Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn

Anh đang nói gì?

Cái gì gọi là "Anh không tìm người khác, về sau chỉ tìm em"?

Tâm tư Úy Hải Lam trong chớp mắt hỗn loạn, chợt cúi đầu, đã thấy anh đang nhìn mình, đôi mắt đen bóng kia cứ nhìn cô chằm chằm. Không có chút bất an, chỉ cảm thấy trong mắt anh tràn đầy trêu đùa giễu cợt, cô khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói "Sao em lại tức giận? Tiên sinh Lôi nói đùa."

Ánh mắt Lôi Thiệu Hành mãnh liệt, không nói thêm gì nữa.

Úy Hải Lam thấy anh hỏi xong liền trở về vị trí của mình.

"Tiểu thư Hinh Ninh, nhìn bên này, ah, nhìn bên này!" Thợ chụp ảnh thấy cô không tập trung vào ống kính, mở miệng la lên.

Đang chụp hình, Đỗ Hinh Ninh đã mất thần, tầm mắt vẫn hướng về góc bên kia. Cô không biết bọn họ đang nói gì, chỉ cảm thấy vô cùng gai mắt. Quay đầu lại, cô đã khôi phục nét xinh đẹp mỉm cười "Tôi khát nước chút, xin cho tôi đi uống nước."

"Được, không thành vấn đề."

Trong lúc nghỉ ngơi, Đỗ Hinh Ninh gọi A Tú Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo nđến bên cạnh hỏi thăm, nhấp một hớp trà lài, tức giận nuốt xuống, thỉnh thoảng kê vào lỗ tai nhỏ giọng nói gì đó.

"Tôi biết rồi." A Tú đáp một tiếng, xoay người đi làm việc.

"Chị Úy, tiên sinh Lôi bảo cô qua đó nói gì vậy?" Tiểu Chương đứng bên cạnh tò mò hỏi.

Úy Hải Lam lặng yên một lúc, thuận miệng nói "Không có gì."

Thật vất vả bộ ảnh chân dung của Đỗ Hinh Ninh cuối cùng cũng chụp xong, vội vàng chạy như bay đến bên cạnh Lôi Thiệu Hành, rất sợ anh chạy mất "Em đi thay quần áo, anh ngàn vạn lần đừng đi nha."

"Các cô có thể tan việc." Đỗ Hinh Ninh lại hướng về phía người khác phân phó, tâm tình thật tốt.

"Hô! Thật tốt quá!" Tiểu Chương thở phào nhẹ nhõm, kéo Úy Hải Lam nói: "Chị Úy, hôm nay thật cám ơn chị."

Úy Hải Lam vừa đi vừa xách túi ra bên ngoài "Không có việc gì."

"Hai cô đừng quên ngày mai bảy giờ tập họp tại đài truyền hình, tiểu thư Hinh Ninh đã lên chương trình sẽ lên đường đi đến công ty điện ảnh và truyền hình."

"Đã biết."

Hai người vừa muốn rời đi, sau lưng lại vang lên tiếng kêu thật lớn "Ôi! Tại sao sợi dây chuyền đá quý lại không thấy đâu?"

Mọi người vội vàng vây quanh bên cạnh cô, hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra.

Đỗ Hinh Ninh đang tìm kiếm trong chiếc túi nhỏ của mình, vẻ mặt hốt hoảng "Thật sự không thấy, mới vừa rồi còn để trong này."

"Tiểu thư Hinh Ninh, dây chuyền có kiểu dáng như thế nào? Chúng tôi giúp cô tìm."

"Chính là sợi dây chuyền bạch kim(*) nhưng có đính hồng ngọc (viên ngọc màu đỏ hay còn gọi là rubi), đây là di vật của bà ngoại tôi rất quý báu, không thể làm mất được." Hai mắt Đỗ Hinh Ninh đỏ lên, cắn môi nói.

(*) Bạch kim: bản chất của nó đã là màu trắng có pha 1 chút xám. Khi sử dụng lâu ngày có thể tỉ lệ màu xám sẽ tăng dần, nhưng rất dễ xử lý, chỉ cần mang đánh bóng thì sẽ có lại màu như ban đầu.

"Nhanh lên, mọi người giúp một tay tìm một chút!"

Mọi người đem lật trọn phòng chụp ảnh lên nhưng cũng không tìm thấy dây chuyền bạch kim.

"Mới vừa rồi rõ ràng còn để ở trong túi xách, làm sao chỉ trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi?" A Tú nghi ngờ nói, ánh mắt dò xét quét về mọi người.

Đỗ Hinh Ninh như sắp khóc "Ai nhặt được, hãy trả lại cho tôi đi, tiền thật sự không quan trọng, quan trọng là … sợi dây chuyền kia."

Mọi người chỉ sợ mình trở thành kẻ bị tình nghi nên rối rít lấy tất cả đồ trong túi của mình đổ ra, cũng muốn chứng minh trong sạch.

Tiểu Chương cũng kéo túi ra, mặc cho A Tú kiểm tra.

Úy Hải Lam không nhúc nhích, càng không có ý để cho cô ta kiểm tra.

"Úy Hải Lam, cô không mở túi xách của mình ra sao?" A Tú hỏi.

Úy Hải Lam can đảm nhìn mọi người, tỉnh táo nói: "Tôi nghĩ tôi có quyền không giao túi ra để kiểm tra."

Quanh mình tiếng ồn ào huyên náo, chỉ cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.

Úy Hải Lam khinh thường với cách chứng minh sự trong sạch như vậy, chỉ cảm thấy đây là nhục nhã "Trừ phi các người gọi cảnh sát, nếu không tôi sẽ không để cho các người kiểm tra."

"Tiên sinh Lôi, anh là luật sư, anh nói xem, tôi có quyền lợi này hay không?" Úy Hải Lam trực tiếp gánh nặng ném cho anh.

Trầm tĩnh ngồi một bên, người đàn ông không nói một lời.

"Có." Lôi Thiệu Hành mỉm cười đối mặt, phun ra một chữ, anh nhìn một màn biến hóa này chỉ xem như đang xem kịch vui. 

Úy Hải Lam lại cảm thấy rất chán ghét, điệu bộ anh như thế sẽ làm cô nghĩ đến ngày đó.

Nụ cười anh vẫn như vậy, máu lạnh như vậy, mượn miệng cô ra lệnh cho mọi người rời khỏi Cẩn Viên.

Cô ghét râu ria của anh, chán ghét anh làm bộ dáng tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay anh.

"Có phải cô chột dạ?" A Tú nóng nảy nói.

"Quên đi, quên đi, mất rồi thì coi như xong đi." Đỗ Hinh Ninh đã rơi nước mắt, khóc đến vô cùng đau đớn.

Mọi người nhìn thấy người đẹp khóc, trong lòng dĩ nhiên không đành lòng, lại cảm thấy cô thật sự là kỳ lạ. Dù sao mọi người cũng cho kiểm tra rồi thì tại sao cô lại không cho, mà càng không để người khác kiểm tra thì lại càng có hiềm nghi, chỉ cảm thấy sợi dây chuyền kia đang ở trong túi xách của cô, rốt cuộc có người mở miệng nói "Cô mở túi ra cho mọi người xem một chút là được, không cần thiết phải gọi cảnh sát."

A Tú nói: "Cô đã lấy đúng không?”

"Thật sự không lấy thì cũng không sợ mở ra kiểm tra."

Lời đàm tiếu không ngừng vang lên, Úy Hải Lam hít thở sâu một hơi chỉ cảm thấy ngày càng phiền muộn lại mở túi xách ra. 

Thế nhưng khi khóa kéo được mở, lại có ánh sáng màu đỏ chói mắt bắn thẳng vào mắt, thoáng cái làm đả thương hai tròng mắt của cô.

Úy Hải Lam cứng người lại, nhất thời không có phản ứng.

Chuyện này là sao nữa?

Vì sao trong túi xách của cô lại có một sợi dây chuyền?

A Tú cầm sợi dây chuyền kia lên, lập tức chạy trở lại bên cạnh Đỗ Hinh Ninh "Tiểu thư Hinh Ninh, có phải sợi dây chuyền này hay không?"

Sợi dây chuyền bạch kim được chế tác hết sức tinh tế, viên rubi tỏa sáng lóe ra hào quang vô cùng óng ánh.

Đỗ Hinh Ninh vui vẻ rơi lệ, vội vàng cầm lấy nâng niu trong tay "Chính là cái đó."

Nhất thời náo loạn một mảnh, tất cả mọi ánh mắt phẫn nộ chỉ trích đều nhìn về phía Úy Hải Lam, im lặng tố cáo cô là tên trộm thật sự.

"Tại sao có thể làm như vậy?"

"Thật là không có đạo đức!"

"Lấy trộm đồ của người khác là đáng xấu hổ nhất."

Đột nhiên Úy Hải Lam có loại bất đắc dĩ dù có trăm miệng cũng không thể bào chữa, lại tìm được dây chuyền ở trong túi xách của cô mà cô rõ ràng cũng chưa từng cầm qua.

"Không có việc gì, tìm được là tốt rồi, tìm được là tốt rồi." Đỗ Hinh Ninh khóc đến vừa thấy đã thương, dáng vẻ uất ức vô tội đả động lòng người.

"Còn không mau nói xin lỗi với tiểu thư Hinh Ninh."

"Tiểu thư Hinh Ninh không muốn so đo với cô, chính cô cũng nên biết điều."

"Hiện tại bằng chứng đã đầy đủ, không thể cãi chày cãi cối được nữa."

Bỗng nhiên quanh mình một mảnh u ám ép tới khiến cô sắp không thể thở nổi. 

Úy Hải Lam vẫn nhớ kỹ lời của ông nội, ông đã từng dẫn cô đến cạnh biển đứng ở trước đá ngầm nhìn ra xa biển cả yên bình, ánh sáng rạng rỡ lăn tăn ngoài khơi, gió biển trên biển từ từ hiu hiu lất phất. Ông nắm tay cô, trầm giọng nói cho Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo ncô biết, một người có thể không có quyền, có thể không có tiền, có thể hai bàn tay trắng nhưng tuyệt đối không thể không có tôn nghiêm.

Tại New York, cô từng đứng trước mặt nhiều người như vậy, vì chuyện bản thiết kế chính miệng nói xin lỗi.

Thế nhưng cô chưa từng thừa nhận cô sai rồi.

Bởi vì căn bản cô cũng không phạm sai lầm.

Vào lúc này, tình cảnh cũng tương tự như vậy lại khiến cô trải qua lần nữa.

Úy Hải Lam cuộn chặt nắm tay, lạnh lùng nói: "Không phải tôi lấy, tôi cũng không biết tại sao nó ở trong túi xách của tôi."

Giải thích cỡ nào cũng không thể khiến người ta tin, ngay cả chính cô cũng đều cảm thấy buồn cười.

Nhưng cô nhất định phải nói.

"Mạnh miệng cái gì? Cô mau thừa nhận đi."

"Tôi không lấy!"

"Tiểu thư Hinh Ninh cũng không trách cô...cô thừa nhận nói xin lỗi, không phải chuyện cũng được giải quyết rồi sao? Lần sau đừng như vậy nữa!"

"Tôi nói tôi không có lấy." Úy Hải Lam cắn răng nói, tay níu chặt khóa túi xách, nắm chặt đến nỗi cũng sắp làm rách rồi.

Từng khuôn mặt xa lạ, không một ai bằng lòng tin tưởng cô, tất cả bọn họ đều nhận định là cô. Thật ra nhắc tới cũng đúng, nếu như đổi lại cô là người đứng xem ở đây, cô cũng nhất định sẽ tin như thế thôi. Nhưng thế giới này thật sự đều biến thành màu đen sao? Không có một chút ánh mặt trời nào sao?......

Nhưng vào lúc này, có người sâu kín mở miệng.

Thanh âm của anh rất trầm thấp nhưng giữa một tràng âm thanh bén nhọn lại lộ ra nét đặc biệt.

"Cô ấy sẽ không lấy." Lôi Thiệu Hành nở nụ cười, ngưng mắt(*) nói.

(*) Ngưng mắt: chăm chú nhìn

Nghe được lời anh, mọi người vô cùng kinh ngạc.

Thế mà đại luật sư Lôi lại lên tiếng?

Hơn nữa còn khẳng định nói cô ấy sẽ không lấy?

Đỗ Hinh Ninh ngừng khóc, đang cầm dây chuyền bạch kim, leng keng(*) nhìn Lôi Thiệu Hành.

(*) leng keng: tựa như tiếng kim loại kêu

Ánh mắt của mọi người càng thêm dao động bồi hồi, nhất thời không rõ tình trạng hiện tại.

Mà lúc này lòng Úy Hải Lam đang tĩnh lặng lại đột nhiên nhảy lên giống như bị đè ép vật gì, buồn bực khiến cô sắp không thể thở được. Trước mắt vô số khuôn mặt tối đen lần lượt lướt qua, trong tầm mắt cô, hình ảnh khuôn mặt đẹp trai chợt tỏa ra ánh sáng, càng ngày càng chói mắt, mang u ám từng bước mở ra rọi sáng toàn bộ thế giới của cô.

Lôi Thiệu Hành làm như vô cùng phiền não, bất đắc dĩ nói: "Tôi tặng cô ấy châu báu kim cương, cho đến bây giờ cô ấy đều không muốn."

"A?" Mọi người mở to hai mắt, không dám tin.

Khuôn mặt Đỗ Hinh Ninh khẽ biến, một hồi hiện lên xanh mét.

Úy Hải Lam mím chặt cánh môi, càng thêm hốt hoảng.

Ánh mắt tò mò quanh cô, vào lúc này bỗng nhiên khiến cô không chịu nổi, cũng không biết làm sao, cô chỉ thầm nghĩ mình phải mau mau rời khỏi đây.

Úy Hải Lam nắm chặt túi xách chợt xoay người, tông cửa xông ra ngoài.

Chỉ để lại một đám người vô cùng hiếu kỳ(*).

(*) Hiếu kỳ: ham thích điều lạ, tò mò

Lôi Thiệu Hành lại cười, một tay ôm lấy đầu, vẻ mặt đầy hứng thú.

Chạy mất dạng rồi? Thật không giống như tác phong của cô ấy.