Edit : Sóc Là Ta - diễn đàn Lê Quý Đôn

Ánh đèn hoàng hôn ấm áp, Úy Hải Lam cứ đứng nhìn anh như vậy, anh chỉ cần đi lên trước một bước nữa là có thể chạm vào cô. Thế nhưng anh lại đột nhiên chần chừ không tiến, nụ cười của cô thật đẹp, hơi nhếch khóe môi vừa đúng dịu dàng, Lôi Thiệu Hành lại cảm thấy cô xa xôi như vậy giống như là bọt biển, vừa chạm vào sẽ biến mất, tựa như sắp mất đi.

Lôi Thiệu Hành chợt nhíu lông mi, trầm giọng nói, "Mặc áo, đi theo anh."

Úy Hải Lam vẫn cười gật đầu như cũ, im lặng khéo léo kiềm nén buồn bực, quả nhiên từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo khoác thật dầy ấm áp mặc vào, rồi sau đó lại trở về trước mặt anh.

Lúc này Lôi Thiệu Hành mới kéo cô qua, dẫn cô từ từ xuống lầu.

Trên thế giới này, mỗi một ngày đều có thể có biến hóa.

Nhưng ban đêm, khu giải trí Vạn Kinh vẫn ca múa mừng cảnh thái bình như cũ. Người nào quan tâm cảnh sinh ly tử biệt, người nào lại quan tâm hôm nay ai phá sản ai phất nhanh ai nhảy lầu ai kết hôn. Đến nơi này, bên ngoài khổ sở ồn ào náo động tất cả đều là mây khói, nơi này chính là nơi mua vui say sưa, quên mọi phiền não quên mọi ưu sầu, không say không nghỉ, không say không về.

Nơi bướm hoa, một mảnh mây tía lóe lên.

Căn phòng đặc cấp hạng sang, chỉ cần là khách quen thường tới Vạn Kinh, không cần nhiều lời tự nhiên cũng biết.

Đó là nơi riêng tư của ông chủ Tần Trăn.

"Lôi tiên sinh, ngài đã tới!"

"Lôi luật sư, xin chào!"

"Một lát phải uống một ly, luật sư Lôi!"

Từ khi bước vào Vạn Kinh liền có người nhận ra anh, Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, càng không ngừng có người chào hỏi.

Tối nay Lôi Thiệu Hành cũng không như ngày trước, anh thân sĩ đáp lại bằng nụ cười, hoặc pha trò ứng đối mấy câu. Anh ôm phụ nữ trong ngực, cẩn thận từng li từng tí che chở cô đi về phía trước. Mọi người không dám nói nhiều nữa, cũng thức thời nhìn ra vẻ mặt của anh có cái gì không đúng. Lại nhìn anh bảo vệ người phụ nữ kia, chợt lóe lên khuôn mặt, mặc dù không phải cô gái khuynh thành nhưng lại có kiểu ý vị khác trong đó.

Bóng dáng của hai người biến mất ngay trước mặt họ, mọi người không tránh được xì xào bàn luận vài câu.

"Lôi tiên sinh!" Phục vụ cúi đầu la lên, đẩy cửa chính sang trái phải.

Đập vào mắt cô chính là căn phòng quen thuộc kia, cũng không giống như ngày trước có nhiều người tụ tập, cũng không có không khí vui đùa như trước, thậm chí ngay cả âm nhạc cũng không vang lên, yên tĩnh đến gần như đè nén hít thở không thông. Tầm mắt trống trải, bên kia sofa là bóng dáng một người đàn ông.

Tóc đen như mực, trên sống mũi đeo một cặp mắt kiếng, tròng kính có thể che giấu ánh mắt quá mức sắc bén nhưng không cách nào ngăn trở đáy mắt anh phát ra ánh lạnh. Cả người nghiêm túc lạnh lùng biểu lộ ra khí thế hả giận. Tần Trăn cứ như vậy ngồi ở đàng kia, nhìn thấy bọn họ liền từ từ đứng dậy.

Úy Hải Lam không chỉ nhìn thấy anh ta mà còn nhìn thấy một người khác.

Bên cạnh một ghế sa lon khác, chính là Lộ Yên đang ngồi.

Lộ Yên cúi đầu, tóc dài rơi trên hai má, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ động lòng người. Cô chưa từng ngẩng đầu, hay hoặc giả là không dám ngẩng đầu, đôi tay đặt ngang trên đùi, lo lắng chồng lên nhau, mắt to rất đẹp, trong mắt lóe ra tia sợ hãi, cô rất lo sợ lại không dám cuồng vọng nuông chiều.

Lôi Thiệu Hành ôm Úy Hải Lam ngồi xuống, bốn người coi như là đang đối mặt.

Cuối cùng Tần Trăn cũng mở miệng, "Tôi mang Lộ Yên đến đây, chuyện buổi sáng ngày hôm nay cũng do cô ấy không đúng."

Tần Trăn quét mắt nhìn Lộ Yên, trầm giọng ra lệnh, "Còn không mau nói xin lỗi."

Lộ Yên khéo léo đứng dậy, tựa như cô dâu nhỏ đã làm sai chuyện, cúi đầu nói, "Chị Lam, thật xin lỗi, chuyện hồi sáng là em không đúng, xin chị không nên tức giận."

Có lúc nào Úy Hải Lam thấy được Lộ Yên lại có dáng vẻ khép nép hạ mình như thế, ở trong trí nhớ của cô, cô ấy vẫn luôn tuyệt sắc, yếu ớt, cần bảo vệ, nhưng cô cũng biết, cô ấy thật ra rất kiêu ngạo, thật là mạnh mẽ, thậm chí còn có tính tình náo loạn la lối om sòm. Ở quán cà phê khi đó, cô cũng đã lĩnh hội được sự thô bạo của cô ấy rồi.

Nhưng bây giờ xem là chuyện gì xảy ra?

Dù đã từng gặp phải tình cảnh cùng lên tòa án, Lộ Yên cũng chưa từng mềm mỏng nhẹ nhàng qua một tiếng mà bây giờ lại nhận lỗi với cô.

Rốt cuộc cô ấy và Tần Trăn có quan hệ thế nào?

Lộ Yên , Tần Trăn, Lôi Thiệu Hành , giữa ba người bọn họ là quan hệ gì?

Cô ấy lại vẫn luôn dùng kính ngữ với cô?

Tuy ngoài mặt Úy Hải Lam không biến sắc nhưng trong lòng sóng lớn đã nổi lên mãnh liệt.

Lộ Yên thấy cô vẫn không theo tiếng, càng thêm sợ hãi, vừa tiếp tục xin lỗi, vội vàng nói một tràng, miệng cũng có chút ấp úng không rõ, "Chị Lam, chuyện buổi sáng, xin chị không nên tức giận. Tất cả đều do em nói lung tung, chị không cần để trong lòng, em chỉ đùa một chút thôi. Đại ca tuyệt đối không làm những chuyện kia, không có làm, chị không cần tin lời em nói xằng bậy, tất cả đều do em nói lung tung. . . . . ."

Lời nói Lộ Yên  không mạch lạc, vẫn như cũ lặp đi lặp lại một câu cuối cùng.

Úy Hải Lam hờ hững nhìn cô, khóe miệng dần cong lên.

Cô chỉ cảm thấy có chút buồn cười.

Buổi sáng hôm nay, cô ấy lại mạnh mẽ kết luận lại vạch trần đáp án không mấy người biết sự thật, một mực chắc chắn anh không thoát khỏi có liên quan, mà giờ đây mới cách bao lâu, chẳng qua chỉ là nửa ngày, cô ấy lại nhanh chóng bác bỉ lời nói trước đó, lời nói điên đảo, trắng đen không rõ, thật thật giả giả khiến người khác không rõ.

Một tiếng "đại ca" kia thật châm chọc dường nào khiến cho tâm cô chợt trầm xuống, giống như bị một khối đá lớn đập vào. 

Lộ Yên lại đang ở đây không ngừng nói xin lỗi, nghe được cô ấy phiền loạn, Úy Hải Lam rốt cuộc cũng không nhịn được quát một tiếng, "Đủ rồi!"

Lộ Yên liền im bặt, chỉ cắn môi, không nói câu nào.

"Đại ca, Lộ Yên  cũng đã nói xin lỗi, chuyện như vậy có thể bỏ qua hay không?" Tần Trăn trầm mặc nói nhưng cũng đang cầu cạnh thay cô ấy.

Úy Hải Lam hoàn toàn hôn mê, đây rốt cuộc là gì?

Tần Trăn vậy mà cũng gọi Lôi Thiệu Hành là đại ca?

Úy Hải Lam nhìn hai người bọn họ như vậy, lập tức xem bọn họ thành một cặp.

Nếu như không phải vậy, làm sao Tần Trăn mở miệng?

Nhưng bọn họ rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào?

Cô chợt nhớ lại lần vụ án không giải quyết được kia, lúc ấy Lộ Yên và Thẩm Du An cùng đến sở sự vụ. Theo tính khí của Lộ Yên khi đó, Thẩm Du An vẫn đứng phía sau, dù lên tòa án nhưng cũng chỉ bồi thường tổn thất phí tinh thần, quá đáng lắm là mở lời nói xin lỗi. Nhưng Lộ Yên lại đến, cô ấy lại nói xin lỗi với cô.

Khi đó Úy Hải Lam chỉ cho là Lộ Yên nghe theo Thẩm Du An, cũng không muốn gây ra chuyện phiền toái, hay giả sử Thẩm Du An nể tình cũ, không muốn xảy ra chuyền ồn ào.

Bây giờ nghĩ lại, thật ra thì rất đơn giản, xem ra có người sai cô ấy đến.

Sự thật như một bộ phim, một kế hoạch không kẽ hở.

Úy Hải Lam chậm rãi đứng dậy nhìn mặt Lộ Yên, mà cô ấy hơi cúi đầu, cũng không dám nhìn thẳng cô, có lẽ càng sợ sẽ chạm đến người đàn ông đối diện kia.

Úy Hải Lam nhìn cô gái nhu nhược này, người này còn là cô gái mà cậu ta luôn miệng che chở.

Cô ấy là một cô gái thiện lương. . . . . .

Lộ Yên thật làm ra chuyện gì, tớ thay mặt cô ấy nhận lỗi với cậu. Cô ấy là một cô gái thiện lương, chỉ có chút tính khí trẻ con, nếu cô ấy nói gì, cậu cũng đừng để trong lòng.

Cô ấy vô tâm, cậu không cần tức giận. . . . . .

Lời nói của Thẩm Du an vẫn còn quanh quẩn bên tai cô, hiện tại chỉ cảm thấy châm chọc đến nỗi muốn cười cũng không thể cười nổi.

Nếu có phần mộ, nếu có thể tìm được mộ bia ngủ yên của cậu ta, Úy Hải Lam nhất định phải hỏi một câu: Du An, cậu thấy rõ ràng chưa?

Úy Hải Lam nghĩ tới đủ loại, nhẹ nắm quả đấm, ngày đó cô có nhiều dùng sức đánh cô ấy, cô ấy cũng nên trả lại cô mấy phần sức lực. Lộ Yên cứ đứng như vậy, cô cũng nhìn thấy nắm đấm, khi cô cho là mình sẽ bị đánh, Úy Hải Lam lại cười, cô chần chừ hết lần này tới lần khác không động thủ, tiếng cười kia khiến cho lỗ tai cô vang lên từng tiếng ông ông.

"Cậu ấy thật sự bị mù." Úy Hải Lam nhẹ giọng nói, lạnh nhạt như vậy, rồi sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.

Một câu nói này so với một cái bạt tai càng thêm mãnh liệt, trong lòng Lộ Yên bị đả kích giống như bị thương nặng, đáy mắt dâng nước mắt, môi cũng bắt đầu run rẩy.

Từ đầu đến cuối, Lôi Thiệu Hành chưa từng nói qua nửa chữ.

Đợi cô được Vương San dẫn ra ngoài, rốt cuộc Lôi Thiệu , Hành cũng mở miệng, anh hướng về phía Lộ Yên nói: "Tiếng đại ca này xin miễn, tôi không chịu nổi!"

Lôi Thiệu Hành cũng đứng dậy, quẳng xuống một câu như vậy, "Lão Nhị, chăm sóc cô ấy thật tốt, nếu có lần sau nữa, dù là cậu, cũng không bảo vệ được cô ấy."

Người đi vội vã, trong phòng cũng chỉ còn lại bọn họ.

Tần Trăn châm điếu thuốc rút lên một hớp, tĩnh lặng nói, "Ngày mai cô tùy tiện đi quốc gia nào đó đi, du lịch đọc sách, tất cả đều do cô quyết định, trong thời gian ngắn không nên quay lại."

Lộ Yên không nói gì, nước mắt lại tuôn rơi, không biết là bởi vì bị đánh đau, hay là bởi vì uất ức, hay là bởi vì lý do khác. . . . . .

Tiếng khóc ríu rít vang lên, đêm đã khuya.

Xe vững vàng chạy nhanh, đèn lái xe phía trước chiếu tới, chiếu sáng cả bóng dáng của hai người.

Bọn họ sóng vai ngồi bên nhau.

Lôi Thiệu Hành nhìn phía trước, ánh mắt lặng lẽ nhìn cô, gò má của cô rất an bình. Tại sao không mở miệng hỏi, tại sao lại yên tĩnh như vậy, tại sao lại làm như chưa từng xảy ra chuyện gì. Mà lông mi anh càng nhăn hơn, khép chặt, cô quá mức tự nhiên, giờ phút này có vẻ như khác thường.

Lôi Thiệu Hành vươn tay tới muốn chạm vào cô, cô lại mẫn cảm nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh.

Ánh mắt kia trừ lạnh lẽo, còn có ý sợ hãi.

Cô đang sợ anh!