Sau khi Tần Phú Hữu tự mình trộm vui vẻ một lúc, hắn liền thu lại biểu tình trầm mê khác với lúc thường.
Kì thực chính hắn cũng biết, túi giấy này đâu phải Giang Trúc Tâm để lại cho hắn, rõ ràng là Giang Trúc Tâm bị hắn lỗ mãng hù chạy mất dạng,cho nên tiện thể quên luôn cầm túi giấy theo mà thôi.
Nhưng mà ngẫm lại, Giang Trúc Tâm phản ứng lớn như vậy, chính là thể hiện việc hình bóng của hắn đã khắc sâu ở trong lòng Giang Trúc Tâm, cho nên trong thời gian ngắn, Giang Trúc Tâm nhất định sẽ không ngừng nhớ tới hắn.
Hơn nữa, trên tay hắn còn có đồ vật của Giang Trúc Tâm, nên hắn liền có lí do đi tìm Giang Trúc Tâm không phải sao? Đây thực là tin tốt khiến cho người ta cao hứng.
Không có cơ hội, thì liền sáng tạo cơ hội là được.
Hiện tại cơ hội đã tới.
Cong cong môi, đem túi giấy kẹp ở giữa eo và cánh tay, Tần Phú Hữu thu hồi vẻ hưng phấn vào bụng, sau đó chân dài rảo bước vào công ty Tuyết Dã, theo đó trên người hắn cũng xuất hiện khí tràng của kẻ bề trên, hai vị trợ lí đang đứng chờ ở một bên cũng yên lặng đi theo Tần Phú Hữu.
Hôm nay, Tần Phú Hữu không phải tự thân một mình đến đây, hắn đến Tuyết Dã cũng không phải bởi vì biết Giang Trúc Tâm ở đây.
Chỉ là vừa vặn một tuần trước, hắn có hẹn thời gian này muốn đến tìm lão bản của Tuyết Dã mà thôi.
Lúc Tần Phú Hữu đến gần Giang Trúc Tâm, hai vị trợ lí thức thời ngốc ở một bên trầm mặc không nói.
Sau đó, lúc nhìn thấy Tần Phú Hữu buộc dây giày cho Giang Trúc Tâm, thì bọn họ tỏ vẻ không kịp đề phòng, trực tiếp trợn mắt há mồm.
Lão bản đây là bị ai đoạt xá??
Tần Phú Hữu hoàn toàn không thèm để ý đến hai vị trợ lí mặt ngoài bình tĩnh, nhưng thế giới nội tâm đang sôi trào mãnh liệt.
Trong lòng hắn chỉ càng thêm ngọt ngào, vì ở đây còn có thể gặp được Giang Trúc Tâm vừa mới phỏng vấn xong, nói bọn họ không có duyên phận Tần Phú Hữu đều không vui!
Trợ lí Giáp: Làm sao bây giờ, thật muốn gào thét trong đám bát quái một chút.
Trợ lí Ất: Nhẫn nại! Công tác!
"Hôm nay thật cao hứng? Tôi đoán là, cậu đã gặp tiểu tình nhân mà Quỳnh Béo nói?" Trên tầng cao nhất của Tuyết Dã, Cảnh Viên Bảo đứng dậy nghênh tiếp Tần Phú Hữu, lúc bắt tay Tần Phú Hữu, hắn nhíu mày nói đùa.
Quỳnh Béo trong miệng hắn chính là Mạc Đắc Quỳnh, danh tự này bắt nguồn từ năm đó lúc mà Mạc Đắc Quỳnh chưa giảm cân, vẫn còn là một thằng nhóc béo chính hiệu.
Cảnh Viên Bảo là đổng sự của Tuyết Dã, hiện tại cũng là y quản lí toàn bộ hoạt động của công ty.
Y và Mạc Đắc Quỳnh giống nhau, đều là bạn thân của Tần Phú Hữu.
Tuy rằng y và Tần Phú Hữu đều nóng lòng đầu tư, nhưng thứ y thích nhất vẫn là game, cho nên mới có thể đích thân ra tay quản lí toàn bộ Tuyết Dã.
Vừa lúc gần đây Tần Phú Hữu cảm thấy tương đối hứng thú với một ít nghiệp vụ internet, mà Cảnh Viên Bảo lại là chuyên gia trên phương diện này.
Đúng lúc đó, Cảnh Viên Bảo lại bị việc công ty bận rộn không có thời gian đến tụ hội, cho nên lần này Tần Phú Hữu lại đây muốn hợp tác, cũng coi như là cùng tên tăng ca cuồng ma Cảnh Viên Bảo này gặp mặt một lần.
Tần Phú Hữu thần sắc ôn hòa, cũng nhìn ra được hai mắt của bạn tốt là gặp được việc vui, cho nên bị đùa giỡn cũng không tức giận.
Chỉ là hắn ý ý tứ tứ mà đem nắm tay va đấm nhẹ vào lồng ngực của Cảnh Viên Bảo, xem Cảnh Viên Bảo phốc ho ra tiếng, mới thỏa mãn thu tay lại.
"Ác như vậy sao? Tôi gần nhất luyện ra được cơ ngực, ôi chao, cậu đây là muốn đem ngực tôi đấm cho bẹp?" Cảnh Viên Bảo khoanh hai tay che kín lại ngực của mình, còn cố ý giả bộ suy yếu mà lảo đảo hai bước.
Cũng chỉ đối huynh đệ đặc biệt thân quen, thì y mới có thể lộ ra một mặt như thế.
"Không phải tiểu tình nhân." Tần Phú Hữu tránh khỏi Cảnh Viên Bảo, lại ngồi xuống ghế sopha trong văn phòng, "Là đối tượng theo đuổi."
"Oa, cậu thật sự gặp rồi?" Cảnh Viên Bảo vừa xoa ngực của mình vừa ngồi xuống chỗ đối diện với Tần Phú Hữu.
Vừa nãy, lúc Tần Phú Hữu gặp y, cao hứng trong mắt hắn là thật, mà lúc quả đấm của hắn va chạm với mình cũng thực sự không giảm bớt khí lực, cho nên cảm giác đau cũng không giảm.
Dựa theo hiểu biết của y về Tần Phú Hữu, thì đại khái chính là bởi vì cái từ "Tiểu tình nhân" này khiến cho Tần Phú Hữu không hài lòng.
Cảnh Viên Bảo nói câu này cũng là một lời hai ý, y cũng không hề nghĩ đến việc, Mạc Đắc Quỳnh ồn ào nói việc Tần Phú Hữu đang nói chuyện yêu đương mù quáng, nhưng Tần Phú Hữu cũng có thể vào hôm nay lại gặp được "Đối tượng hắn theo đuổi", chẳng lẽ thực sự là không hẹn mà gặp?
"Rất hữu duyên đúng không?" Nụ cười si mê vốn đã ngừng lại, thì Tần Phú Hữu lại không nhịn được cười ra tiếng, "Tôi chỉ biết ngày hôm nay em ấy phỏng vấn, không ngờ em ấy lại đến công ty của các cậu phỏng vấn."
"Tới chỗ của tôi phỏng vấn?" Cảnh Viên Bảo kinh ngạc mà thả xuống cái tay đang xoa ngực, "Cậu ấy tên là gì? Muốn tôi mở cửa sau cho cậu ấy không?"
"Cửa sau cũng không cần, nếu như bị em ấy phát hiện, thì nhất định sẽ khó chịu." Đây là Tần Phú Hữu căn cứ vào lý giải bước đầu về Giang Trúc Tâm mà nói ra.
Giang Trúc Tâm nói tới chuyện tiền bạc rất chống cự, đặc biệt chống cự hắn.
Nếu như Giang Trúc Tâm có thể vào được Tuyết Dã, không phải bởi vì công ty cần cậu, mà là vì một câu nói của Tần Phú Hữu hắn, thì đại khái trong lòng sẽ biệt nữu, cuối cùng không nhịn được sẽ từ chức đi.
Chủ yếu vẫn là vì Tần Phú Hữu còn chưa theo đuổi được người ta, cho nên Giang Trúc Tâm vừa nhìn chính là kiểu người tốt không thích chiếm tiện nghi của người khác (đối với cậu có ý đồ), nếu mở cửa sau thì đừng nói là giúp cậu, còn rất có thể khiến cho cậu khó chịu trong lòng.
Nếu Giang Trúc Tâm đứng ở chỗ này, thì đại khái sẽ cảm thấy Tần Phú Hữu có nhiều tiền không phải là không có đạo lí.
Nói tới chỗ này, Tần Phú Hữu lấy ra cái túi đựng hồ sơ mà lúc nãy Giang Trúc Tâm làm rớt, "Tôi vẫn cảm thấy em ấy rất có tài năng, chỉ là không biết có phù hợp với yêu cầu hiện tại của công ty cậu hay không thôi."
"Cậu sao lại có thể có được đồ vật của người ta?" Không phải nói còn chưa theo đuổi được sao? Cảnh Viên Bảo suy nghĩ, có lẽ nào là Giang Trúc Tâm đang đóng kịch với Tần Phú Hữu hay không.
"Nhặt được." Tần Phú Hữu nghĩ đến bộ dáng chạy trối chết của Giang Trúc Tâm, liền không nhìn được che miệng nheo mắt nở nụ cười, "Thực đáng yêu."
Cảnh Viên Bảo: "???"
Tình cảm người ta còn là "Cô bé lọ lem", chạy nửa đường còn đánh rơi một "Chiếc giày pha lê" đó hả.
"Cho tôi xem mấy thứ bên trong một chút?" Cảnh Viên Bảo là người hiếu kì nha.
Rốt cuộc là ai, mới có thể đưa cái tên Tần Phú Hữu từ nhỏ đã thanh tâm quả dục, đến mức không khác mấy so với hòa thượng xuất gia, câu tới tay nhỉ?
Cứ xem như Tần Phú Hữu không cho y thông tin về người kia, thì ít nhất cũng để cho y ngắm tác phẩm của đối phương một tí chứ.
Nói gì thì, đối phương cũng nhận được thông báo của công ty y, ít ra vẫn phải có chút bản lĩnh chứ nhỉ?
Nhìn họa phong của đối phương, có thể đoán được đối phương là hạng người gì, riêng điểm này thì Cảnh Viên Bảo cảm thấy được mình vẫn rất thông thạo.
"Không cho." Tần Phú Hữu cũng chỉ là giơ túi văn kiện lên, còn bảo hắn lấy ra tác phẩm bên trong đưa cho Cảnh Viên Bảo, thì hắn có chút không vui.
Đây chính là tác phẩm Giang Trúc Tâm tự tay vẽ, hắn không muốn để cho những người khác động vào.
"Này, này, này, nói thế nào vị kia của cậu cũng là tới công ty tôi phỏng vấn có được không? Ông chủ như tôi chỉ nhìn một chút, lại đánh giá một chút cũng không được sao?" Cảnh Viên Bảo làm sao mà nhìn không nhìn ra Tần Phú Hữu sẽ có một mặt vui mừng như thế, y có chút dở khóc dở cười.
Tần Phú Hữu suy nghĩ một chút, cảm thấy Cảnh Viên Bảo nói cũng có chút đạo lí, "Được thôi, bất quá cậu không thể đụng vào."
Cảnh Viên Bảo:???
Tiếp theo, Cảnh Viên Bảo cũng chỉ có thể cách một cái khay trà, nhìn Tần Phú Hữu cẩn thận từng li từng tí một, lấy ra tác phẩm ở bên trong, cũng cẩn thận nâng lên để cho Cảnh Viên Bảo nhìn, còn cường điệu "Không thể đụng vào, không thể đụng vào."
Cũng không phải là nhà sưu tầm tác phẩm bán đấu giá gì, cậu có cần đến mức đó sao? Đến mức đó luôn hả!?
Bị lây thái độ trân trọng như thế từ Tần Phú Hữu, lúc Cảnh Viên Bảo nhìn về phía bức họa của Giang Trúc Tâm, y cũng không kìm lòng được mang một vẻ mặt nghiêm túc, người không biết còn tưởng rằng y đang giám thưởng danh họa thế kỉ gì đó.
- --------
Giang Trúc Tâm thực sự muốn hộc máu.
Cậu chạy được nửa đường rồi, mới phát hiện hai tay mình trống trơn, chờ cho đầu óc cậu tỉnh táo lại, thì Giang Trúc Tâm mới ý thức được nguyên nhân hai tay mình trống trơn, là do mình đem túi đựng tác phẩm cực kì hài lòng kia làm rớt rồi nha.
Tác phẩm có thể khiến cậu cảm thấy thỏa mãn đương nhiên là được vẽ rất khá đó, tuy rằng cậu còn có bản scan, nhưng mà cái cậu làm rớt chính là bản gốc đấy!
Bán đi cậu còn không nỡ, chứ đừng nói là làm rớt.
Giang Trúc Tâm đi ngược trở lại, nhưng cũng không tìm được túi đựng tác phẩm của mình, vì vậy cậu lại đối Tần Phú Hữu mạnh mẽ nghiến răng.
Mẹ nó, cái tên ngốc giàu có nhiều tiền kia, chọc mông cậu cũng liền thôi đi, còn khiến cậu đánh mất mấy bức tranh tâm đắc.
Thật là đau lòng chết cậu rồi mà.
Nghĩ tới phòng nhân sự của Tuyết Dã luôn mặt lạnh đối với cậu lúc phỏng vấn, cậu cũng chỉ phiếm thiện khả trần(*) mà đáp lại, chấp nhận việc phỏng vấn lần này có khả năng sẽ thất bại.
Giang Trúc Tâm chỉ cảm thấy vận số năm nay của cậu, không được may mắn cho lắm.
Cậu cảm thấy mình cần phải bớt chút thời gian, lên núi quỳ bái, thuận tiện mua một cái túi Tiểu Phúc đã được khai quang đeo ở trên người trừ tà mới được.
(*) ALice: không có lòng tốt.
Về phần cậu, thực ra cậu chính là một kẻ vô thần ha.....!
Ai, này cũng không có gì phải lo lắng, không thấy trên mạng còn có một đám người, trong lòng cái gì cũng không tin, nhưng thực ra vẫn cứ chuyển tiếp hình ảnh cá Koi cầu may(*) sao.
Cậu như vậy cũng không sai biệt lắm đi.
(*) ALice: đây là một từ trên mạng Weibo, bắt nguồn từ một hình ảnh chú cá Koi với dòng chữ "Chuyển tiếp cá Koi này sẽ có một điều tốt xảy ra" do đó cư dân mạng đã đổ xô đi chuyển tiếp hình ảnh này, vì vậy việc chuyển cá Koi bắt đầu trở nên phổ biến trên Weibo.
Giang Trúc Tâm tự nhận xui xẻo đi về đến nhà, kế tiếp liền quét dọn phòng thuận tiện cũng làm bộ quét dọn một chút tâm lí phiền muộn của mình, chờ cậu nghĩ thông suốt thì nhà cửa cũng sạch sẽ.
Cảm thấy được mình bản lĩnh gì cũng không có, nhưng năng lực điều tiết tâm lí là nhất lưu, nên Giang Trúc Tâm rất nhanh đã lấy lại được tinh thần.
Cậu an ủi mình, tranh vẽ bị mất thì còn có thể vẽ bức khác, con đường học tập của cậu còn chưa đạt tới bình cảnh mà.
Hơn nữa, cậu mới hai mươi lăm tuổi, thân thể cường phách, còn sợ không tìm được việc làm sao?
Vì thế, cậu liền vui vẻ, dù sao giấc mộng của cậu vẫn không tính là tan nát.
Trước đây, có việc nhấp nhô nào mà cậu chưa từng trải qua a, ngày hôm nay chẳng qua chỉ là một việc nhỏ, đi ngang qua cuộc đời của cậu mà thôi.
Ngồi vào trước bàn vẽ, Giang Trúc Tâm ôn hòa nhã nhặn pha màu, hôm nay cậu muốn vẽ tranh sơn dầu.
Gần đây cậu đang học đồ họa, đương nhiên là cậu có thể dùng bàn vẽ điện tử trên máy tính, nhưng Giang Trúc Tâm vẫn cảm thấy, dùng chân tài thực học đến cảm nhận, thì mới có thể học được tinh túy càng tốt hơn.
Chỉ là, cậu vừa mới đổ màu trắng cùng màu đen lên bảng pha màu, Giang Trúc Tâm tâm lại bắt đầu rối loạn.
Nhìn hai màu sắc bên trong bảng pha màu, cậu liền nhớ tới Tần Phú Hữu hôm nay mặc chính là áo sơ mi trắng, phối hợp với tây trang và áo khoác màu đen, cả người cực kì suất khí, mà cái người suất khí này, không chỉ tiến lên đùa giỡn cậu, còn ở trước cổng công ty người qua kẻ lại, quỳ một gối xuống mà buộc dây giày cho cậu....!
Vô lực tựa đầu lên trên bàn vẽ, Giang Trúc Tâm ảo não tự hỏi, cậu một cái thẳng nam, nhưng tại sao trong đầu toàn là nghĩ đến đàn ông khác là sao nha? Đối phương rõ ràng đã tạo thành nhiều quấy nhiễu cho cậu như vậy, nhưng vì sao cậu lại không chân chính chán ghét đối phương?
Lẽ nào cậu!
bị bệnh!!
Gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, Giang Trúc Tâm tay run run mà ở trên bảng vẽ vẽ một viên thuốc con nhộng cho mình, cậu cảm thấy mình cần phải được cấp cứu một chút.
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Trúc Tâm: Tui không có cong, tui không thích nam nhân, tui còn có thể giãy dụa thêm 3 vạn chữ nữa nha..