Hào Môn Quân Sủng Hôn

Chương 45: Thì ra là nhị công tử cố gia cố duật hiên

Nhìn một người một mèo, một lớn một nhỏ chơi cùng nhau, hoàn toàn xem nhẹ, hoặc nói đúng hơn là quẳng Cố Duật Hiên sau đầu.

Cố Duật Hiên bĩu môi thầm ai oán nha đầu không có lương tâm, nhìn thấy con mèo đó liền lập tức vứt mình ra sau đầu, nhìn không được nữa liền nghĩ gì nói nấy.

"Nha đầu, lương tâm của cô đâu mất rồi? Thấy mèo liền vứt gia đi?"

"Anh đã hết giá trị lợi dụng dĩ nhiên sẽ vứt đi, giữ lại làm gì?" Vân Tịch không chút suy nghĩ nói, vừa nói vừa đùa cùng tiểu bạch miêu.

Cố Duật Hiên đang uống trà xém tí sặc chết, nha đầu thối, lại còn dám nói thẳng thừng ra như thế. Coi chừng bị trời diệt đó!

"Hừ, giá trị của gia đây còn đáng giá bạc tỷ hơn con mèo đó của cô, cứ thế vứt đi không sợ mình lỡ tay vứt đi cục vàng à?" Cố Duật Hiên kiêu ngạo nhướng mày hướng cô nói.

"Anh?" Vân Tịch nghe thế liền ngẩn đầu, rốt cuộc thì từ lúc mới vào cho đến bây giờ cô mới để ý đến căn phòng này.

Thật to, thật sang và lắm tiền!

Đây là những chữ trong đầu khi Vân Tịch nhìn xung quanh.

Căn phòng này chẳng những rộng, nội thất trang trí phong phú kiểu Châu Âu, bàn làm việc chẳng những làm bằng chất liệu gỗ tốt và lớn, phía sau nó còn có một khoảng cửa sổ kính lớn, nếu đứng đó có khi còn có thể thấy được toàn bộ thành phố S.

Vân Tịch thích thú ôm con mèo vào lòng dạo dạo chung quanh.

Cố Duật Hiên thấy vẻ mặt thích thú của cô liền đắc ý ra mặt, con người cao lớn vẫn ngồi một chỗ uống trà mặc cho cô gái cùng con mèo đi xung quanh.

"Nha, căn phòng này thật rộng! Kiểu cách xây cũng phong phú và lắm tiền."

Lắm tiền?

Khóe môi bỗng giựt giựt hai cái, cái nha đầu này quả là cái gì cũng có thể nói được!

Đi tới đi lui rốt cuộc cô cũng biết, ngoại trừ căn phòng này rất lớn và lắm tiền ra thì cũng cực kỳ cực kỳ lắm tiền, bởi vì căn phòng này chẳng những là một căn phòng làm việc sang trọng đầy đủ tiện nghi, phía sau cánh cửa bên kia thật ra chính là một căn phòng nghỉ khác.

Phòng nghỉ chắc là dành cho những lúc làm việc mệt mỏi, đến ngay cả phòng tắm, tủ và giường cũng có.

Này thì cũng có khác gì là một căn phòng ngủ bình thường ngoại trừ được xây lưu thông với phòng làm việc đâu chứ? Vân Tịch bĩu môi suy nghĩ.

"Meo meo~" Tiểu Nặc Nặc được ôm tới ôm lui bỗng phát ra hai tiếng, đầu nhỏ trắng muốt cọ cọ vào ngực cô làm nũng.

"Thế nào? Gia đã nói gia có giá trị hơn con mèo của cô rồi mà." Cố Duật Hiên dương dương tự đắc cầm ly trà lên thổi thổi uống một ngụm nói.

"…"

"Từ khi nào Cố thị lại chiêu đãi lớn như thế? Anh làm chức vụ gì trong Cố thị vậy? Phó tổng giám đốc? Tổng giám đốc hay là thư kí của chủ tịch?" Vân Tịch nghi hoặc hỏi, tay ôm con mèo không ngừng vuốt ve lông của nó.

Ngay cả Tiểu Nặc Nặc nằm trong lòng cô cũng giương mắt nhìn Cố Duật Hiên như đang đợi câu trả lời.

Nhìn bốn ánh mắt của một mèo và một người.

Cố Duật Hiên: "…"

Hít vào một hơi thật sâu, tay cầm tách trà loáng thoáng có thể nghe thấy một tiếng rắc nhỏ trên ly trà.

Vân Tịch chớp chớp đôi mắt.

"Nhìn ông đây tệ đến nỗi chỉ ở mấy cái chức vụ cọng lông cọng hành này thôi sao? Cố thị giàu cũng không giàu đến nỗi xây cho ba cái chức đó mỗi người một căn phòng hạnh sang. Đây là phòng chủ tịch chị hai à!" Cố Duật Hiên bỗng gầm lên khiến cô giật mình, Tiểu Nặc Nặc nằm trong ngực cũng thoáng giật nẩy lên.

Phòng chủ tịch?

Chủ tịch.

Chủ tịch của Cố thị?

Vân Tịch nghi hoặc nhíu mày hỏi: "Sao lại là phòng chủ tịch rồi? Nói bà nghe anh rốt cuộc là ai? Tên gì?"

"…Trước kia không phải nói rồi sao?" Cố Duật Hiên nhíu mày hỏi ngược lại.

"Có sao?" Vân Tịch lẩm bẩm.

"…" Giỏi cho một nha đầu chết tiệt lại dám quên mất tên mình.

"Chắc là có nói, lúc đó tôi không để ý, nói lại đi!"

Cố Duật Hiên hừ lạnh uống một ngụm trà: "Tự suy nghĩ đi, kết quả bày ra trước mắt!"

"Cái gì Cố Cố nhỉ?" Vân Tịch lẩm bẩm nhìn xuống con mèo trong ngực hỏi.

"Meo meo!"

"Có nhớ không?"

"Meo meo!"

"Chủ tịch Cố thị."

"Meo meo!"

Cố Duật Hiên: "…"

Chị hai, bộ chị hiểu con mèo đó nói gì hay sao? Còn ở đây ngốc ngốc nói chuyện cùng một con mèo?

Thành phố S chỉ có một nhà họ Cố, mà nơi cô đang ngồi là Cố thị, Cố Duật Phi, Cố Khải Trạch còn có một người nữa.

Cố Duật Hiên!

Vân Tịch nhướng mày nhìn người đối diện: "Nga, thì ra là vị nhị thế tử Cố gia Cố Duật Hiên!"

Cố Duật Hiên chỉ hừ một tiếng không nói.

"Thật không biết nói là phúc hay họa vì lại vô tình câu nhằm được con rùa vàng này đây?"

Bốn năm trước khi một mình cô còn ở nước ngoài, sau khi cùng đi cùng đại sư huynh và nhị sư huynh bắt đầu một cuộc sống mới, một năm sau cô đã vô tình gặp được Cố Duật Hiên, lúc đó anh ta ngả ngớt cá cược cùng bạn bè chắc chắn sẽ cưa đổ cô nhưng kết quả ngoài ý muốn lại không thành, một lần nữa gặp lại lần hai chính là ở trường đại học, lúc đó anh ta chính là muốn chinh phục cô.

Mà Vân Tịch từ sau khi cùng Lam Cẩn Hi chia tay chính là bắt đầu xếp anh ta vào hàng ngũ đàn ông tệ, bởi vậy cô quyết định gặp tên nào như thế sẽ dạy cho chúng một bày học nhớ đời nên đã chấp nhận lời hẹn hò của Cố Duật Hiên.

Cố Duật Hiên đắc ý, vốn quen bạn gái tròn đủ một tuần sẽ thay, nhưng vì thứ nhất Vân Tịch là một mỹ nhân khác với những đứa con gái khác cùng thú vị vô cùng nên đã gợi lên ham muốn thích thú trong Cố Duật Hiên nên anh quyết định giữ cô bên mình một tháng sau đó sẽ đá đi.

Nhưng thật không ngờ rằng cô gái này vậy mà lại đến ba ngày sau đã đá anh đi trước.

Đùa gì vậy, ông đây là lần đầu tiên bị người khác đá đi như thế, lại còn là một người phụ nữ mình khó chinh phục nhất, quen nhau còn chưa đến một tuần đã bị đá như thế đối với Cố Duật Hiên là một trận sỉ nhục không thể bỏ qua nên chính là đã đến tìm cô tính sổ.

"Một là chúng ta quay lại, còn hai hãy đứng trước mặt mọi người quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ, nếu không đừng trách gia đây không khách khí!" Hừ, dám đá ông, chỉ có Cố Duật Hiên này mới không cần người khác, làm gì đến phiên người khác không cần Cố Duật này?

Cho nên, cô gái đáng ghét này không có quyền đá anh như thế, lòng tự tôn đàn ông của anh đã bị cô hung hăng đánh bẹp như thế, cục tức này nuốt sao trôi nên quyết định đến dạy cho cô một bài học.

Nào ngờ Vân Tịch lại không biết điều như thế, chẳng những kiêu ngạo không chấp thuận theo ý anh, lại còn đứng trước mặt tất cả mọi người hô to việc xấu anh bị chính cô đá, đường đường Cố Duật Hiên theo đuổi cô lâu như thế, thật vất vả được cô đồng ý nhưng tiếc thay cô cũng chơi qua đường, chưa đến bốn ngày đã bị cô đá khiến toàn trường mọi người ai cũng biết chuyện.

Cố Duật Hiên tức giận nhất thời xử lý cô một bài học, nhưng cái anh không ngờ là cô vậy mà thân một thiếu nữ lại biết võ?

Thân thủ nhìn lợi hại như thế thì quả không thể coi thường.

Anh đã từng so vài chiêu với cô, nhưng Vân Tịch lại chơi ăn gian học trộm vài chiêu từ đại sư huynh suất ra thế là Cố Duật Hiên bị ba lần bốn lượt ăn thiệt cũng chịu thua.

Vì hứng thưởng cô, không kéo cô làm bạn gái được nên cũng đành muốn lôi kéo làm bạn bè.

Vân Tịch vốn cũng không muốn cùng anh làm bạn bè, chỉ là có vài lần được Cố Duật Hiên giúp đỡ cùng một lần vô tình gặp phải sát thủ do Vân Nhạc cùng Tương Mịch phái đi giết cô bỗng tìm đến được đây, cũng vì cô sơ xuất khiến anh bị thương nên từ đó cũng ngấm ngầm đồng ý kết giao làm bạn.

Tình bạn kéo dài ba năm, trước khi Cố Duật Hiên về nước quyết định nói ra tên thật cho cô, vì ở nước ngoài anh không bao giờ tiết lộ tên thật của mình cho người khác biết, mà cô chính là người đầu tiên.

Tiếc cho cái là lúc Cố Duật Hiên nói, Vân Tịch vốn không chú ý đến nên dĩ nhiên không nhớ tên Trung Quốc của anh là gì, chỉ biết anh tên Peach nên luôn gọi Peach chứ chưa hề hỏi đến tên thật.

Mà Vân Tịch sau khi Cố Duật Hiên trở về nước cũng nói tên thật của mình ra, cô không hề biết rằng vừa trở về anh đã điều tra về Vân gia và quyết định cùng Vân thị hợp tác.

Đó cũng chính là lý do tại sao một tập đoàn lớn như Cố thị lại đồng ý hợp tác cùng Vân thị và Vân Tử Luân lại nói cùng Cố thị coi như có chút quan hệ.

Còn không phải bởi vì hai chữ Vân Tịch kia hay sao?

"Hừ, câu được ông dĩ nhiên là phúc phận ba đời cô tu được rồi!"

"Còn nhớ ba năm trước Cố nhị thiếu vậy mà lại cực khổ theo đuổi tôi sau đó lại bị tôi phũ phàng đá đi chỉ sau ba ngày." Vân Tịch nhịn không được lôi chuyện cũ ra trêu.

Không nói thì thôi, nói đến rồi lại khiến gương mặt Cố Duật Hiên lập tức cứng ngắc.

Anh nghiến răng nghiến lợi hung hăng trừng cái gương mặt nhỏ đắc ý kia: "Nha đầu chết tiệt cô còn dám nói? Lại dám chơi ông một vố như thế."

"Hừ, ai biểu anh là đàn ông xấu? Lại còn dám động vào tôi dĩ nhiên sẽ phải trả giá! Yên tâm đi, anh cũng chẳng phải là người duy nhất đâu."

"Ý cô tức là những bạn trai trước của cô cũng đều giống tôi?" Cố Duật Hiên nhướng mày hỏi.

"Hừ, đều là lũ cặn bã xấu xa."

"Sao lại mắng ông?"

"Anh tuy xấu xa nhưng giờ lại phát hiện không đến nỗi cặn bã như đám đó."

Nghe được câu nói này, tâm trạng Cố Duật Hiên được an ủi phần nào. Hừ, ít ra có mấy tên trước đó làm đệm lưng cho cũng không đến nỗi tệ.

"Bao gồm cả Lam đại thiếu gia?" Cố Duật Hiên thích thú hỏi, đã từng điều tra về cô và Vân gia tự nhiên chuyện này cũng sẽ lòi ra.

"Đúng là bao gồm cả anh ta!" Vân Tịch nheo mắt nói.