Lời của anh không quá giới hạn, nụ cười trên tuần nhan vừa ấm áp lại thân thiết, nhưng không biết làm sao, Úy Hải Lam lại cảm thấy mập mờ khó dứt. Mà cô đứng trước mặt anh, nhìn anh ngồi bên trong chiếc xe kia, nghĩ đến nửa ngày cũng không ra, chuyện cười về con thỏ trắng nhỏ, môi anh ấm áp đặt lên gò má phải của cô … Nghĩ vậy, khuôn mặt cô trong nháy mắt đã nóng ran, hơi xấu hổ “Ừm” một tiếng.

Nước da của cô, so với trước đó quả thật đã đen hơn một chút, là màu mật ong khoẻ mạng, sáng bóng giàu sức sống, giống như loại mật ong thượng hạng được đặc chế.

Lôi Thiệu Hành tinh tế bắt được vẻ khác thường nhanh chóng loé lên trên gương mặt cô, nụ cười mê hoặc lại dịu dàng.

Uý Hải Lam còn tưởng anh còn muốn nói gì đó, nhưng anh lại cố tình lặng thinh, chỉ nhẹ nhàng hướng cô gật đầu một cái, thu hồi ánh mắt.

Từ từ chạy qua chiếc xe ở đằng trước, ra khỏi cửa khu vườn, đã biến mất dạng.

Sau đó, cô từ miệng chị cả Úy Mặc Doanh mới biết được, Lôi Thiệu Hành trước mắt vẫn chưa hoàn toàn tiến đến thị trường Mĩ, anh tập trung đem sự nghiệp phát triển ở trong nước. Nên trong khoảng thời gian này, họ vẫn có thể ở lại Cẩn Viên không cần rời đi. Về phần của cha, Úy Hùng Khiêm vẫn còn đang nằm viện từ từ bình phục.

Nhị phu nhân càng thêm tự tin mở lời, bảo mọi người không cần lo chuyện nhà, ẩn ý trong lời nói này chính là nói cho mọi người hay, vị Lôi tiên sinh kia chết mê chết mệt Úy Mặc Doanh, Cẩn Viên sau này là của ai, sợ rằng phải đợi đến khi Úy gia phục hồi.

Thì ra chuyện là như thế, trong lòng Úy Hải Lam được sáng tỏ.

Những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè cũng kết thúc, Úy Hải Lam và Viên Viên lấy được tháng lương đầu, hai người liền mời quản lý ở nhà hàng dùng bữa tối.

Cơm nước no nê, Viên Viên híp mắt lẩm bẩm nói “ Hải Lam, cậu nói cuộc sống đại học sẽ là cái gì đây?”

Về cuộc sống đại học, họ từng có rất nhiều mộng tưởng.

Chỉ là không nghĩ tới, ngày ấy thật sự lại đến.

Hành lý đã được thu dọn xong xuôi từ ngày hôm trước, một cái túi du lịch lớn, lấp đầy bởi vài bộ quần áo và chút đồ dùng đơn giản hàng ngày. Trừ những thứ đó ra, cô chẳng còn gì để mang theo cả. Tất cả chi phiếu cũng bị Triệu Nhàn lấy đi, mà bên cạnh cô chỉ có một tờ chi phiếu do trường bảo trợ.

Úy Hải Lam một tay vác lấy chiếc túi lớn, một tay kéo hành lý đến trước phòng Triệu Nhàn.

Gõ cửa, không ai trả lời, cô hướng về phía cánh cửa nhẹ giọng nói. “Mẹ, con đến trường báo cáo.”

Đợi thêm một lát, vẫn như cũ không có ai trả lời, cô rốt cuộc cũng xoay người đi xuống lầu.

Ra khỏi Sắc Vi Uyển, Úy Hải Lam không quay đầu lại nhìn, cô biết mình không thể quay đầu cũng không cần phải quay lại.

“Nhị tiểu thư, đại phu nhân nói không được để cô dùng xe.” Người làm khó khăn lên tiếng, Úy Hải Lam đáp một tiếng “ Không sao.”, một mình kéo hành lý đi.

Thật ra thì cô vốn cũng không muốn dùng xe riêng của gia đình, vì đã có một chiếc xa sớm đã chờ từ lâu.

Vương San mỉm cười nói “ Uý tiểu thư, phí sinh hoạt sẽ đúng hạn đưa cho cô, xin cô mỗi tháng hãy kiểm tra và xác nhận.”

Úy Hải Lam gật đầu một cái, xuyên qua chiếc gương chiếu hậu, cô nhìn thấy khu vườn ngày càng cách cô rất xa.

Cô biết, cô vẫn luôn biết.

Cho dù có quay đầu lại, cũng sẽ không có ai canh gác.