Úy Hải Lam bông nhiên lại nghĩ về ngày trước, đó là một ngày mùa hè năm cô mười lăm tuổi, cô học trung học, cậu ta cũng vậy. Mà thật khéo cô được phân ngời cùng bàn với Viên Viên. Viên Viên là một cô nàng nhiệt tình phóng khoáng, chưa đến ba ngày, hai người đã nói chuyện rất vui, thành bạn thân.
Sau đó, cô nghe Viên Viên nhắc tên một người.
Từ Minh Lãng hôm nay thế nào, Từ Minh Lãng kiểm tra được bao nhiêu, Từ Minh Lãng thường mặc gì....Từ Minh Lãng, Từ Minh Lãng, Viên Viên ngoan cường nhớ kỹ ba chữ kia, ánh mắt cô lúc ấy đặc biệt sáng ngời, như viên bảo thạch quý hiếm. Viên Viên là thanh mai trúc mã cùng lớn lên vơi Tù Minh Lãng, hoặc có thể gọi bọn họ là một cặp oan gia, hai người hễ cứ gặp mặt không phải đối đầu gay gắt thì cũng nói móc nhau.
Đó là lúc nghỉ giữa giờ, trong lớp nhàn hạ, mấy cô bạn học như ong vỡ tổ tất cả đều kéo nhau ra ngoài lớp học.
Xuyên qua chiếc cửa sổ thủy tinh, cô trông thấy hai bóng người cao to, gầy gọc trên hành lang gấp khúc. Gió thổi nhè nhẹ, toan thổi bay cổ áo sơ mi trắng ngần, hai thiếu niên phong nhã, đều tuấn tú, ưu việt. Bên cạnh là tiếng hừ lạnh mơ hồ của Viên Viên, trong đó một người chính là Từ Minh Lãng.
Còn một người còn lại là Thẩm Du An.
Về Thẩm Du An, ấn ượng đầu tiên còn đọng lại trong đầu Úy Hải Lam chính là sạch sẽ gọn gàng, trong veo.
Khó mà tưởng tượng rằng trên đời này lại có một chàng trai như vậy, dường như sau khi quần áo được thanh tẩy dưới anh mặt trời, có một mừ hương xông vào mũi Lam Thiaeen, là mùi hương có dũng khí đem lại sự ấm áp tươi đẹp, cảm giác an toàn cho người khác.
"Tại sao lại không nói lời nào?" Thẩm Du An cười hỏi.
Những lời này cũng như lời cậu nói, khi họ lần đầu làm quen.
Úy Hải Lam đánh giá cơ thể cao to của cậu, có thể đã cao quá 1m8, cô nhàn nhạt hỏi lại. "NBA có đẹp mắt không?"
Thẩm Du An liền một phen bật cười, tiếng cười sung sướng trong trẻo che dấu đi vẻ khẩn trương, cẩn trọng của ccauj, hẳn là vì bạn bè nhiều năm xa cách nay gặp lại nên vui mừng kích động, hay cũng có thể là vì khắc chế cọng dây thừng trói buộc tình cảm bấy lâu, cậu khó kìm lòng được liền vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô. Cái ôm của cậu, không mãnh liệt, mà gần như chứa đựng, sự mãnh liệt, đọc chiếm, dịu dàng đến lạ lùng, cậu thì thào bên tai cô. "Lam, tớ rất nhớ cậu."
Cánh tay nhỏ của cô khẽ nhúc nhích, do dự rất lâu nhưng vẫn như cũ cẫn không có bất kì động tác nào.
Sau lưng có tiếng bước chân vang lên, có người bước vội vào thang máy.
Úy Hải Lam hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trong không khí, như đã vứt bỏ thứ gì đó, đổi thành cô nhẹ nhàng nói. "Du An, đừng như vậy."
Thẩm Du An cho rằng cô làn thẹn thùng xấu hổ, nhớ lại thì nơi này là công ty, ở nơi này mà bị người khác bắt gặp quả thật cũng không tốt. Cậu buông ta, cười xin lỗi. "Tối tớ có hẹn bạn bè gặp mặt, Minh Lãng sẽ mang Viên Viên đến. Còn vài tiếng nữa cậu cũng tan tầm phải không? Tớ đến đón cậu đi."
Úy Hải Lam nói cho cậu biết thời gian tan tầm, Thẩm Du An ngoảnh mặt vẫy tay tạm biệt cô.
Trở lại công ty, đồng nghiệp tò mò hỏi han. "Úy Hải Lam, anh chàng đẹp trai bên ngoài là bạn trai cô sao?"
"Bạn bè." Úy Hải Lam bình thản giải thích quan hệ giữa hai người, mọi người đương nhiên là không tin.
"Nhân viên của tiệm hoa cũng rảnh rỗi nhỉ, còn tự mình chạy đến đây!" Người đồng nghiệp nọ sắc nhọn nhìn Lộ Yên tay cầm một bó hoa trở lại, thì thầm.
Lộ Yên đặt bó hoa xuống, khiêm tốn nói. "Bọn họ cũng rất cố gắng."
_________________