Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn

Úy Hải Lam lại rất kinh ngạc đối với cách xưng hô của anh, hình như gần đây, anh ở chỗ này kỳ quái thế nào, thỉnh thoảng lại phát bệnh. Cô cũng không muốn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ với anh, chịu đựng một Đỗ Hinh Ninh đã đủ, nếu như lại thêm mấy người, sợ rằng cô sẽ đau đầu nhức óc, càng sẽ thêm phiền.

Úy Hải Lam nhẹ giọng nói "Em không mệt, em không muốn ngồi."

"Anh muốn em ngồi thì em ngồi cho anh." Giọng Lôi Thiệu Hành lạnh mấy phần, giống như có điều bất mãn.

Nhân viên làm việc nhìn thấy anh ép cô ngồi, vội vàng lại đưa đến thêm một cái ghế.

Lôi Thiệu Hành mới từ từ ngồi xuống, kiêu ngạo bắt chéo hai chân. Chân anh rất dài rất thẳng, cho nên tư thế ngồi vô cùng tự nhiên.

"Này này, tiên sinh Lôi có quan hệ với cô gái kia thế nào vậy?"

"Không biết nha."

"Cô ấy không phải là nhà thiết kế tạo hình của Đỗ Hinh Ninh sao?"

"Đúng vậy, không phải tin tức mới nhất truyền đại luật sư Lôi đang hẹn hò cùng Đỗ Hinh Ninh sao? Làm sao bây giờ lại đối tốt với một nhân viên tạo hình như vậy?"

"Chẳng lẽ là bom khói?(*)"

(*) Trong ngôn ngữ nói, "bom khói" được sử dụng để mô tả ngôn ngữ và hành vi gây nhầm lẫn cho mọi người, cảm giác rằng hai người sử dụng cách này để che đậy.

"Có thể, rất có thể."

Quanh mình xì xáo bàn tán, đã bàn luận ầm ĩ, trọng tâm đề tài vây quanh mối quan hệ lộn xộn của ba người kia, thật sự là tiến tới ko được, dừng cũng không xong.

Không phải Úy Hải Lam không nghe được những Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,chuyện linh tinh kia nhưng cô vẫn duy trì trấn tĩnh, không sợ các loại ánh mắt, vẫn bình tĩnh không nói một lời.

Dù sao miệng mọc trên mặt người khác, nói hay không nói đều là do bọn họ.

Nhưng có nghe hay không, toàn bộ đều do chính cô.

Úy Hải Lam đơn giản không để ý, nhàn hạ nhìn các diễn viên tại hội trường đang quay.

Qua hồi lâu, Lôi Thiệu Hành lặng lẽ đưa ánh mắt quan sát cô. Cô ngồi ở bên cạnh anh, có lẽ là bởi vì nguyên nhân thời tiết rét lạnh, gương mặt ửng hồng, ngay cả chóp mũi cũng ửng đỏ, không cảm thấy buồn cười, chỉ có chút đáng yêu. Cô nghiêm túc nhìn phía trước, đáy mắt có tính trẻ con ngạc nhiên cùng chấp nhất, không đếm xỉa đến những chuyện xung quanh mình.

"Tiểu Lam." Anh đột nhiên mở miệng.

Úy Hải Lam chú ý lực tập trung về phía trước, nhất thời chưa hoàn hồn.

"Tiểu Lam." Anh lại gọi, lần này trực tiếp đưa tay véo nhẹ má phấn của cô.

Úy Hải Lam chợt gặp phải sự tấn công, vội vàng nghiêng đầu, vừa bụm mặt lại bị anh bóp gương mặt của mình, phẫn hận trừng mắt liếc anh một cái.

Ánh mắt của cô vốn là mắt xếch xinh đẹp, trừng một cái liền ngọt ngào sáng lên, Lôi Thiệu Hành nhìn hai mắt của cô, lầu bầu nói "Thật nhàm chán."

Úy Hải Lam đột nhiên có cảm giác quạ đen bay đầy trời, anh đây là đang làm nũng?

"Nhàm chán, anh đi ngủ là được." Cô thật sự không nghĩ ra hoạt động giải trí nào, chỉ cho rằng đây là phương pháp đơn giản hữu hiệu nhất để giải quyết vấn đề.

"Em ngủ với anh sao?" Anh híp lại tròng mắt, thu hết ánh sáng.

Úy Hải Lam lại háy anh một cái, thu hồi tầm mắt, không để ý đến anh nữa.

Lôi Thiệu Hành nghiêm chỉnh ngồi thẳng "Thật sự rất nhàm chán, em kể chuyện cười đi, kể một lần, sao hả?"

Anh lại bắt đầu bóp mặt của cô, Úy Hải Lam bị anh ồn ào, không thể làm gì khác hơn đáp "Anh đừng lộn xộn."

Quả nhiên Lôi Thiệu Hành thu tay về, chờ đợi đoạn sau.

Úy Hải Lam suy nghĩ một chút, rốt cuộc nói: "Chim cánh cụt đi tìm gấu Bắc cực chơi, từ cực nam đến cực bắc phải mất thời gian mười năm. Chim cánh cụt đi tới nửa đường nhớ ra quên đóng cửa, không còn cách nào khác đành lại quay trở về đóng cửa. Sau đó lại lần nữa tiếp tục lên đường đi đến Bắc Cực, như vậy vừa đi liền mất mười lăm năm, chờ đến khi đến trước cửa nhà gấu Bắc cực, cuối cùng chim cánh cụt gõ cửa."

"Tùng tùng tùng, gấu Bắc cực, gấu Bắc cực, chim cánh cụt đang gọi."

"Cuối cùng gấu Bắc cực mở cửa hỏi, sao thế?"

"Chim cánh cụt nói gấu Bắc cực, gấu Bắc cực, chúng ta cùng đi chơi có được không?"

Úy Hải Lam nghiêng đầu liếc về hướng bên cạnh anh, thấy anh đang nhìn mình, vẻ mặt cô nghiêm túc nói "Gấu Bắc cực không chút nghĩ ngợi, lập tức đóng cửa lại, chỉ nói hai chữ —— không chơi."

"Hết rồi?" Lặng yên một hồi lâu, Lôi Thiệu Hành sâu kín hỏi.

"Ừm, hết rồi."

"Cứ như vậy là xong?"

"Xong rồi."

"Thật không có tinh thần gì, con gấu Bắc cực kia nhất định là cãi nhau cùng chim cánh cụt cho nên mới không đồng ý đi chơi."

Úy Hải Lam nhất thời im lặng "Anh cũng không phải là gấu Bắc cực, làm sao lại biết bọn chúng cãi nhau?"

"Không có cãi nhau sao?" Lôi Thiệu Hành bừng tỉnh hiểu ra, chợt cười một tiếng, tựa đầu lại gần bên tai cô, nhỏ giọng nói "Tiểu Lam, Tiểu Lam, vậy chúng ta cùng đi chơi có được không?"

Anh cười rực rỡ như vậy, giọng điệu của anh cưng chìu như vậy giống như mật ngọt rót trong lòng, Úy Hải Lam trầm mặc, phun ra hai chữ "Không chơi!"

Lôi Thiệu Hành không nhịn được cười khẽ một tiếng, ánh mắt kia cực kỳ dây dưa.

"Nói thật, ngày mai cùng đi chơi có được không?"

"Không được."

"Vậy ngày mốt?"

"Không được."

Hai người cứ đấu võ mồm không thèm để ý đến ai như vậy, Úy Hải Lam không nhận ra mình lại lần nữa trở thành tiêu điểm.

Cho đến khi đạo diễn kêu "Cắt", bọn họ vẫn chưa ngừng nghỉ.

Đỗ Hinh Ninh hạ kính xuống, vội vàng khoác thêm áo chống lạnh, vừa ra khỏi đám người lại nhìn thấy một màn hai người thân mật lập tức ghen ghét dữ dội. Sau sự kiện sợi dây chuyền ngày hôm đó, cô cũng nhận định Úy Hải Lam là người phụ nữ bị vứt bỏ, cô không thể để cho người phụ nữ này giống như đốm lửa nhỏ, gió xuân thổi tới sẽ lại hồi sinh. Cô bước nhanh chân vội chạy lên, ôn nhu nói "Thiệu Hành, anh đến đón em sao? Xa như vậy, thật ra cũng không cần cố ý tới đâu."

Lôi Thiệu Hành không nói không rằng, ánh mắt của anh quét về nơi nào đó, làm như đang đợi cái gì.

Lúc này, bên kia cũng truyền tới tiếng gọi ầm ĩ "Quản lí Thẩm, ngài đã tới."

Lúc này Lôi Thiệu Hành cũng hướng về phía Đỗ Hinh Ninh cười cười, nụ cười này cũng lạnh nhạt khách sáo, rồi sau đó anh từ từ đứng dậy, thuận thế nắm cánh tay Úy Hải Lam lên, vừa mở miệng lại khiến Đỗ Hinh Ninh tái mặt "Tiểu thư Đỗ, vậy cô ấy cũng xong việc rồi, tôi có thể dẫn người đi không?"

Đỗ Hinh Ninh đã ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không ngờ tới tình hình sẽ thế này.

"Có thể......" Nụ cười trên mặt Đỗ Hinh Ninh gắng gượng, lúng túng không chịu được.

Lôi Thiệu Hành dắt tay Úy Hải Lam, nhân tiện cầm lấy chiếc túi cô để ở một bên, cứ như vậy dẫn cô ra khỏi đám người.

Úy Hải Lam bị anh một đường lôi kéo yên lặng đi về phía trước, chạm mặt Thẩm Du An.

Mấy ngày nay Thẩm Du An cũng chưa hề tới đây, hôm nay kết thúc công việc trên đỉnh núi này nên anh tới. Mặt lạnh như sương, yếu ớt thở hổn hển, Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,anh cũng nhìn thấy bọn họ, cô và anh cứ như vậy liếc mắt nhìn nhau, mà đôi tròng mắt màu nâu đột nhiên ảm đạm rồi lại phát ra ánh sáng, tuy vẫn như cũ mỉm cười, lại có loại phiền muộn khác, buồn bã như vậy cô cũng từng nhìn thấy qua ở chỗ quán cà phê hôm đó.

Lôi Thiệu Hành chợt thả chậm bước chân, đi qua bên cạnh Thẩm Du An, hai người trầm mặc gật đầu chào hỏi. Anh mặt không biến sắc ghé mắt nhìn về cô, chỉ thấy cô bình tĩnh không động, nụ cười thoáng ấm áp khiến anh không nói được là tư vị gì, bước chân lại không khỏi tự chủ nhanh hơn.

Lộ Yên đứng bên trái đằng trước anh nhưng cũng không có mở miệng, chỉ như vậy nhìn anh.

Thẩm Du An mù mịt nhìn về phía cô, đi tới gần cô.

Nghe nói, ở tại thời điểm nào đó hai đường thẳng song song cũng sẽ có khả năng giao tập (xuất hiện cùng một lúc).

Nhưng giao tập qua đi cũng đẩy một khoảng cách xa hơn, vĩnh viễn không thể tiếp tục gặp nhau.

Đi ở đường núi, liếc nhìn bậc thang nối dài dường như mênh mông vô tận.

Tay Lôi Thiệu Hành vẫn thủy chung dắt tay nhỏ bé của cô, Úy Hải Lam không nói gì, làm như đang trầm tư, hoặc giả là không muốn đánh vỡ phần an nhàn khó có được này. Dù sao giữa bọn họ, sẽ có rất ít sự hòa bình lẫn nhau như vậy. Đi gần một nửa đường, vẫn im ắng yên tĩnh, rốt cuộc anh không nhịn được mở miệng, cũng không chút để ý hỏi "Thế nào? Không vui à?"

"Không có." Úy Hải Lam nhẹ giọng trả lời.

Lôi Thiệu Hành nhìn về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không có quá nhiều háo hức, chỉ cho là cô đang đè nén nên quát to "Tức giận thì tức giận, nói ra sẽ chết sao?"

"Thật sự không có." Úy Hải Lam không hiểu, chẳng lẽ nhất định phải thừa nhận là có?

Lôi Thiệu Hành quắc mắt dừng bước lại, xoay người nhìn về phía cô.

Úy Hải Lam đứng cao hơn anh một nấc thang, dù vậy cũng vẫn không cao hơn anh. Bốn phía là đều là màu xanh, không khí trong lành, tràn đầy mùi thơm của cỏ cây, anh cúi đầu, mà cô ngẩng đầu lên, âm thanh của anh nháy mắt chìm xuống mấy phần "Nhìn thấy tiểu tử họ Thẩm kia, em có gì muốn nói? Có phải là gặp mặt kẻ thù sẽ rất tức giận?"

Lôi Thiệu Hành ngưng mắt nhìn cô chằm chằm, muốn nhìn thấy cô tức giận nhưng cô mảy may cũng không có, không tìm được nửa điểm dấu vết.

Úy Hải Lam cũng nhìn anh một hồi lâu, lông mi anh dần dần nhíu lại, mà cô nhàn nhạt mỉm cười, ôn hòa nói "Tại sao lại là kẻ thù, vốn cũng không phải là chuyện ghê gớm gì. Đột nhiên gặp nhau, em nhìn thấy cậu ấy sống rất tốt, em cũng cảm thấy vui mừng. Làm bạn bè không có gì qua được con tim. Nếu như canh cánh trong lòng, hơn nhiều năm về sau nhớ tới, có lẽ sẽ cảm thấy tiếc nuối. Dù không liên lạc cũng không sao chỉ là nếu như muốn đi, nhất định phải tự mình nói cho em biết, nếu không sẽ y như đứa ngốc."

Có gió thổi qua, giọng cô nhẹ nhàng vòng quanh, cô có điều ngụ ý, anh không phải không nghe rõ.

Lôi Thiệu Hành nhìn cô một hồi lâu, đột nhiên lại kéo tay cô qua, cùng đi xuống núi.

Úy Hải Lam chỉ đành phải theo bước anh, trong thoáng chốc nghe anh nói "Em tuyệt đối không phải là đứa ngốc."

Cô nghe thấy được một mùi thơm ngát, không biết thuộc về cánh rừng cây này, hay là thuộc về anh, lại khiến cho cô đột nhiên an tâm.