Bạch Tiêu Thiên cầm lên một mũi Nguyệt Nha rồi không nói một lời nào phất nhẹ tay, đầu sợi gân trăn đứt mất một đoạn chừng nửa thước cùng với ba chiếc Nguyệt Nha, chỉ còn lại trên tay sáu chiếc Nguyệt Nha mười hai mũi.

Bạch Tiêu Thiên làm thế là do Hứa Hồng Mai tự chấn gãy nhuyễn kiếm của mình.

Lão không muốn chiếm ưu thế về binh khí so với thê tử nên cũng cắt ngắn đi một đoạn.

Chúng nhân thấy vậy đều tỏ vẻ khâm phục.

Hứa Hồng Mai lạnh giọng nói :

- Bây giờ chỉ lấy công đạo giải quyết, ngươi cứ tận lực thi triển sở học, kiếm ta sẽ không lưu tình đâu.

Bạch Tiêu Thiên gào lên :

- Ngươi vào chiêu trước đi! Ta nhường chiêu đầu. Tình nghĩa phu thê từ nay đã tuyệt.

Hứa Hồng Mai không nói gì thêm, lướt người tới xuất một kiếm.

Bây giờ ngay từ đầu cả hai đã đưa hết tuyệt nghệ của mình.

Bạch Tiêu Thiên đưa roi lên đỡ, sáu chiếc Nguyệt Nha vẽ thành muôn vòng đen kịt như mãnh xà hút lấy thanh nhuyễn kiếm.

Nhưng thanh kiếm nhỏ mỏng manh lại uốn lượn uyển chuyển khéo léo tránh những đường cuốn của chiếc roi, khi chuyển đông, khi chém tây, thoắt ẩn thoắt hiện, tiến thoái theo bộ pháp cực kỳ huyền ảo.

Sợi dây gân trăn của Bạch Tiêu Thiên có lợi thế tầm khống chế xa và rộng nên sở trường viễn chiến, vì thế thu phát không linh hoạt bằng.

Trong lúc đó thanh nhuyễn kiếm của Hứa Hồng Mai ra chiêu vô cùng thần tốc và ác hiểm, tuy Bạch Tiêu Thiên múa roi bao phủ kín người hộ thân nhưng vẫn có những sơ hở, nhiều lúc cảm thấy tựa hồ như không thể bảo vệ được yếu huyệt luôn luôn bị hai mũi kiếm đe dọa.

Ngươi xem trước đã thán phục vì chưởng chỉ của hai người, nay lại càng lóa mắt vì binh khí sở trường của họ được sử dụng linh hoạt vào ảo diệu không thể tưởng tượng.

Chớp mắt hai người đã giao thủ ba bốn chục chiêu, cả hai đều thừa cơ hội tạo ra những mối đe dọa cho nhau, đồng thời hóa giải chiêu đối phương vào thời điểm quyết định nhất.

Cứ xem tình thế thì Hứa Hồng Mai quyết tâm hơn nhiều, sẵn sàng thí thân quyết hạ đối phương.

Trong lúc đó Bạch Tiêu Thiên không nguyện ý để lưỡng bại câu thương, lại cũng không muốn giết chết thê tử xinh đẹp mỹ mạo nhất thế, vừa tận lực chống đỡ, vừa nghĩ kế đối phó.

Lão thấy rằng nếu tiếp tục ác đấu theo cách này thì không khỏi dẫn đến kết cục bi thảm.

Vốn là một bậc gian hùng, chợt một ý nghĩ thoáng qua nhanh, lão công mấy chiêu rồi quát :

- Dừng tay!

Đồng thời nhảy lùi hai trượng.

Hứa Hồng Mai nói :

- Nếu ngươi nhận thua thì giao Phong Lôi lệnh ra.

Bạch Tiêu Thiên cười hô hô đáp :

- Nghĩa phu thê trăm năm không thể quên. Dù ai thắng ai bại cũng đều như nhau cả.

- Vậy giao mau Phong Lôi lệnh!

- Phu thê một thể thống nhất, giao cũng có sao?

Rồi quay sang trưởng nữ gọi :

- Tố Nghi, đưa Phong Lôi lệnh!

Bạch Tố Nghi vội vàng bước lên, hai tay đưa kỳ lệnh dâng lên.

Chúng nhân lòng đầy hoài nghi, không biết tâm ý Bạch Tiêu Thiên thế nào.

Nhưng nhìn vẻ mặt lão, mọi người đều có dự cảm rằng lão tất có ngụy kế.

Chỉ thấy Bạch Tiêu Thiên cầm Phong Lôi lệnh mở ra giương cao hô lớn :

- Tọa thiền hộ pháp nghe lệnh!

Tron số Hoàng Kỳ hộ pháp có tám lão nhân bước ra cúi người bẩm :

- Thuộc hạ nghe lệnh.

Bạch Tiêu Thiên trầm giọng :

- Canh giữ phu nhân. Không được thắng, không được bại, không được hại đến một cọng lông chân. Ai trái lệnh mang đầu đến dâng!

Hứa Hồng Mai bây giời mới biết mình mắc mẹo gian, nổi giận kêu lên :

- Bạch Tiêu Thiên! Ngươi dám hạ lệnh cho thủ hạ động thủ với ta hay sao?

Bạch Tiêu Thiên nhếch mép môi cười đáp :

- Ngươi tạp niệm còn chưa thoát, hôm nay đành phải tạm quản thúc một lần.

Hứa Hồng Mai quát lên :

- Đồ dối trá!

Liền xuất kiếm xông lên.

Bạch Tiêu Thiên nhảy lùi thêm một trượng, liền đó tám tên Đầu tọa hộ pháp nhảy ra chặn lại.

Hứa Hồng Mai quét ánh mắt căm giận nhìn tám tên Hộ pháp đầu tọa quát hỏi :

- Các ngươi cả gan động thủ với ta sao?

Cả tám lão cùng chắp tay, cúi đầu đáp :

- Phu nhân minh xét, chúng thuộc hạ không thể tự chủ.

Phía ngoài, Bạch Tiêu Thiên dõng dạc hô :

- Phong Vân hội từ nay giải tán, Giang Bắc lục tỉnh, các Phân đà đều phải quy thuận dưới cờ của Thần Kỳ bang. Nhậm đương gia có ý kiến gì không?

Nhậm Huyền nói gì với Cổ Mục Tiên Bà mấy câu rồi uể oải nói :

- Phong Vân hội từ nay giải tán, điều này chẳng có gì đáng nói nữa. Nhưng Giang Bắc sẽ quy thuận vào tay người nào, chúng ta không muốn để ý đến.

Lão đã đoạn một tay, thuộc hạ không còn người nào, lòng sớm đã than lạnh tro tàn, hào khí vô lực, bây giờ còn hùng tâm chính kiến gì nữa? Chẳng qua chỉ còn một cái xác không hồn.

Bạch Tiêu Thiên gật đầu, lại đánh mắt nhìn sang Thiên Ất Tử, xẵng giọng tuyên bố :

- Thông Thiên giáo kể từ nay cũng giải tán, đạo quán các nơi cũng sẽ bị triệt bỏ. Địa bàn Giang Nam sẽ do Thần Kỳ bang chưởng quản, Giáo chủ có đề xuất gì khác?

- Thông Thiên giáo sẽ bị xóa danh sách khỏi Giang Nam. Bang chủ cứ việc cho người đến tiếp quản.

Hai chân lão bị tạc dạn xé nát, bị cắt tận mông, thương thế còn nặng hơn cả Nhậm Huyền.

Ba vị sư thúc tử trận, toàn bộ giáo đồ bị giết, lão còn tham vọng gì nữa?

Thân thể đã thành tàn phế, chỉ còn cách chịu nhận thua, may ra còn sinh lộ.

Bạch Tiêu Thiên lấy làm mãn ý, lại lướt ánh mắt sang phía dãy lêu của quần hiệp.

Hoàng Sơn Cù Thiên Hạo cười hô hô một tràng dài, cất giọng sang sảng :

- Hiệp nghĩa đạo từ nay cũng giải tán. Thiên hạ võ lâm quy hết về một tay chấp chưởng của Bạch Tiêu Thiên, hô hô hô...

Ngữ điệu và ngôn từ không giấu sự châm biếm.

Bạch Tiêu Thiên hừ một tiếng nghĩ thầm: “Những người này quyết không sợ chết. Đương nhiên phải nhân dịp này nhổ cỏ tận gốc để trừ hậu hoạn, nhưng Văn Chiêu Y là hậu bối của Hồng Mai, nếu mình hạ lệnh giết chúng đi thì không những đối với giang hồ mang tiếng đánh người ngã ngựa, mà Hồng Mai suốt đời không nhìn mặt mình, có thể làm ảnh hưởng đến cả Quân Nghi và Tố Nghi... Nhưng chúng chẳng qua là cá nằm trên thớt, để rồi dần dần tính liệu sau”.

Nghĩ vậy lão cố tình không hiểu ám chỉ châm biếm trong lời nói của Cù Thiên Hạo, gật đầu nói :

- Xin đa tạ sự ưu ái của Cù đại hiệp. Nếu mọi người ở đây đã một lòng như vậy, Tết trùng cửu này sẽ là đại lễ khai phủ của Thần Kỳ bang trong hai mươi năm. Thiên hạ quần hùng sẽ nhận được thiệp mời đến chúc mừng, nhân tiện có các chư vị ở đây lão phu xin thông báo trước.

Lời lẽ và thái độ tỏ ra rất ngông cuồng tự phụ.

Triệu Tam Cô đứng phắt lên định nói câu gì nhưng Hoa phu nhân giữ lại ra hiệu ngồi yên.

Quần hiệp bất bình nhưng thấy vậy tạm nhịn lại.

Chỉ thấy Thiên Ắt Tử tiếp lời :

- Đại lễ ấy, đương nhiên cũng là đại lễ đầu tiên ra mắt toàn thiên hạ võ lâm.

Bạch Tiêu Thiên gật đầu, thái độ vô cùng tự mãn :

- Đương nhiên! Đương nhiên! Lão phu sẽ tuyên bố giang hồ nhất thống!

Thiên Ất Tử nói giọng nhẫn nhục :

- Vậy bần đạo nhất đính sẽ đến mừng.

Nhậm Huyền cũng nói :

- Nhậm Huyền đã là nhàn vân dã hạc, có một đại lễ như thế, có lẽ nào không đến?

Bạch Tiêu Thiên thấy đã đến lúc quyết định, liền hướng vào gian lều của những nhân vật quỷ quái hỏi :

- Ý kiến của các vị thế nào?

Không có tiếng trả lời.

Những kẻ quái dị nửa quỷ nửa người kia vẫn ngồi tĩnh lặng, nét mặt bàng quang, như không nhìn thấy gì, như đang ở một thế giới nào khác.

Bạch Tiêu Thiên thấy không cần phải khách khí nữa, nói bằng giọng đe dọa :

- Thế nào, ai là kẻ cầm đầu các ngươi mau ra đáp từ!

Đám quái nhân vẫn im phăng phắc.

Bạch Tiêu Thiên không nhịn được nữa, tay giơ cao Phong Lôi lệnh lên quát :

- Hoàng Kỳ hộ pháp chuẩn bị! Thủ hạ Lục đường giữ chặt cốc khẩu sẵn sàng chi viện!

Có tiếng dạ ran lên, không khí trong cốc đang trở nên căng thẳng.

Đột nhiên có một bóng đen từ phía hậu cốc lướt lên những ngọn cây tựa như bóng ma rồi đáp xuống Pháp đàn không một tiếng động.

Phút chốc, chúng nhân hướng mắt vào nhân vật ấy.

Dưới ánh đèn sáng rực, có thể thấy rõ đó là một trung niên thiếu phụ xinh đẹp nhưng ăn mặc cổ quái theo dạng triều phục cổ xưa, nhưng phục màu huyết dụ thêu kim tuyến, đầu đeo đầy trang sức, tay cầm một lá cờ nhỏ cũng màu huyết dụ, giữa thêu một cái đầu lâu màu trắng.

Bạch Tiêu Thiên chột dạ nghĩ thầm trong đầu: “Nữ quái này hiển nhiên võ công cũng không kém ta, nhưng cho dù thế nào cũng không thể đương nổi tám tên Đầu tọa hộ pháp, còn những quái nhân kia lại không có gì đáng sợ”.

Liền lấy giọng uy nghiêm nói :

- Bổn tọa nhắc lại: Kẻ nào cầm đầu các ngươi hãy hiện diện đáp từ.

Thiếu phụ vận nhung phục gật đầu, Ngọc Đỉnh phu nhân và U Minh điện chủ đứng hầu phía sau.

Bạch Tiêu Thiên hỏi :

- Các hạ thân phận thế nào?

Đến lúc đó mới nghe thiếu phụ mở miệng :

- Bổn nhân là Giáo chủ.

Giọng bà ta tuy êm nhỏ nhưng hàm chưa một uy lực rất khó biểu hiện.

Bạch Tiêu Thiên lại hỏi :

- Xin được hỏi giáo hiệu?

Thiêu phụ giơ cao lá cơ màu huyết dụ thêu hình đầu lâu, đáp gọn :

- Cửu Âm giáo!

Ba tiếng phát ra như tiếng sét giữa trời quan khiến số đông trong Thần Kỳ bang và quần hiệp cả kinh thất sắc.

Tuy rất ít người chứng kiến nhưng sự cố về Cửu Âm giáo trên giang hồ không ai không biết.

Đó là một giáo phái thanh thế bậc nhất và tàn bạo bậc nhất trên trăm năm nay trên võ lâm, ba mươi năm trước đã bị hắc bạch lưỡng đạo tiêu diệt.

Ba mươi năm nay không ai còn nghe nói giáo phái này nữa, nhưng dư âm của trận kịch chiến ba mươi năm trước giang hồ vẫn còn đồn đại mãi.

Để tiêu diệt được giáo phái này nhiều môn phái trên võ lâm gần như bị xóa tên, những môn phái khác đều bị tổn thất nặng nề phải mất hàng chục năm mới có thể khôi phục lại được.

Tuy nhiên cũng nhờ thế mà giang hồ được bình lặng hai mươi năm, cho đến Bắc Minh hội mươi năm trước.

Quả là nạn trước chưa qua, nạn sau lại khởi.

Bạch Tiêu Thiên nghĩ thầm: “Cửu Âm giáo có nhiều tà môn lợi hại, nhưng ngày xưa theo truyền ngôn đều đã bị diệt cả. Hơn nữa nhìn niên kỷ nữ quái này chỉ trên dưới tứ tuần, tất không phải là giáo đồ ngày xưa. Rất có thể chỉ là một bọn người giả thần mạo quỷ, vị tất đã có chút bản lĩnh nào”.

Còn Thiên Ất Tử giương cặp mắt đỏ ngầu nhìn Ngọc Đỉnh phu nhân với vẻ căm giận, hắn rủa thầm: “Thì ra yêu nữ kia tiềm phục vào bổn giáo chỉ để làm gian tặc. Không ngờ lại là môn hạ của nữ quái kia... Nhưng nha đầu đó có mục đích gì?”

Như chợt hiểu ra, lão nhớn nhác nhìn vào thanh Bàn Long bảo kiếm đang để bên mình với một nỗi lo lắng không yên, nhưng chưa biết hiện tại phải là gì.

Phía quần hiệp, Triệu Tam Cô hầm hầm nói :

- Thỉ ra bọn quái đó! Đúng thế, chỉ nhìn chiếc kỳ lệnh kia, lão bà tử ta nên nghĩ ra mới phải.

Hướng Đông Lai hỏi :

- Triệu lão thái, chẳng lẽ Sài Ung năm xưa còn có truyền nhân hay hậu nhân gì?

Triệu Tam Cô lắc đầu :

- Lần đó lão bà tử ta có tham gia. Trong cuộc đại chiến ở Cửu Giang sào huyệt của Cửu Âm giáo bị thiêu hủy hoàn toàn, tất cả thủ hạ thân tín nhất của Sài Ung đều bị giết. Hắn không có gia quyến mà chỉ có bốn đệ tử đều đã bị giết sạch.

Hướng Đông Lai lại hỏi :

- Vậy là bọn này chỉ giả mạo thôi. Nhưng không biết kỳ lệnh kia là thật hay giả?

Triệu Tam Cô đáp :

- Xem tình hình thì đúng vậy, màu huyết dụ, giữa thêu hình đầu lâu màu trắng.

Hoa phu nhân nói :

- Tôi nghe nói sau này dư đảng của Cửu Âm giáo vẫn còn không ít, ngay Bạch Tiêu Thiên cũng thâu nhận vào một số tên làm thủ hạ trong Thần Kỳ bang, có khả năng...

Rồi bỗng nhiên bà gật đầu nói thêm :

- Chắc là đúng vậy rồi! Cứ xem thì bọn quái nhân này chỉ có một số tà thuật mà võ công không thuộc hạng cao cường. Nhưng vị Giáo chủ kia đã công nhiên lộ diện, tất phải có cơ sở.

Cù Thiên Hạo hỏi :

- Phu nhân cho rằng chúng bố trí người tiềm phục trong Thần Kỳ bang?

- Rất có khả năng như vậy.

- Chúng ta cần phải làm gì?

Hoa phu nhân thở dài :

- Chắc chắn rằng không tránh khỏi được cuộc chiến và Bạch Tiêu Thiên khó chiếm được tiện nghi. Nhưng không đời nào lão chịu đầu hàng, dù sao chúng ta cũng không đủ sức. Ài...

Hướng Đông Lai góp lời :

- Dù ai thắng, chúng ta cũng chẳng được hơn gì, cần phải có kế hoạch chuẩn bị trước đi thôi!

Hoa phu nhân gật đầu :

- Chúng ta có thể liên kết với Thần Kỳ bang với điều kiện Hứa thư thư chấp chưởng Bang chủ.

Triệu Tam Cô ngắt lời :

- Chúng ta liên minh với Thần Kỳ bang ư? Không đời nào...

Hoa phu nhân ngắt lời :

- Lão thái chớ vội! Chúng ta đã biết hảo tâm của Hứa thư thư rồi. Dù sao đó cũng là hy vọng duy nhất.

Hướng Đông Lai nói :

- Lão hủ cho răng không có khả năng Bạch Tiêu Thiên giao lại Phong Lôi lệnh cho Hứa Hồng Mai.

Hoa phu nhân lắc đầu :

- Nếu trong trường hợp biết không có khả năng thắng lợi, nhất định hắn sẽ giao lại. Khi đã mất cơ nghiệp, hắn vẫn còn mối hy vọng về gia đình.

Cù Thiên Hạo hỏi :

- Nhưng có thể hắn bỏ mặc Thần Kỳ bang tan tác mà không có ý kháng cự nếu thấy lực lượng địch nhân quá lớn.

Hướng Đông Lai nói :

- Không có khả năng đó. Bạch Tiêu Thiên tuy là kẻ tàn bạo, nhưng không phải là kẻ hèn nhát. Hắn sẽ quyết chiến đến cùng.

Hoa phu nhân tỏ ý tán thành :

- Tôi cũng nghĩ thế. Cốt sao hắn giao kỳ lệnh cho Hứa thư thư, chúng ta có thể còn hy vọng.

Lại nghe Bạch Tiêu Thiên hỏi :

- Quý giáo đến tham dự Tế Vong đàn tất có mục đích, sao từ đầu không có biểu hiện gì, và đến bây giờ sao các người mới hiện thân.

Phu nhân cười nhạt phản vấn :

- Vậy Bang chủ lúc này có thể thẳng thắn nói ra mục đích của mình đến tham gia Tế Vong đàn này?

Bạch Tiêu Thiên cười hắc hắc đáp :

- Đương nhiên! Thứ nhất cúng tế vong linh các bằng hữu đã bỏ mình vì Bắc Minh hội.

Phu nhân hất hàm sang phía Thiên Ất Tử thảm hại ngồi một mình, nhếch môi cười hỏi tiếp :

- Bổn nhân đã chứng kiến sự thành kính của Bang chủ đối với anh linh các vị tiên liệt đó, đặc biệt với vị Giáo chủ Thông Thiên giáo chủ trì cuộc hội tế này.. Còn mục đích chủ yếu?

Bạch Tiêu Thiên đanh giọng đáp :

- Thống nhất võ lâm!

- Chí khí lắm! Bang chủ tự tin mình đủ sức làm chuyện đó?

Bạch Tiêu Thiên nhíu mày nói :

- Chẳng lẽ các hạ không biết Giang hồ Tam đại đã thống nhất sát nhập vào Thần Kỳ bang. Ngoài Nhất hội Nhất giáo ra, trên võ lâm hiện còn môn phái nào có thể.

Phu nhân ngắt lời :

- Có đấy, có môn phái nào dám đương đầu với Thần Kỳ bang.

Bạch Tiêu Thiên kinh ngạc đến nỗi hồi lâu không nói nên lời, mắt nhìn trân trân vào mặt đối thủ rồi nhìn vào quần ma, sau đó ngửa mặt cười hắc hắc... một tràng dài, hỏi :

- Các hạ muốn nói tới cái gọi là Cửu Âm giáo với mấy kẻ nửa người nửa ngợm này?

Phu nhân không tỏ vẻ tức giận, điềm nhiên đáp :

- Không sai!

- Các hạ không nằm mộng đấy chứ?

- Không!

Bạch Tiêu Thiên nghiến răng nói :

- Vậy các ngươi có bản lĩnh gì cứ tận lực thi triển...

- Bang chủ đừng quên chính ngươi mới có tham vọng thống nhất giang hồ, độc bà võ lâm, nhân thể bổn bang cũng bày tỏ thành ý rằng chính bổn nhân cũng có mục đích ấy. Vì thế trước hết Bang chủ hãy tự biểu thị bản lãnh của mình.

Lời nói này có sức chấn động còn mạnh mẽ hơn sự xuất hiện của phu nhân lúc trước.

Không những cả Bạch Tiêu Thiên mà cả Hứa Hồng Mai, tỷ muội Bạch Quân Nghi và nhất là Thiên Ất Tử và Nhậm Huyền đều bị bất ngờ như gặp phải rắn rết.

Bạch Tiêu Thiên cười nhạt hỏi :

- Các hạ cho biết phương pháp thống nhất giang hồ?

Phu nhân trả lời ngay :

- Trước hết tiêu diệt Thần Kỳ bang và tất cả những ai không chịu đầu nhập vào bổn Giáo, sau đó thống nhất giang hồ.

- Hắc hắc... khẩu khí không nhỏ. Vậy là chúng ta không thể tránh khỏi đối đầu.

- Không sai trừ khi Bang chủ giao lại Phong Lôi lệnh, chịu sự quản thúc của bổn nhân.

Bạch Tiêu Thiên không còn nén nổi cơn giận, sắc mặt tái xanh trông rất đáng sợ.

Lão vung lệnh kỳ lên quát :

- Thuộc hạ Thần Kỳ bang nghe lệnh: Hoàng kỳ hộ pháp sẵn sàng xung trận, đệ tử Lục đường do Phiên Thiên Thủ Hầu Gia Hiên bao vây địch chỉ trừ lực lượng của Lục đường chủ giữ chặt cốc khẩu!

Chúng nhân Thần Kỳ bang được lệnh đều răm rắp chuẩn bị, không khí trở nên khẩn trương sôi động hẳn lên.

Chợt nghe phụ nhân vung cao lệnh kỳ quát :

- Giáo đồ Cửu Âm giáo nghe lệnh. Tất cả về tập hợp sau lệnh kỳ theo thứ tự và số hiệu!

Lệnh vừa ban, từ trong lều lũ quỷ, hai tên nam quỷ khiêng ra chiếc thanh la lớn, phía sau một tên khác cầm chiếc chủy đồng đến đứng phía sau U Minh điện chủ và Ngọc Đỉnh phu nhân đánh lên một hồi.

Sau đó là ba tiếng.

Bỗng nhiên xảy ra một biến cố bất ngờ.

Từ trong hàng ngũ Đầu tọa hộ pháp của Thần Kỳ bang có ba tên đi thẳng về phía Cửu Âm giáo chủ.

Bạch Tiêu Thiên nhìn lại, nguyên ba tên đó là Xa Nhất Hồn, Lâm Khôi và Cổ Định Phách.

Ba tên này gọi là Cửu Dương tam quỷ, vốn là thuộc hạ cũ của Cửu Âm giáo, sau khi giáo này bị diệt tới hai mươi năm mới bắt đầu nhập vào Thần Kỳ bang.

Lúc đó chúng cũng đã bẩm rõ thân phận mình, nhưng Bạch Tiêu Thiên cho rằng Cửu Âm giáo bị tiêu diệt đã lâu, tàn quân không thể một lúc tiêu diệt hết nên thu thập một số tên dư đảng từ nay thành vô chủ cũng không hại gì.

Vậy mà giờ đây chúng không từ mà biệt.

Bạch Tiêu Thiên sững sờ, kinh ngạc hơn là tức giận.

- Cong! Cong!

Tiếng thanh la lại vang lên.

Sau khi Cửu Dương tam quỷ bỏ đi, lại có thêm hai tên Hoàng kỳ hộ pháp rời hàng ngũ, tiếp đến lại ba người, sau đó thêm bốn tên, sau bốn tên lại bốn tên khác...

Biến cố xảy ra thật vô cùng đột ngột khiến Bạch Tiêu Thiên không biết phải làm gì đứng chết lặng như trời trồng, sắc mặt khi xanh khi tím, đôi môi run rẩy nhìn rất khó coi.

Đây thật là một đòn trời giáng mà xưa nay đã chưa từng trải qua.

Tiếng thanh la tiếp tục vang lên.

Trong số các thuộc hạ của Lục đường còn có một đoàn người cũng tách khỏi hàng ngũ đi về phía Cửu Âm giáo chủ.

Đoàn người này chừng ba chục tên, do Tứ đường chủ dẫn đầu!

Như vậy là trong thoáng chốc đã có tới gần bốn chục tên Hộ pháp và hai chục tên thuộc hạ của Lục đường rời khỏi hàng ngũ Thần Kỳ bang trở về với Cửu Âm giáo.

Bạch Tiêu Thiên bấy giờ mới hiểu ra :

- Bọn chúng không đi cả bọn mà đi theo thứ tự từng nhóm hai ba người, chính là theo thứ tự thời gian đầu nhập vào Thần Kỳ bang, tên nào gia nhập trước thì bỏ đi trước, thứ tự đó không chút sai lệch.

Phút chốc Hoàng kỳ hộ pháp và thủ hạ Lục đường đã khuyết mất gần một nửa.

Lại một hồi thanh la nữa vang lên.

Bấy giờ Độc Gia Cát Diêu Sách đứng bên Bạch Tiêu Thiên cũng đưa mắt cung kính nhìn sang Cửu Âm giáo chủ, lại liếc nhìn Bạch Tiêu Thiên, trong mắt lóe lên một tia gian giảo nhưng tắt đi rất nhanh, rồi đột nhiên bước nhanh về phía Cửu Âm giáo chủ.

Trong lòng sôi sục căm hận, Bạch Tiêu Thiên lao vút tới vung roi đánh xuống.

Tiếng thanh la vang lên rộn ràng khiến Độc Gia Cát Diêu Sách không phát hiện ra mình bị tập kích.

Hơn nữa biến cố xảy ra nhanh và bất ngờ đến nỗi không ai kịp la lên cảnh báo.

Chỉ trong chớp mắt, ngọn roi bằng sợi gân trăn, đấu đính sáu chiếc Nguyệt nha sắc như nước buộc thành nhiều tầng đã cuộn lấy thắt lưng Diêu Sách trong tiếng rít gió xé tai.

Bạch Tiêu Thiên nghiến răng giật mạnh sợi dây về, Độc Gia Cát Diêu Sách rú lên một tiếng thảm thiết, người giật ngược ra sau, phần bụng và lưng bị xé nát, gan ruột lòi ra lầy nhầy nhìn mà ghê cả mắt.

Tuy vậy, hắn vẫn chưa chết, mắt nhìn Bang chủ hờn oán nhưng không nói được gì.

Bạch Tiêu Thiên vẫn chưa hết giận, gầm lên :

- Phản tặc!

Đồng thời một chưởng giáng thẳng xuống đầu Diêu Sách là vỡ tan, máu me óc não bay tứ tán.

Toàn trường lặng đi, vô cùng kinh hoàng trước biến cố vừa xảy ra.

Cửu Âm giáo chủ cười nhạt hỏi :

- Bang chủ xử lý một phản đồ như vậy, còn những kẻ khác định xử lý thế nào?

Bạch Tiêu Thiên phóng đôi tròng mắt như hai tia lửa nhìn đối phương lạnh giọng :

- Chúng cũng sẽ có cùng số phận!

Cửu Âm giáo chủ cười nhạt nói :

- Cái đó còn chưa biết được.

Lúc đó gần bảy chục tên vừa rời hàng ngũ Thần Kỳ bang đứng thành hàng ngũ phía sau chiếc kiệu thêu hình long phượng.

Tiếp đó bầy quỷ trong lều chỉnh tề bước ra đứng vào hàng, không còn lộn xộn kêu khóc như trước đây nữa, ngay cả hình thái và dung mạo cũng đã hoàn toàn thay đổi. Hoàn toàn không có hình quỷ cụt đầu đứt mặt, cũng không có ai gan ruột lòng thòng...

Bấy giờ bầy quỷ đã thành đội ngũ chia thành hai đội, một đội là những hán tử tinh tráng, y phục tuy đa dạng nhưng chỉnh tề, dẫn đầu là một lão nhân quắc thước, lưng đeo một thanh Quỷ Đầu đao.

Đội thứ hai đứng bên hữu đều là nữ nhân, phần lớn trong số đó là trung niên thiếu phụ, ngoài ra là thiếu nữ.

Dẫn đầu đội này là một lão ẩu, chừng tám mươi tuổi, tóc tai bạc trắng, tay cầm Quỷ Đầu trượng.

Hiển nhiên những tên quỷ đứt đầu lòi ruột chỉ là những hình nộm.

Tất cả số quỷ này biến thành hai đội binh, lưng đeo binh khí, hàng ngũ tề chỉnh, ước độ một trăm tên.

Chợt một hồi thanh la vang lên, hai lão nhân xuất lãnh hai đội bước ra trước mặt Cửu Âm giáo chủ, chắp tay cúi mặt lần lượt nói :

- Thuộc hạ Tả hộ pháp Trịnh Phác cung hầu!

- Thuộc hạ Hữu hộ pháp Ngô Quyền Hồng cung hầu!

Cửu Âm giáo chủ khoát tay ra lệnh :

- Về chỗ chờ lệnh!

Tả hộ pháp Trịnh Phác và lão bà Hữu hộ pháp Ngô Quyền Hồng lùi lại đứng sau lưng Cửu Âm giáo chủ.

Hoa phu nhân nhìn Triệu Tam Cô hỏi :

- Triệu lão thái biết hai lão ma đầu đó không?

Triệu Tam Cô đáp :

- Sao không biết. Lão tặc Trịnh Phác nguyên trước đây là Đàn chủ Phân đàn Giang Tây, còn lão yêu bà Ngô Quyền Hồng là một trong tám tên Phó tổng hộ pháp, kẻ duy nhất của Tổng đàn lọt lưới.

Hướng Đông Lai tỏ ra quan tâm hỏi :

- Tất võ công chúng không phải tầm thường?

- Đại khái không dưới ba lão đạo Huyền Linh, Bính Linh và Thanh Linh Tử.

Hoa phu nhân cắn môi nói :

- Xem ngữ khí của vị Giáo chủ thì Cửu Âm giáo chủ không kém dã tâm và tàn ác so với Thần Kỳ bang, nên thành phần gồm những kẻ của tặc giáo năm xưa, đủ chứng minh lời bà ta nói không hư. Xem ra tình hình này Thần Kỳ bang kém thế nhiều, chúng ta phải tùy lúc đứng về phía họ, đó là phương sách cuối cùng.

Triệu Tam Cô mở to mắt hỏi :

- Thế nào? Giúp Bạch Tiêu Thiên?

Hoa phu nhân lắc đầu :

- Không phải giúp Bạch Tiêu Thiên và ủng hộ Hứa Hồng Mai, rồi các vị sẽ thấy Hứa thư thư sẽ tìm mọi cách đoạt Phong Lôi lệnh để cứu vãn tình thế...

Hướng Đông Lai lo lắng nói :

- Theo lời Triệu lão thái nói thế, chúng ta lại đều sức tàn lực kiệt cả, không biết có thể xoay chuyển được tình thế...

Triệu Tam Cô trở nên nóng tiết :

- Đằng nào cũng chết, giết thêm tên nào, đồng đạo võ lâm bớt được tai họa ấy, lọ là phải suy tính?

Hoa phu nhân gật đầu :

- Được, chúng ta sẽ thống nhất như thế, nhưng không nên hành động quá sớm, xin hãy theo lời Chiêu Ý...

Mọi người gật đầu.

Hoa phu nhân quay sang Miêu Lĩnh tam tiên nói :

- Xin đa tạ ba vị Tiên tử đã tận lực giúp đỡ, lát nữa cuộc chiến diễn ra, cốc khẩu chắc sẽ không có sự phòng bị nào đáng kể, ba vị nên nhân cơ hội đó mà trở về Phù Hương cốc...

Lan Hoa Tiên Tử khẳng khái nói :

- Chúng ta sẽ ở lại đây, cùng nhau sinh tử với chúng một trận!

Hoa phu nhân cảm kích nói :

- Chí khí của ba vị, chúng tôi xin tâm lãnh. Nhưng lệnh sư không vấn đến ân oán của võ lâm Trung Nguyên, chắc rằng sẽ không hài lòng khi biết chư vị tham gia vào chuyện này.

Lan Hoa Tiên Tử nói :

- Sư phụ vì quan hoài đến tiểu Hoa mà cho chúng tôi đến đây. Việc này cũng là việc của tiểu Hoa, lẽ nào lão nhân gia lại không hài lòng để chúng tôi giúp đỡ?

Lê Hoa Tiên Tử góp lời :

- Phu nhân đừng bàn thêm nữa, chúng tôi quyết không rời khỏi cốc này đâu.

Thấy thái độ ba người cương quyết như vậy, Hoa phu nhân đành gật đầu :

- Vậy Chiếu Ý xin thay lời mọi người đa tạ trước...

Bấy giờ giữa đấu trường U Minh điện chủ trở về đứng trước đội nữ quỷ thay Hữu hộ pháp Ngô Quyền Hồng, còn Hình Danh điện chủ bước lên thay Tả hộ pháp Trịnh Phác, trái lại hai tên Hộ pháp xuất lĩnh bọn Hoàng kỳ hộ pháp mới từ Thần Kỳ bang trở về.

Cửu Âm giáo chủ dõng dạc ra lệnh :

- Hộ pháp đường hiện đặt dưới sự chỉ huy của Trịnh tả hộ pháp và Ngô hữu hộ pháp. Chức vị và số hiệu tạm thời vẫn giữ nguyên như cũ.

Bọn Hoàng kỳ hộ pháp cúi đầu tuân lệnh.

Chợt Ngọc Đỉnh phu nhân cúi đầu nói :

- Cố Loan Âm có việc cẩn mật báo!

Ngọc Đỉnh phu nhân dùng thuật Truyền âm nhập mật nói gì đó với Cửu Âm giáo chủ, hai người trao đổi một lát rồi Giáo chủ quay lại nói một câu với Tả hộ pháp Trịnh Phác.

Chỉ thấy lão chắp tay dạ một tiếng rồi nhanh như chớp lao vút về phía gian lều của Thiên Ất Tử, chụp lấy thanh Bàn Long bảo kiếm trong tay Thiên Ất Tử, sau đó lướt nhanh người về, hai tay dâng kiếm lên cho Cửu Âm giáo chủ.

Hành động chỉ diễn ra trong nháy mắt, và chỉ bằng hành động đó cũng đủ chứng tỏ thân thủ võ công của Trịnh Phác đã vào hàng cảnh giới xuất quỷ nhập thần.

Không những không ai kịp phản ứng, ngay cả Thiên Ất Tử đã có sự chuẩn bị cũng không kịp trở tay thì thanh bảo kiếm đã bị cướp mất, chỉ còn kêu lên thất thanh :

- Kim kiếm...

Nghe hai tiếng Kim kiếm, Nhậm Huyền vội nhìn sang hỏi :

- Kim kiếm đâu?

Thiên Ất Tử nói to :

- Bạch bang chủ! Kim kiếm trong... Bàn Long bảo kiếm... của bần đạo!

Nhậm Huyền bước lại gần Thiên Ất Tử, trừng mắt hỏi :

- Kim kiếm? Thế ra ngươi... sát hại Bằng nhi của ta?

Nhìn thái độ hung hăng của Nhậm Huyền, Thiên Ất Tử run sợ nói :

- Không! Bần đạo không biết... Ngọc Đỉnh phu nhân...

Nhậm Huyền quay lại, mắt vằn tia máu nhìn Ngọc Đỉnh phu nhân hỏi :

- Ngươi... ngươi...

Ngọc Đỉnh phu nhân còn do dự thì Cửu Âm giáo chủ đã cười nói :

- Cố Loan Âm, cho phép ngươi nói hết sự thật, để lúc chết hắn khỏi ân hận!

- Đệ tử tuân lệnh!

Rồi hướng sang Nhậm Huyền nói :

- Ngươi muốn biết?

Đôi môi Nhậm Huyền giật giật, trả lời :

- Đương nhiên!

- Trước hết bổn phu nhân cho ngươi biết rằng thanh Kim kiếm của Nhậm Bằng giữ chỉ là kiếm giả.

- Chuyện đó hẳn bây giờ ngươi mới biết?

- Đúng thế! Sau khi bổn phu nhân kể lại chuyện giết lầm Nhậm Bằng, Thiên Ất Tử mới nói rằng thanh kiếm đó là giả. Không phải có hai thanh Kim kiếm mà chỉ có một. Thanh Kim kiếm thật hiện ở trong Bàn Long bảo kiếm của Thiên Ất Tử...

Thiên Ất Tử hậm hực nói :

- Cố Loan Âm, bổn Giáo chủ đối với ngươi không bạc tại sao...

Ngọc Đỉnh phu nhân cười độc địa :

- Ngươi chỉ là tên quỷ dâm dục, đâu phải vô cớ hậu đãi ta? Đến như Nhậm Huyền cũng thế, hưởng thụ đủ rồi, chết cũng đáng...

Nói ra câu đó, Ngọc Đỉnh phu nhân nét mặt vẫn trầm tĩnh như không có gì, thật là một mỹ nhân trân tráo.

Nhậm Huyền chợt gầm lên :

- Dâm nữ...

Dứt lời phi thân đến thẳng Ngọc Đỉnh phu nhân, tả thủ duy nhất vận hết kình lực đánh ra một chưởng...