Dịch Dương quá mức dịu dàng làm Hứa Tân Di trở tay không kịp.

Hô hấp ấm áp phà vào bên tai, nhỏ giọng xin lỗi, mỗi từ đều lưu luyến triền miên, con tim Hứa Tân Di đột nhiên bị những lời nói này của Dịch Dương làm tác động, hơi hơi run rẫy.

Ở trong trí nhớ của cô, Dịch Dương chưa từng có thời điểm nào dịu dàng như vậy, đều là lời ít ý nhiều, lời nói không nhiều lắm, mấy chuyện lãng mạn giống như vầy, càng bị xem nhẹ.

Một người đàn ông không nói nhiều, không hiểu lãng mạn. Hôm nay, rãi hoa hồng đầy phòng, kiên nhẫn chờ cô đến hai giờ sáng, chỉ vì muốn cô vui vẻ hạnh phúc vào ngày kỷ niệm kết hôn, buông xuống tự tôn của phái mạnh, thừa nhận lỗi sai của bản thân, khẩn cầu được đến tha thứ.

Trong nháy mắt, những ủy khuất cô chịu đựng trước đó, hình như rốt cuộc cũng có chút bồi thường.

Mùa đông năm ấy, gió lạnh thổi thấu xương ở bờ sông, giờ cô còn có thể run rẫy mỗi khi nhớ lại tình trạng thảm hại ngày hôm đó của mình, rốt cuộc đã có một chút ấm áp.

"Anh nói cái gì?"

"Anh nói, chuyện trước đây, là anh sai, anh xin lỗi em vì thái độ, lời nói đến việc làm của anh đã từng làm em tổn thương, xin em tha thứ cho anh."

Tuy rằng Hứa Tân Di đưa lưng về phía Dịch Dương, nhìn không tới biểu tình và ánh mắt của Dịch Dương, nhưng từ cách anh nói chuyện, có thể cảm nhận được anh rất nghiêm túc khi nói ra những lời này, cũng không chỉ là thuận miệng nói cho có lệ mà thôi.

Cô cắn chặt môi dưới, biết không nên lôi chuyện cũ ra, nhưng miệng vẫn không phối hợp với tiếng lòng, vẫn cứ lôi chuyện quá khứ ra:

"Lúc em vừa mới gả cho anh, anh không để ý tới em, mẹ cũng không thích em. Lần đó, tết nguyên đán anh dẫn em trở về thăm ông nội, giữa đường trở về bắt em xuống xe tự đi về nhà, em bị anh chọc tức đến khóc, anh thật sự rất đáng ghét!"

Nói xong, cô im lặng một lát, thở sâu, hốc mắt hơi hơi đỏ: "Nhưng anh không cần thiết xin lỗi, chuyện trong quá khứ, không phải lỗi của anh."

―― "Khi đó em không thích anh, anh cũng không thích em, chúng ta đều không có gì thua thiệt."

"Không, cần thiết."

Dịch Dương nói: "Anh lạnh nhạt hai năm đối với vợ hợp pháp của mình, chưa từng thật lòng nghiêm túc trò chuyện ở chung một chỗ với em, không có quan tâm đến em, hỏi thăm cuộc sống cùng công việc của em."

"Anh làm em đau lòng, làm em cảm thấy ủy khuất, đều là bởi vì anh không làm tròn trách nhiệm bổn phận của người làm chồng. Nếu em nguyện ý tha thứ, sau này anh sẽ hết sức mình thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ mà một người chồng nên làm."

" Anh sẽ chăm sóc em thật tốt, quan tâm em, yêu em, sẽ không để em chịu thêm bất kỳ ủy khuất nào nữa, em sẽ cho anh thêm một cơ hội sao?"

Hứa Tân Di hốc mắt không biết cố gắng ngày một đỏ.

Đã thật lâu, không có người đàn ông nào nói những lời âu yếm như vậy với cô, cho cô sự dịu dàng ấm áp và hoàn cảnh lãng mạn đến như vậy.

Dịu dàng như vậy, cô thật sự chống cự không được.

"Vậy anh... Có thể nói cho em biết, lý do gì anh lại thích em?"

"Bởi vì là em làm anh biết, không thể dễ dàng tin tưởng những gì lỗ tai nghe được, đôi mắt nhìn thấy, có vài người yêu cầu thời gian ở chung, mới có thể hiểu biết tính cách người đó như thế nào."

―― "Chẳng lẽ sau khi Dịch Dương ở chung với mình mới phát hiện điểm quyến rũ trên người mình?"

―― "Rất có khả năng."

Hứa Tân Di tự sướng.

―― "Tiểu thuyết đều viết như vậy, nữ chủ làm ra chút hành động khác thường, tổng tài bá đạo đều một bộ " Cô bé, cô thành công khiến tôi chú ý "."

Dịch Dương nhẹ giọng cười một tiếng.

Hứa Tân Di có loại ảo giác lời nói trong lòng của mình đều bị anh nghe được, thẹn quá thành giận nói: "Anh cười cái gì? Em còn đang suy xét có nên tha thứ cho anh hay không!"

Dịch Dương theo cô, nói, "Ừm, anh chờ em suy xét. Vậy em có nguyện ý cho anh thêm một cơ hội nữa hay không, một cơ hội để tha thứ cho anh?"

Trong đầu Hứa Tân Di như có hai bé Hứa Tân Di chibi thổi gió bên tai.

Chibi Hứa Tân Di mặt váy trắng khuyên cô.

―― "Cô nhìn xem, Dịch Dương đều đã hạ mình nói như vậy, cô còn suy xét cái gì! Nhanh đồng ý đi!!! Ô ô ô quá cảm động!"

Nhưng chibi Hứa Tân Di váy đen phản bác.

―― "Không chiếm được đều là tốt nhất, đồ vật dễ như trở bàn tay được đến không có người sẽ biết quý trọng, lúc này cô phải rụt rè! Không thể dễ dàng tha thứ anh ta!"

Chibi Hứa Tân Di váy trắng nói theo lý lẽ.

―― "Cô xem, Dịch Dương vì cô tỉ mỉ chuẩn bị kinh hỉ tặng cho cô, còn chờ cô chờ đến hai giờ sáng, chẳng lẽ cô nhìn không tới thành ý sao?"

Chibi Hứa Tân Di váy đen tiếp tục phản bác.

―― "Đàn ông đều biết nói ngọt, Dịch Dương có tiền có thế, mấy đóa hoa hồng đó chỉ cần động động ngón tay ra chút tiền thôi, Hứa Tân Di cô bình tĩnh lại một chút! Giữ vững thanh tỉnh, đừng lúng quá sâu!"

Chibi Hứa Tân Di váy trắng tiếp tục khuyên cô.

―― "Nhưng Dịch Dương là ai? Khi nào anh ấy biết lo lắng đến những việc này? Anh ấy đã nhận sai xin lỗi, hơn nữa bảo đảm sau này sẽ thương mày, yêu mày, bảo vệ mày, mày không cảm động sao?"

Chibi Hứa Tân Di váy đen hừ lạnh.

―― "A, đàn ông đều là móng heo lớn, lời hay ngoài miệng ai không biết nói? Không phải trước kia cô cũng thường xuyên treo câu " Ông xã em yêu anh " ngoài miệng sao?"

Chibi Hứa Tân Di váy trắng dần dần yếu thế.

Hứa Tân Di xoay người lại, nhìn thẳng anh.

Cô muốn biết biểu tình và ánh mắt của Dịch Dương.

"Tuy rằng anh nói mấy lời đó đều rất cảm động, nhưng nếu em nói, em còn tạm thời không thể tha thứ anh, anh..."

"Không sao, sau này em sẽ biết lời nói của anh cũng không chỉ là ngoài miệng nói cho có lệ mà thôi."

Mặt đối mặt, khoảng cách rất gần, Hứa Tân Di nhìn thấy trong mắt Dịch Dương là hình ảnh ngược của mình, chỉ có mình.

Thẳng đến khi cô nhìn đến biểu tình kinh ngạc của mình từ trong mắt Dịch Dương. Lúc này mới phát giác bản thân thế nhưng ngẩn người, Dịch Dương sấn hư mà nhập, trong lúc cô còn chưa lấy lại tinh thần, nháy mắt hôn lên môi cô.

Một nụ hôn vô cùng dịu dàng, con tim nhỏ bé trong lồng ngực Hứa Tân Di ngăn không được thình thịch kinh hoàng, thật cẩn thận ngừng lại hô hấp.

Tiếp theo đó, nháy mắt cô bị Dịch Dương bưng kín đôi mắt, trong bóng tối xúc giác bị phóng lớn, cô nhấm nháp tới tư vị dịu dàng củaDịch Dương, cùng bàn tay che lại đôi mắt của cô cũng đang run rẩy.

Dịch Dương đang khẩn trương!

Ý thức được điểm này, nhịp tim của Hứa Tân Di đập càng nhanh.

Bắt đầu khẩn trương, bắt đầu cẩn thận, bắt đầu thật cẩn thận, điều này nói lên, người đàn ông này, chết trong tay người phụ nữ kia rồi.

Vẫn chưa thâm nhập sâu chỉ là một nụ hôn bình thường, không chứa tình dục, thực mau đã tách ra.

Dịch Dương khống chế hô hấp, không thở ra tiếng, nhưng nhịp tim của anh đã bán đứng anh. Anh quan sát đến phản ứng của Hứa Tân Di.

Nhưng Hứa Tân Di chỉ là giật mình một lát, rồi sau đó trừng mắt liếc anh, cái gì cũng chưa nói, nhón chân nhào cả người vào anh, cường hôn Dịch Dương.

Đụng chạm đánh sâu quá lớn vào đại não, Dịch Dương theo bản năng lui ra sau một bước, nhưng dư quang đột nhiên liếc căn phòng tràn ngập hoa hồng, nghĩ nghĩ không thể dẫm lên, cảm giác như dẫm tấm lòng anh trao cho Tân Di vậy, tránh tránh né né, trọng tâm không ững, ngã xuống.

Hoa hồng bị đè ép một mảnh lớn, Hứa Tân Di chống ngực Dịch Dương, hơi nâng nữa người trên lên, nôn nóng hỏi anh: "Anh không sao chứ?"

Gai hoa hồng, không giỡn chơi được, nhiễm trùng như chơi.

"Không có sao, anh đã kêu người gọt hết gai rồi."

Hứa Tân Di nhìn thân hoa hồng, quả nhiên không có gai.

"Anh không muốn mấy cành hoa đó làm em bị thương."

Hứa Tân Di chớp mắt, đang muốn nói gì đó, tiếng chuông di động của Dịch Dương vang lên làm mất hứng.

Là tài xế, đang dừng xe đợi ở dưới lầu gọi điện hỏi.

Dịch Dương tiếp nghe.

Hứa Tân Di hét lớn vào di động: "Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng tôi, anh ấy không đi làm."

Cô nhìn vào đôi mắt Dịch Dương.

Dịch Dương nhỏ giọng cười, nói: "Ừ, hôm nay không đi làm."

Nói xong, cắt đứt cuộc gọi.

"Hôm nay là anh nói đó nha, sau này sẽ thực hiện hết trách nhiệm và nghĩa vụ của một người chồng, phải chăm sóc chiều chuộng em, quan tâm em, yêu em, sẽ không để em chịu thêm ủy khuất nào nữa. Vậy thì... Hôm nay em... Tạm thời tin tưởng anh, xem hiệu quả, nếu làm không được..."

Dịch Dương nói tiếp thay cô: "Thì ly hôn với anh."

Hứa Tân Di bướng bỉnh, gật đầu: "Đúng! Xem anh biểu hiện!"

"Được, vậy xem hiệu quả đi."

Cảm động qua đi, Hứa Tân Di không quá thích ứng đối với sự dịu dàng của Dịch Dương vào ngày hôm nay, thật rất hoài nghi bản thân có phải đang nằm mơ hay không.

Người đàn ông lạnh lùng cao ngạo bắt đầu thích ai đó, đều dính người như vậy sao?

Hứa Tân Di trong lòng thình thịch, cảm thấy lộ bản sắc sắc nữ ở trước mặt Dịch Dương không tốt lắm. Tuy đã cực lực giữ vững bình tĩnh, nhưng khóe miệng vẫn cong lên, tỏ vẻ tâm trạng hiện tại của cô đang rất vui.

―― "Lúc trước kêu anh ly hôn không chịu ly hôn, hiện tại xui xẻo, ngã quỳ trong tay em rồi... He he he"

―― "Cõng một yêu tinh thích gây chuyện như em, sau này có phiền cách mấy cũng ráng mà cắn răng chịu đựng đi hen."

Hứa Tân Di rất có tự mình hiểu lấy.

――――

Ngày kỷ niệm kết hôn, Hứa Tân Di nhận được một phòng đầy hoa hồng.

Ngắm cảnh trên tầng cao nhất của Nhất Phẩm Lan Đình chỉ có thể nói là tuyệt vời, Hứa Tân Di cầm ly rượu vang đỏ, uống uống, uống tới một chiếc nhẫn kim cương.

Đó là nhẫn kết hôn, Dịch Dương một lần nữa đặt thiết kế, là kiểu dáng có một không hai, chỉ thuộc về hai người bọn họ.

Âm nhạc vang lên, tiếng đàn violin và piano đưới ánh hoàng hôn, Dịch Dương quỳ một gối xuống đất, mang lên nhẫn cưới làm bằng kim cương cho Tân Di. ( Đậu má, ad ngưỡng mộ. Thân chó độc thân có ai hiểu TT).

Dịch Dương ngẩng đầu lên, thấy Tân Di đang nhìn anh cười, ánh hoàng hôn phía sau cô như bổ trợ thêm cho nhan sắc của Tân Di, Dịch Dương như bị phù phép, anh không thể rời mắt khỏi cô, torng đầu trống rỗng.

Dịch Dương đứng thẳng người, vươn tay chỉnh lại tóc cô, vén tóc ra sau tai. Rồi bất ngờ tập kích, hôn lên đôi môi ngọt ngào kia.

Cả hai ôm hôn, hai bóng dáng hòa làm một dưới ánh sáng hoàng hôn.

- -------

"Hứa Tân Di?"

"Hứa Tân Di..."

"Hứa Tân Di!!!"

Hứa Tân Di đột nhiên hoàn hồn.

An Nhã không thể tin tưởng mà nhìn cô, vẻ mặt vô cùng đau khổ: "Em đã ngắm chiếc nhẫn trên tay cả ngày rồi đó, như thế nào... Ở trước mặt chị mà em cũng muốn làm như vậy sao? Chị mới vừa xảy ra chuyện như vậy... Em nhịn không được muốn kích thích chị hả? Nói tốt trời đất bao chị em lớn nhất đâu? Làm người đi Hứa Tân Di!"

Hứa Tân Di ho khan hai tiếng, thả tay xuống: "Chị vừa mới nói cái gì? Em nghe không rõ."

"Không nghe rõ? Em căn bản không nghe thì có?"

Hứa Tân Di cầm ly nước lên, che dấu xấu hổ, nói đến vô cùng hào khí: "Nhìn chị nói kìa, chị làm việc em yên tâm, chuyện công ty và nghệ sĩ, dù là lớn nhỏ, chị cứ làm gì thì làm, không cần hỏi ý kiến của em, em tin chị!"

An Nhã cười lạnh: "Được, chị mày thay mày từ chối đạo diễn Từ, phim điện ảnh kia mày không cần đóng làm gì nữa."

"?"

Hứa Tân Di ngăn cô lại, cười nói: "Đừng nha, bộ điện ảnh này của đạo diễn Từ em chờ rất lâu rồi."

An Nhã bình tĩnh lại, thở dài: "Em tiến tổ đóng bộ điện ảnh này chị sẽ không đi theo, em mang theo nhiều trợ lý một chút, có việc thì gọi cho chị."

"Sao vậy? Tại sao không đi?"

An Nhã dùng ánh mắt khó có thể tin mà nhìn cô: "Em đóng vai nữ chủ, Hàn Kiêu diễn nam chủ, hợp tác đóng phim, khẳng định Lạc Kiệt cũng sẽ đến, mà chị mới vừa cùng Lạc Kiệt... Chị không muốn nhìn thấy anh ta. Hứa Tân Di, trong đầu em trừ bỏ Dịch Dương còn có cái giống gì trong đó hả?"

"Ừ, ờ... Đúng đúng đúng, chị yên tâm, chờ em nhìn thấy Lạc Kiệt, em không đập bẹp anh ta không họ Hứa, thay chị xả hết giận! Ok!!!"

An Nhã cạn kiệt sức lực, nói: "Chị cảm ơn em, nhưng xin em đó, đừng giúp chị làm gì, ngập trong đầu óc của em toàn là Dịch Dương, chị sợ em đập được nửa đường thì ngu người, trong đầu trong mắt toàn là hình ảnh của Dịch Dương, chị sợ em bị đập lại. Lúc đó tốn công chị đi giải quyết giúp em."

"......"

Có trợ lý gõ cửa.

"Chị Tân Di, trước bàn tiếp tân có người giao hoa..."

Không đợi trợ lý nói xong, An Nhã tức giận hét lớn: "Ném!"

Cô trợ lý nhỏ giật bắn mình, liên tục gật đầu lui đi ra ngoài, cũng ở dưới mí mắt người giao hoa, ánh mắt thì vô tận đáng tiếc, nhưng tay lại ném hoa vào thùng rác.

Tòa cao ốc tập đoàn Dịch thị, Dịch Dương đang ngồi trong văn phòng, trợ lý vừa trở về thông báo công việc giao hoa mà tổng giám đốc giao cho anh, vẻ mặt ngượng nghịu đứng ở tại chỗ.

"Tổng giám đốc, có chuyện này... Không biết có nên nói hay không..."

"Chuyện gì, nói."

"Hôm nay tôi giao hoa cho Dịch thiếu phu nhân, tiếp tân trực tiếp ném hoa vào thùng rác, tôi hỏi một câu, tiếp tân nói là Dịch thiếu phu nhân ra lệnh."

Dịch Dương hơi giật mình: "Ném?"

Trợ lý căng da đầu gật đầu: "Đúng vậy, hơn nữa tiếp tân còn nói, trong khoảng thời gian, hoa đưa đến đều ném..."

Dịch Dương ấn đường nhíu chặt.

Từ lúc anh tặng hoa đều ném hết?

Tân Di không hài lòng?

Bằng không tại sao lại ném hết hoa anh tặng?

Chẳng lẽ anh làm sai cái gì?

Có sao?

Không có đi?

Hết chương 79