp?"

Tần Phú Hữu: "Emmm..."

Mạc Đắc Quỳnh: "Này này này! Biểu tình của cậu như vậy là ý gì?"

Cảnh Viên Bảo: "Tỉnh lại đi, các cô ấy yêu chính là tiền của cậu đấy."

Tần Phú Hữu: "Haizz, nếu như Trúc Tâm bảo bối cũng có thể yêu tiền của tôi thì tốt rồi, như vậy tôi cũng sẽ không phiền não đến thế."

Mạc Đắc Quỳnh và Cảnh Viên Bảo:...!

- -------

Ngày thứ hai, Giang Trúc Tâm mang theo hai cái vành mắt đen đi làm.

"Nha nha, tối hôm qua rất kịch liệt nha, Tiểu Tâm Tâm." Cao Mỹ tà ác mà đưa mấy móng tay được làm tinh mỹ, chỉ chỉ mắt gấu trúc của Giang Trúc Tâm.

"Tôi là thức đêm học phần mềm..." Giang Trúc Tâm nhanh chóng giải thích, nhưng lại bị ánh mắt ý tứ sâu xa của Cao Mỹ đánh bại.

Cao Mỹ: Không cần phải nói, giải thích chính là che giấu, chị hiểu cậu mà!

Giang Trúc Tâm: Không! Ngài không hiểu đâu mà!

Giang Trúc Tâm tối hôm qua vì không muốn đầy đầu lúc nào cũng nghĩ đến việc của Tần Phú Hữu, cho nên dồn lực học tập kiến thức mới.

Hôm nay, cậu còn phải tiếp tục xem tài liệu mà Bạch Vô Thường đưa cho cậu, cậu không muốn lại rơi vào trong cái hố sâu tên là Tần Phú Hữu này nữa đâu.

"Trúc Tâm, tối hôm qua Tần Phú Hữu không làm gì anh chứ?" Quý Du cũng vừa tới làm, nhưng mà sau khi đến văn phòng, chuyện thứ nhất mà cậu ta làm chính là chạy đến chỗ Giang Trúc Tâm biểu lộ quan tâm.

"Không có mà.

Có thể làm cái gì được chứ?" Giang Trúc Tâm bưng sọ não, có chút phát điên, những người này đều đang suy nghĩ cái gì vậy hả?

"Chúng tôi hiểu rõ mà, cậu không cần thẹn thùng." Tiểu Thố cũng từ chỗ ngồi đứng lên, cậu ta vốn cũng muốn đi đến bên cạnh Giang Trúc Tâm.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy Cao Mỹ liền túng, chỉ là cách một cái vị trí, vẫn như cũ có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt hữu hảo.

"Chỉ là yêu đương mà thôi, bộ phận chúng ta cũng không có quy định không được yêu đương mà nha." Hắc Toàn Phong lúc này cũng tới đây, "Haiz, yêu đương thật tốt, tôi cũng muốn được yêu đương nè."

"Nhanh làm việc đi." Bạch Vô Thường từ phía xa đi tới, ngăn trở một đám người bắt đầu nhiều chuyện.

Nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ, tất cả mọi người chỉ có thể tiếc nuối mà trở lại chỗ ngồi của mình.

Quý Du tuy rằng rất không cam tâm, nhưng cậu ta cũng sẽ không ở trong thời gian làm việc mà làm chuyện riêng, chỉ có thể âm thầm suy nghĩ, chờ đến lúc nghỉ trưa nhất định phải nói xấu Tần Phú Hữu trước mặt Giang Trúc Tâm một chút mới được.

Giang Trúc Tâm là đồng bọn mà cậu ta nhận định, Quý Du không chút nào muốn Giang Trúc Tâm bị Tần Phú Hữu cướp đi.

Vì vậy Giang Trúc Tâm cho dù có cứng miệng, xem như muốn giải thích giữa cậu và Tần Phú Hữu không có quan hệ gì, thì chắc chắn cũng chẳng có ai tin.

Nhưng có một vấn đề mà cậu cũng cực kì xoắn xuýt, đó chính là...!

Cậu và Tần Phú Hữu nhìn qua thực sự rất giống như là đang nói chuyện yêu đương hả?

Kiều Tư Tư vừa hát vừa đi đến công ty, tối hôm qua tuy rằng hắn uống nhiều rượu, nhưng đại khái là có bát quái chống đỡ hắn, cho nên sáng sớm nay cũng không có quá nhiều thống khổ sau khi say rượu.

Tâm tình của hắn sung sướng tiêu sái mà đi vào trong văn phòng, lúc đi ngang qua qua chỗ của Giang Trúc Tâm còn vỗ vỗ vai của Giang Trúc Tâm: "Trúc Tâm ghê nha.

Cậu vậy mà cua được Tần Phú Hữu, sau này phú quý chớ quên nha người anh em."

"A..." Giang Trúc Tâm duỗi tay Nhĩ Khang, nỗ lực giải trừ hiểu lầm của cấp trên đối với cậu.

Nhưng mà Kiều Tư Tư chỉ nói một câu xong, cũng liền không quay đầu lại mà đến phòng làm việc riêng của hắn.

Giang Trúc Tâm vẫn như cũ, không thể nói ra chuyện cậu và Tần Phú Hữu không hề nói chuyện yêu đương.

Còn có các đồng nghiệp đến cùng là xảy ra chuyện gì? Lẽ nào hiện tại tên bần dân như cậu, cùng hào môn đại lão nói chuyện yêu đương, ở trong mắt người khác đều là việc hết sức bình thường sao??

Chỉ trong một thoáng, Giang Trúc Tâm đều không biết mình hẳn là nên thở ra một hơi, hay vẫn là phiền não phải giải thích như thế nào việc mình vẫn còn độc thân đây nữa.

Vốn dĩ Giang Trúc Tâm dự định sau khi tìm được việc cũng sẽ tìm bạn gái, nhưng bây giờ cậu và Tần Phú Hữu không minh bạch, chính cậu cũng không biết đến cùng mình đối với Tần Phú Hữu là ý tứ gì.

Cho nên đừng nói bạn gái, cậu ngay cả việc lớn tiếng cùng mọi người nói: "Tôi và Tần Phú Hữu một chút quan hệ cái rắm cũng đều không có" cũng không dám cây ngay không sợ chết đứng mà nói ra khỏi miệng.

Đây chính là do trái tim sinh ra dao động mà sản sinh biến đổi.

Trái tim của cậu, đã bị ô nhiễm.

Cậu đã không còn thuần khiết nữa rồi.

Ahuhu...!

Buổi trưa, Giang Trúc Tâm và các đồng nghiệp cùng đặt cơm gà Hải Nam.

Vốn có thể đến nhà ăn ăn cơm, nhưng mà bởi vì hiện tại tất cả mọi người đang chạy tiến độ cho nên xem như là thời gian nghỉ trưa, thì mọi người cũng vội vàng cơm nước xong lại tiếp tục tăng nhanh tốc độ.

Quý Du đúng lúc này mà kéo ghế xoay của mình, đi tới chỗ bên cạnh Giang Trúc Tâm.

Thấy trên bàn của Giang Trúc Tâm cực kì sạch sẽ, liền không đợi Giang Trúc Tâm đồng ý, mà đã lấy cơm hộp đặt lên trên bàn của Giang Trúc Tâm.

"..." Có thể đừng tự nhiên như vậy được không? Giang Trúc Tâm đang muốn nói lời này, nhưng lại bởi vì thần sắc quá mức phẫn nộ của Quý Du, mà lời vừa đến bên khóe miệng liền nuốt xuống.

"Tôi đến là muốn nói với anh, cái tên Tần Phú Hữu cũng chẳng phải là kẻ tốt lành gì đâu." Tốt hôm qua, Quý Du vì muốn biết rõ tình hình của kẻ địch, liền đi tìm anh trai của cậu ta là Quý Xuyến, muốn xem thử một chút có thể tìm được nhược điểm của Tần Phú Hữu hay không.

Quý Xuyến thấy em trai nhà mình, mà cũng chính thức đem Tần Phú Hữu xem như kẻ địch.

Vì vậy, liền nghiêm túc truyền thụ nói xấu một, hai, ba, bốn, năm truyền lại hết cho Quý Du "Tuyệt đối không thể để cho Tần Phú Hữu tìm được bạn trai."

Hiện tại, điều duy nhất anh ta có thể cười nhạo là bởi vì Tần Phú Hữu vẫn là một cẩu độc thân.

Nếu như Tần Phú Hữu không còn độc thân nữa, thì anh ta liền không còn chỗ để cười nhạo Tần Phú Hữu nữa rồi?

Cái này không được.

Anh ta tuyệt đối không cho phép.

Vừa vặn Quý Du cũng không muốn để cho Giang Trúc Tâm cùng với Tần Phú Hữu tốt hơn, cho nên đối với căn dặn của anh trai mình đều nghe hết sức chăm chú.

Cậu ta muốn để cho Giang Trúc Tâm thấy được bộ mặt thật của Tần Phú Hữu, tuyệt đối không thể để cho Giang Trúc Tâm nhảy vào cái vũng bùn mang tên Tần Phú Hữu này được.

"Tần Phú Hữu là một kẻ bị bệnh liệt dương.

Hắn xưa nay đều không có bạn trai bạn gái gì, nghe nói trước đây từng có người hạ thuốc hắn.

Nhưng hắn đều có thể ở trong tình huống như vậy, mà đem đối phương đưa đến cục cảnh sát." Quý Du cảm thấy chính mình nói xấu đến mức cực kì thương tổn đến tôn nghiêm đàn ông của Tần Phú Hữu, trong lòng cực kì khoái ý.

Giang Trúc Tâm run lẩy bẩy, Tần Phú Hữu có bị bệnh liệt dương hay không cậu còn có thể không biết sao? Nhắc tới cái này, cậu liền cảm thấy mông vẫn còn đau đây nè.

Nhưng mà Tần Phú Hữu còn có quá khứ như vậy nữa hả, bị hạ thuốc còn có tâm tư bắt người xấu đưa cho chú cảnh sát, lực ý chí như vậy mạnh đến bao nhiêu luôn á.

"Tần Phú Hữu cực kì lãnh khốc.

Anh trai tôi nói lúc người khác tỏ tình với hắn, hắn cũng sẽ không cho người ta mặt mũi.

Người như vậy tình thương cực thấp, đi cùng với hắn tuyệt đối sẽ bị tức chết." Quý Du cho là mình chửi bới Tần Phú Hữu nhân phẩm có vấn đề như vậy, thì Giang Trúc Tâm nhất định sẽ tỉnh lại, sẽ biết được Tần Phú Hữu là kẻ xấu, liền có chút đắc ý.

Giang Trúc Tâm nghĩ đến Tần Phú Hữu không ngừng nói với mình "Tôi yêu em", "Không thể rời khỏi em", "Đừng rời xa tôi" một loạt những lời tâm tình khiến người ta lỗ tai người khác tỏa nhiệt, ở trong lòng cũng gật gật đầu.

Ở cùng nhau tức giận thì có tức giận, nhưng Tần Phú Hữu có phải thực sự lãnh khốc hay không, thì vẫn còn phải chờ thương thảo...!

"Tần Phú Hữu ngoại trừ kiếm tiền thì cái gì cũng không biết, ở nhà hắn một ngón tay cũng không dính nước xuân.

Trúc Tâm anh ngàn vạn không nên bị hắn lừa gạt, cẩn thận biến thành bảo mẫu cho nhà hắn." Quý Du cảm thấy được mình đem toàn bộ sự thực không gì giấu diếm, tâm lí cực kì thỏa mãn.

Ăn cơm tiện lợi tình yêu một tuần của Tần Phú Hữu, Giang Trúc Tâm cảm thấy lời này của Quý Du liền có chút bất công...!

Tần Phú Hữu còn ở nhà cậu rửa chén nữa cơ mà.

- ------- chờ một chút!

Giang Trúc Tâm nuốt xuống một miếng thịt gà, kinh ngạc phát hiện hình như trong lòng mình vẫn luôn đang phản bác lời nói của Quý Du.

Cậu còn bảo vệ Tần Phú Hữu như vậy luôn á hả?

Cho nên...!

Cậu thật sự, thật sự không thẳng như mình nghĩ hả??

Hu hu..