Hào Môn Quân Sủng Hôn

Chương 6: Có tin kéo đứt cái chân thứ ba của ngươi hay không?

Muốn rời khỏi đây? Ngay lúc cô đã thành công khiêu gợi lên sự ham muốn, thành công khiêu chiến và đánh sập sự nhẫn nại của anh?

Đâu có dễ! Anh nhất định sẽ không cho cô có cái cơ hội không đánh đã lui, việc hôm nay không giải quyết xong thì đừng hòng được bước nửa bước ra khỏi đây.

Thỏ trắng nhỏ, muốn trách thì cũng hãy trách em, tự động dâng hiến mình đến trước cửa nhà sói như thế

Thịt đã đến miệng, không ăn mới ngu!

Cố Duật Phi trong thâm tâm thật ra cũng có chút không nỡ để cô đi, thịt tươi tự chạy đến không ăn được vậy mà còn thả thịt đi như thế thì thật sự rất tiếc, nhưng biết làm sao bây giờ? Phải chi anh lúc này mà đánh mất khống chế thì cho dù có làm cũng không cảm thấy quá có lỗi mà đằng này tuy bị hạ thuốc nhưng nếu còn chút lí trí để cứu vãn nhưng không làm mới là điều anh sẽ tự trách mình nhiều hơn...

Giờ đây điều anh mong muốn đã thành hiện thực, nhờ sự "kích hoạt " vô tình của cô mang đến mà bây giờ tâm trí anh thật sự mất đi lí trí, Cố Duật Phi bắt đầu buông thả mình trong bể tình của sự ham muốn dục vọng, tùy ý để nó chi phối bản thân

Này cũng không thể trách anh a, anh đã cố hết sức kéo lí trí trở về nhưng tại cô gái này nên việc ham muốn của anh cũng chỉ được thúc đẩy thêm mà thôi!

Vân Tịch đột ngột bị vác lên vai như thế khiến đầu óc cô trống rỗng không thể nghĩ thêm gì chứ đừng nói là suy nghĩ đến việc chuyện gì đang diễn ra ở đây, ngay lúc nhận thức được việc tên nam nhân này dám phi lễ với mình, cô vừa muốn mở miệng định mắng hắn một câu thì đã bị ném xuống giường một cách không thương tiếc

Nhất thời bị ném một cách thô lỗ khiến cô vừa đau vừa giận, sao hắn lại có thể thô lỗ với một người phụ nữ như vậy được chứ? Người này chắc chắn là một tên đàn ông cặn bã tệ hại, "Khốn kiếp, làm gì mà thô lỗ như thế vậy hả? Không thể nhẹ nhàng với phụ nữ hơn được sao? "

Đối với lời trách mắng của cô, Cố Duật sở dĩ nghe không lọt tai dù chỉ nửa chữ chứ đừng nói đến việc có tức giận với cô hay không, đôi con người trong màn đêm nhìn chăm chăm người con gái đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, giống như một con mãnh thú trong đêm tối quan sát con mồi đến nhất cử nhất động của nó

Vân Tịch: "Này, anh có nghe tôi nói cái gì không đó? "

Cô nhíu mày quay sang nhìn người nọ thì chợt giật mình, dưới đáy mắt không hề che giấu tia kinh ngạc và đôi chút sự hoảng sợ xen lẫn, nhờ ánh sáng từ ánh trăng bên ngoài màn đêm hắt vào căn phòng, Vân Tịch bỗng dưng nhìn thấy người nọ đứng cuối đầu giường không nói hai câu liền đem áo sơ mi trên người anh ta cởi ra

Cởi, cởi áo làm gì? Đang yên đang lành tự dưng cởi đồ làm gì.

Chẳng lẽ, lẽ nào hắn thật sự làm chuyện quá giới hạn với cô thật ư?

Vân Tịch đầu óc rối ren, suy nghĩ duy nhất trong đầu cô vào lúc này không có gì khác ngoài việc tìm kiếm cái gì đó để có thể làm vật ngoài thân bảo vệ mình, thân thủ người này cô không nắm chắc nên không thể khẳng định được mình có thể đánh bại anh ta được hay không

Nhưng thật đáng tiếc, trong căn phòng này chẳng có cái gì cho cô xử dụng được cả, mặc dù có ánh sáng của mặt trăng nhưng ánh sáng đó làm sao đủ sáng để cô nhìn khắp nơi trong căn phòng tìm đồ đây? Mà cho dù có tìm được một món ngoài khu vực cô cũng không nắm chắc được liệu mình có đủ thời gian phóng qua đó lấy hay không, bởi người đàn ông này thân thủ chẳng những tốt, sức lực khỏe mạnh ra lại còn có tốc độ nhanh khiếp người khiến cô cảm thấy lo âu vài phần

Tức giận thầm mắng một tiếng, vì sao ngay tại lúc này cô lại cảm thấy bản thân mình bất lực đến như vậy? Rõ ràng trong tổ chức sự nhanh nhẹn của cô chỉ đứng thứ hai xếp sau đại sư huynh và thân thủ thì lại được xếp ngang hàng ngang lối với nhị sư huynh sau đại sư huynh cơ mà? Tại sao vậy, tại sao vậy chứ!!

Căn phòng được màn đêm bao phủ nhưng đặc cách lại có ánh sáng từ ánh trăng bên ngòai chiếu vào khu vực trên chiếc giường, Vân Tịch trong lúc đang suy nghĩ tìm cách thoát khỏi đây hoặc phòng thủ như thế nào để tránh được anh thì bỗng các dây thần kinh trong cơ thể cô căng cứng lại khi nghe một âm thanh cất lên

Lạch...cạch...lạch...cạch

Cố Duật Phi đưa tay tháo dây nịch trên người vô tình tạo ra tiếng động khiến cô gái trên giường nhất thời hoảng hốt, tâm tình theo đó hỗn loạn theo, âm thanh tháo dây nịch, vì sao lại bắt đầu cởi xuống phía dưới luôn rồi?

Không được, không được! Tuy cô bạn trai nhiều vô số nhưng trước nay vẫn thủ thân như ngọc, làm gì có chuyện thân thân mật mật với nam nhân nào khác ngoài tên đàn ông lạ lẫm trước mặt này đâu chứ? À không, phải nói rằng tên này là người chiếm tiện nghi của cô trước chứ có cho bà đây cũng chẳng thèm cùng hắn thân thân mật mật cùng

Cô có thể nhận thấy được rằng tên nam nhân trước mặt này có sắc đẹp không tầm thường, cộng thêm ánh sáng từ mặt trăng bên ngoài cô lại có thể nhìn thấy thân hình hắn vô cùng hoàn hảo, nhưng dù có hoàn hảo hay đẹp trai cách mấy bà đây cũng chẳng thèm thất tiết vì một tên đàn ông xa lạ chưa gặp nổi mấy tiếng đâu

Lão nương không có hứng thú với tình một đêm, vì thế ngươi nên tự mình đi tìm cô gái khác vui vẻ đi nhé!

Vân Tịch bị sự nhạy bén của mình phát giác được sự nguy hiểm đang đến gần nên bị lôi từ suy nghĩ về thực tại, từ ánh sáng của mặt trăng cô nhìn thấy anh bắt đầu tiến về phía mình, theo bản năng xuất phát từ sâu bên trong con người thân thể không nhịn được bất giác lui về phía sau, tiếp đó cô không nghĩ nhiều liền lập tức quay người muốn bỏ chạy

Phải! Cô là không đánh đã lui, có câu: Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, mặc dù vẫn chưa phân cao thấp hay biết chính xác về năng lực của đối phương ra sao nhưng cô nhắm chừng cho dù mình có cùng anh ta đánh, cô chắc chắn sẽ bị yếu thế hơn người nọ!

Qua tiểu trận đánh vừa rồi đã cho cô thấy, anh ta quả thật rất nhanh, hơn nữa sức lực cũng lớn như thế, cũng phải thôi, anh ta dù sao cũng là đàn ông kia mà, khỏe hơn cô là đương nhiên, nhưng nếu là người đàn ông bình thường cô sẽ chẳng dư hơi lo ngại vì cô biết chính mình chỉ cần trong vòng một nốt nhạc là có thể quật chết anh ta tại chỗ

Chứ đâu phải bây giờ lo ngại với tên "không phải người bình thường " này đâu?

Làm việc không thu lại được kết quả gì thì làm làm gì, thôi thì bản thân tốt nhất nên giữ sức để có thể chạy chừng nào hay chừng nấy thoát khỏi đây thôi!

Cố Duật Phi sắc bén nhận thấy cô gái trên giường đang muốn chạy trốn, cánh tay rắn chắc lập tức vươn ra một lực dứt khoát kéo cô về phía sau, Vân Tịch vừa quay người chưa kịp bỏ trốn đã bị một lực kéo từ phía sau mạnh mẽ kéo mình trở về khiến cô mất đà té ngã sấp xuống chiếc giường, chiếc mũi nhỏ nhắn bị dập phát đau khiến cô quên béng đi ý định muốn chạy trốn khỏi anh, tức giận quay mặt sang mắng chửi, "Khốn kiếp, có biết dập đau cái mũi bà đây rồi hay không? Kéo cái gì mà kéo, có tin bà đây kéo đứt cái chân thứ ba của nhà ngươi luôn hay không! "

Lời nói vứt dứt khỏi miệng, Vân Tịch bỗng cảm nhận thấy mình bị cái gì đó đè nặng lên người, nói đúng hơn là một cơ thể của một người đàn ông, trước mặt bao phủ một màng đêm tối khi bóng đen ập xuống phủ lên gương mặt trước mắt cô, Vân Tịch cảm nhận được hơi thở của người nọ ấm nóng quyến rũ như vô tình phả vào da thịt nơi da mặt và cổ khiến cô không tự chủ khẽ nuốt nước bọt, các dây thần kinh trong cơ thể cũng căng cứng lên và hơi thở của cô gần như ngưng trọng khi cô cảm thấy có một mối nguy hiểm vô hình bao phủ lấy khắp cơ thể

Vân Tịch bỗng giật mình khi cơ thể bỗng cảm nhận được một luồn hơi ấm truyền đến nơi da thịt mình, nhất thời hoảng loạn, cô hoảng hốt đẩy người nọ ra khỏi người mình, "Tôi cảnh cáo anh, anh nếu còn dám làm bậy tôi nhất định không tha cho...ưm! " Câu nói chưa dứt toàn bộ lời thì cô bỗng bị chặn họng nửa chừng khiến câu cuối cùng của toàn bộ lời nói phải chảy ngược suốt cổ họng, hơi thở ấm áp cùng hương thơm bạc hà mát mẻ từ trên người anh theo đó xộc thẳng vào khoang mũi cô

Cố Duật Phi ỷ vào thế thân hình anh cao lớn liền áp chế toàn bộ cô gái dưới thân, không cho cô một chút đường lui khiến cô cảm thấy mình bị người phía trên mạnh mẽ đàn áp ra sức bắt nạt, nhưng Vân Tịch này là ai chứ? Đã là một con mèo hoang nhỏ thì dĩ nhiên phải ra dáng cho xứng với một con mèo khi bị đem ra so sánh a, Vân Tịch có lẽ quên béng mất việc nhờ vào sự cứng rắn ương ngạnh của mình mà cô đã nhận lại chút giáo huấn từ Cố Duật Phi

Mặc cho người nọ cưỡng hôn, Vân Tịch gắng dùng sức vào lực ở tay đẩy mạnh người nọ ra, nhưng người đàn ông này da thịt là đá hay anh ta quả thật là đá đây? Cô đẩy kiểu gì cũng không thể khiến anh ta xê dịch ra dù chỉ một chút chứ đừng có nói đến việc mình có đẩy được anh ta ra khỏi người hay không

Cố Duật Phi liếc mắt nhìn cô gái bên dưới đang ra sức đẩy mình nhưng lại không chút nhận được kết quả khiến đôi mắt phượng khẽ híp lại đầy ý tứ, bàn tay to lớn nhanh chóng tóm gọn đôi bàn tay mảnh khảnh của cô áp chế đặt lên đỉnh đầu giường, tay còn lại đặt trên giường dịch lên phía trên một chút ngang hông của cô làm trụ cho tư thế, Vân Tịch một cỗ đau đớn bỗng dưng truyền đến nơi khóe môi, tiếp đến là một vị giác tanh nồng của máu tươi xộc thẳng vào khoang mũi