Úy Hải Lam khó khăn lắm mới về đến Cẩn Viên, về đến nơi cũng đã qua giờ cơm tối.

Trong phòng không nhìn thấy một bóng người, mấy vị phu nhân và tiểu thư hẳn đã trở về nhà mình. Thật ra thì ngày trước, sau mỗi buổi cơm chiều, họ sẽ cùng tụ tập lại một chỗ cùng nhau xem TV, trò chuyện, hoặc là vây quanh Úy Hùng Khiêm, luân phiên nhau mỗi người tranh thủ bày trò để ông vui. Nhưng kể từ khi Úy Hùng Khiêm ngã bệnh nằm viện, người nhà họ Úy từ trên xuống dưới,từ già đến trẻ đều luôn phải cẩn trọng. Ai lo việc người nấy, không quản chuyện người khác, sợ rằng nói xong tình hình sẽ càng thêm rối loạn.

Úy Hải Lam nhờ người làm nấu một tô mì gói, vội vã ăn vài miếng cũng cảm thấy no bụng.

Tầng dưới của Sắc Vi Uyển là phòng khách nhỏ, có một người phụ nữ ngồi an tĩnh trên chiếc ghế gỗ, trong tay cầm một quyển sách, yên lặng đọc. Bìa sách cũ kỹ,  gáy sách đã rách  , đó là một tập thơ cổ. Bà thướt tha, đoan trang ngồi trên ghế, khép đầu gối, hai chân tự nhiên nghiêng về phía trước, sau lại ngả về phía sau.

Tư thế ngồi đó, sau này được Úy Hải Lam noi theo.

Nghe được tiếng mở cửa, Triệu Nhàn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu vun vút chú ý đến thiếu nữ đứng ở cửa.

Úy Hải Lam nhìn thấy bà, trong đáy mắt bắn ra một tia kinh ngạc, sau đó bình tĩnh đến trước mặt bà. “Mẹ.”

“Con phải tổ chức tiệc chọn chồng ở khách sạn sáu sao.” Triệu Nhàn đột nhiên mở miệng, Úy Hải Lam sững sờ, bà đang nhắc đến cô. Không đợi cô kịp trả lời, Triệu Nhàn liền tiếp tục chất vấn. “ Tháng sau con mới 18 tuổi, tại sao bây giờ phải chọn chồng?”

“Cẩn Viên là thứ ông nội để lại, chúng ta không thể bán nó.” Úy Hải Lam nhìn bà đáp, chỉ một câu nói giải thích tất cả.

Đối diện với đôi mắt tinh tường của cô, Triệu Nhàn chợt lo lắng, để quyển sách xuống khay trà, bà đột nhiên đứng dậy, đi thẳng lên lầu, từng bước chân xen lẫn giọng nữ chói tai đã dần xa. “ Đúng là đủ lông đủ cánh rồi!”

Uý Hải Lam cầm quyển sách kia lên, tiện tay lật ra xem, quyển sách có tựa “Khổng tước đông nam phi.”

Nháy mắt đã đến thứ tư.

Một buổi sáng tinh mơ, Úy Hải Lam nhận được điện thoại của Viên Viên “Hải Lam! Xảy ra chuyện gì à? Thẩm Du An tại sao lại đột ngột phải ra nước ngoài?”

“Cậu ấy đi du học.”

Viên Viên còn muốn hỏi thêm, chỉ tiếc rằng không còn cách nào để tiếp tục,giọng nói bên đầu dây bên kia nhỏ xuống một chút. “ Thầy đến rồi, tớ cúp đây, lát nữa lại tìm cậu tính sổ!”

Kết thúc cuộc hội thoại, một lát sau, lại có một tin nhắn mới đến điện thoại,

Úy Hải Lam chỉ nghĩ đó là tin nhắn của Viên Viên, nhưng trên điện thoại lại hiển thị tên người gửi là Thẩm Du An.

Chỉ vài chữ ngắn ngủn: Lam, nhất định hãy chờ tớ.

Úy Hải Lam nghiêng người ngó bầu trời ngoài cửa sổ, mấy ngày nay mưa liên tục, rốt cuộc cũng dứt.

Cô lật tập thơ cổ bên gối đến trang đã làm dấu.

Lưỡng gia cầu hợp táng, 

Hợp táng Hoa Sơn  bàng. 

Đông tây thực tùng bách, 

Tả hữu chủng ngô đồng. 

Chi chi tương phúc cái, 

Diệp diệp tương giao thông. 

Trung hữu song phi điểu, 

Tự danh vi uyên ương, 

Ngưỡng đầu tương hướng minh, 

Dạ dạ đạt ngũ canh. 

Hành nhân trú túc thính, 

Quả phụ  khởi bàng hoàng. 

Đa tạ hậu thế nhân, 

Giới chi thận vật vong.

Dịch thơ:

Hai nhà xin cùng táng, 

Chôn cất cạnh Hoa Sơn. 

Đông tây trồng tùng bách, 

Phải trái trồng ngô đồng. 

Cành cành cùng che chở, 

Lá lá cùng tiếp thông. 

Giữa có đôi chim ở, 

Gọi là chim uyên ương. 

Ngẩng đầu nhìn nhau hót, 

Đêm đêm hết năm canh. 

Người qua dừng nghe tiếng, 

Quả phụ lại bàng hoàng. 

Đa tạ người hậu thế, 

Răn thân, khắc ghi lòng

Cô lẩm nhẩm trong miệng chữ cuối: khắc ghi lòng.

Cậu hẳn đang ngồi máy bay trên đường sang Mỹ rồi.

*Khổng tước đông nam phi (Khổng tước bay về miền đông nam) là tên một bài nhạc phủ đời Hán dài 357 câu ngũ ngôn, được truyền tụng nhất, được các học giả Trung quốc công nhận là tiểu thuyết bằng thơ của họ.

Tóm tắt nội dung: Cuối thời Đông Hán vào khoảng niên hiệu Kiến An, có một viên lại nhỏ tên Tiêu Trọng Khanh, có vợ là Lưu thị. Lưu thị bị mẹ của Trọng Khanh ruồng rẫy buộc phải trở về nhà và nàng tự thề sẽ không bao giờ lấy chồng nữa. Song gia đình lại bức hôn khiến nàng phải trầm mình tự tận. Người chồng hay tin vợ mất bèn lấy tấm lụa của vợ dệt hôm nào buộc lên cành cây trước sân thắt cổ tự tử. Hai nhà đều thương con, cho hợp táng bên núi Hoa sơn, phía đông phía tây trồng tùng bách, bên phải bên trái trồng ngô đồng. Cành lá những cây đó chằng chịt, ở trong tự nhiên xuất hiện một cặp chim bay nhảy, líu lo không lúc nào rời nhau; người trong miền gọi là chim uyên ương.

Đoạn thơ trên được trích từ bài Tiêu Trọng Khanh thê (Đoạn cuối)

_________________