Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn

Đỗ Hinh Ninh giống như con bướm nhanh nhẹn chạy như bay về phía anh, chưa kịp đến gần lại bị một hình dáng nho nhỏ chặn đường.

"Cô là ai?" Cô gái nhỏ hếch gương mặt xinh đẹp lên, ngây thơ cao ngạo hỏi.

Đỗ Hinh Ninh có chút xấu hổ dừng bước lại, nhìn cô gái nhỏ trước mặt, lại nhìn về phía sau lưng cô bé thấy hai người đàn ông, ánh mắt liếc về hướng Nhiếp Văn Thành, âm thầm suy đoán cô bé nhỏ này chắc chắn là con gái của Nhiếp Văn Hồng và Phương Dao - Nhiếp Đồng, đại tiểu thư công ty điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ. Cô lập tức nở nụ cười, dịu dàng nói "Chị là Đỗ Hinh Ninh, em có thể gọi chị là chị Hinh Ninh."

"Tôi không có chị. Cô không cần nhận thân thích bậy." Cô gái nhỏ cũng không cho cô một chút thể diện.

Đỗ Hinh Ninh lúng túng một lát.

"Đồng Đồng! Không được vô lễ!" Tiếng trách mắng nhẹ nhàng vang lên ngay sau đó.

Người đàn ông mới mở miệng chính là giám đốc công ty điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ - Nhiếp Văn Thành.

Nhiếp Văn Thành hai mươi sáu tuổi, sinh ra có khuôn mặt anh tuấn, màu da trời cho. Anh không phải loại vẻ mặt ma quỷ làm điên đảo mọi người mà là một vẻ mặt phong lưu nho nhã (có dáng vẻ của người có học thức), cả người mang theo một cỗ phong độ của người trí thức, làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,khoan khoái thoải mái, cũng có cảm giác an tâm. Anh cũng không mang giày Tây, chỉ một thân đẹp trai cùng trang phục đen thoải mái nhưng cũng làm nổi bật lên vẻ nho nhã đẹp mắt của anh.

Nhiếp Đồng bĩu môi, quật cường không chịu nói xin lỗi, ngược lại bám dính lấy Lôi Thiệu Hành.

Lôi Thiệu Hành mở miệng nói "Thôi, đồng ngôn vô kị (không kiêng kỵ đối với lời của trẻ nhỏ)."

"Không sao." Đỗ Hinh Ninh khẽ mỉm cười.

"Chúng ta đi vào thôi." Nhiếp Đồng lại lần nữa kéo tay Nhiếp Văn Thành, dắt tay hai người đàn ông đi vào đại sảnh.

Đoàn người rối rít theo vào, những nữ minh tinh kia chiếu ánh mắt hướng tới Đỗ Hinh Ninh mang theo chút hả hê.

Đỗ Hinh Ninh vốn rạng rỡ cũng trở nên tái mét.

Những nữ minh tinh quay phim thử trong đại sảnh ngồi bên trái, hàng ở giữa là đạo diễn giám chế, bên phải là Nhiếp Văn Thành, Nhiếp Đồng cùng với Lôi Thiệu Hành.

"Chú Lôi, tại sao hôm nay chú đến đây?" Nhiếp Đồng cũng rất thân mật với Lôi Thiệu Hành, ngồi trên đùi anh hỏi không ngừng.

"Bởi vì biết Đồng Đồng muốn đến nên chú cũng đến." Lôi Thiệu Hành dịu dàng nói.

"Có thật không?"

"Thật."

"Vậy tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm có được không?"

"Được."

"Cũng chỉ có cháu, chú ba, còn có chú Lôi, ba người chúng ta… oh."

Nhiếp Văn Thành nghiêng đầu nói "Đồng Đồng, mau ngồi đàng hoàng, không phải con đến quay phim thử sao?"

"Biết rồi ạ." Nhiếp Đồng đáp một tiếng, từ trên đùi anh bò xuống, khéo léo ngồi trên ghế giữa hai người, không nói thêm gì nữa.

Buổi quay phim thử chính thức bắt đầu, đạo diễn này đem kịch bản MV lần này giải thích đơn giản "Vai nam chính và nữ chính đã từng trải qua bao nhiêu trắc trờ, cuối cùng cũng ở cùng một chỗ. Sau đó nữ chính vì cứu con gái mình nên bất hạnh mất mạng, sau khi chết linh hồn trở lại trong phòng, vẫn ở bên cạnh làm bạn với con gái mình. Mà nam chính vẫn lưu lại bên ngoài, nhất thời không thể nào chấp nhận được sự thật người vợ của mình đã chết đi, cho đến một năm sau, anh ta rốt cuộc cũng trở lại. Linh hồn nữ chính đã gặp được hai cha con thân yêu ôm nhau đoàn tụ, cuối cùng cũng an tâm biến mất."

"Chủ đề MV lần này là “Chuyến du lịch đầy yêu thương”."

"Bây giờ bắt đầu tuyển chọn vai nữ chính, nếu không có ý kiến gì, được rồi, rút thăm quay phim thử." Giám chế trầm giọng nói xong, lập tức có người giơ tay.

"Cháu có vấn đề." Giọng nữ ngây thơ chất phác tràn đầy tức giận.

Mọi người theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy chính là tiểu công chúa Nhiếp Đồng của công ty điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ.

Nhiếp Đồng chợt nhảy xuống ghế, nắm chặt quả đấm đi tới trước mặt giám chế, bất mãn hỏi: "Tại sao nam chính sẽ tha thứ cho con gái mình? Tại sao linh hồn của nhân vật nữ chính lại muốn làm bạn bên cạnh con gái mình? Nếu như không phải do cô bé thì căn bản nữ chính cũng không chết, cho nên bọn họ nhất định phải ghét cô ấy, vô cùng ghét. Bọn họ hẳn phải rất hối hận vì đã sinh hạ ra đứa bé này, nếu như không sinh ra nó thì nữ chính cũng sẽ không chết. Kịch bản này không đúng, cuối cùng vai nam chính nhất định không trở về, cả đời cũng không trở về."

"Chuyện này......" Giám chế đầu đầy mồ hôi.

Nhiếp Văn Thành đứng dậy kéo cô lại "Đồng Đồng, cháu ngoan ngoãn ngồi xuống."

"Nhưng kịch bản không đúng. Vai nam chính phải cả đời không trở về mới đúng. Bọn họ chắc chắn sẽ không tha thứ cho đứa bé kia." Nhiếp Đồng cố chấp la ầm lên.

Nhiếp Văn Thành dứt khoát ôm lấy Nhiếp Đồng, ngồi trở lại vị trí.

Nhưng Nhiếp Đồng vẫn còn không ngừng tranh cãi ầm ĩ "Kịch bản không phải như thế. Kịch bản này không đúng."

"Đồng Đồng! Không được ồn ào!"

"Không phải như vậy, không phải như thế......"

Bên trong đại sảnh vốn đã một mảnh yên tĩnh, lại đối với tình huống này đột nhiên càng trở nên yên lặng.

"Aizz, nếu như không phải là vì cứu cô bé, năm đó Phương Dao cũng sẽ không chết."

"Thật là đáng tiếc, cô ấy còn trẻ tuổi như thế."

"Tôi nghe nói Nhiếp Văn Hồng vẫn chưa trở về, đoán chừng không chấp nhận nổi sự thật thôi."

Mọi người nhẹ giọng bàn tán, Úy Hải Lam trầm tĩnh đứng phía sau đám người kia, trực tiếp nhìn về phía cô bé kia.

"Oa ô!" Nhiếp Đồng đột nhiên khóc "Kịch bản không phải như thế."

"Không được khóc, nếu cháu lại khóc, chú sẽ không để cháu diễn vai của cô bé kia."

"Không diễn thì không diễn."

Nhiếp Văn Thành nhất thời cũng không có cách, Nhiếp Đồng vẫn còn khóc thút thít.

Lôi Thiệu Hành cũng gia nhập vào hàng ngũ khuyên lơn nhưng Nhiếp Đồng vẫn như cũ cố chấp khóc lớn "Kịch bản không đúng! Tại sao cô bé kia có thể được hạnh phúc?"

Nhóm các nữ minh tinh cũng từng người bắt đầu an ủi cô bé.

Vốn là phải nghiêm túc quay phim thử lại lập tức có sự thay đổi.

"Đồng Đồng! Đừng khóc, ngoan ngoãn nghe lời nha." Đỗ Hinh Ninh đi lên phía trước.

Nhiếp Đồng nhìn lên thấy cô, càng khóc lớn hơn "Không được gọi tên tôi."

Đỗ Hinh Ninh kìm nén hớp một ngụm hờn dỗi, nụ cười trên mặt cứng ngắc.

Hai người đàn ông không còn cách chỉ lui về một bên, Nhiếp Văn Thành hướng về phía mọi người buông lời "Ai có thể dụ dỗ cô bé, nữ chính MV lần này sẽ nhất định trao cho người đó."

Điều này khiến các nữ minh tinh muốn mượn cơ hội thăng tiến, lại càng thêm tích cực vỗ về.

Nhưng tất cả đều không có hiệu quả, Nhiếp Đồng khóc đến ác liệt, có thể nói là kinh thiên địa khiếp quỷ thần (ý là làm người khác sợ hãi đến nỗi kinh động đến bề trên)

Chợt có người cười khẽ một tiếng.

Tiếng cười của cô cực kỳ thu hút sự chú ý của người khác, hình thành quanh mình một bầu không khí đối lập rõ ràng.

Mọi người nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng mảnh khảnh dựa vào cửa.

"Ha ha." Úy Hải Lam nhẹ nhàng cười, cô giống như đang xem một màn kịch.

Mọi người hết sức không hiểu, nhìn thấy cô từ từ đi tới, cả người lộ ra một cỗ khí thế lạnh lùng không ngôn ngữ nào miêu tả được. Rốt cuộc cô đi tới trước mặt Nhiếp Đồng, tất cả các nữ minh tinh đều lui ra. Cô khẽ cúi đầu giống như đang nhìn một động vật nhỏ đáng thương, mắt phượng xinh đẹp nhìn cô bé với ánh mắt lạnh lùng,.

"Có phải em cho rằng khóc mấy tiếng sẽ có người đến an ủi, cảm giác như thế nhất định rất hay?" Úy Hải Lam mỉm cười hỏi.

Nhiếp Đồng vẫn còn đang khóc sụt sùi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng nhìn cô "Tôi còn lâu mới cần an ủi."

"Vậy sao? Nếu không cần an ủi thì tại sao lại khóc trước mặt bao nhiêu người như vậy? Em chỉ nên tìm chỗ không người để khóc thỏa thích, như vậy sẽ không ai đến quấy rầy." Úy Hải Lam nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt nhìn xuống cô bé, Nhiếp Đồng khóc đến cặp mắt đỏ bừng.

Nhiếp Đồng rống to "Chị tránh ra!"

"Thật ra chị cảm thấy em nói cũng không sai, kịch bản không nên là dạng như vậy, nhất định là viết sai rồi. Người mẹ vì cứu đứa bé mà chết, người cha Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,đi xa tha hương đây đó, nhất định phải ghét đứa bé kia lắm, em nói có đúng hay không?" Úy Hải Lam ngạo nghễ cười, toàn thân Nhiếp Đồng cũng kinh sợ.

"Dù là cha mẹ cũng sẽ có lúc thật ghét con mình, điều đó không có gì lạ." Úy Hải Lam nhẹ nhàng nói, mỗi câu nói ra cũng dần làm cho Nhiếp Đồng dần ngừng khóc thút thít "Theo chị thấy, người cha trong kịch bản cũng vĩnh viễn sẽ không muốn tha thứ cho cô bé ấy đâu, còn về phần đứa bé kia......"

Cô hơi dừng một chút, sâu kín nói "Cô bé ấy nên cô độc cả đời, không có ai muốn làm chỗ dựa cho cô bé cả."

"Chị nói bậy." Nhiếp Đồng hướng về phía cô lớn tiếng la thét, nước mắt đọng ở viền mắt không hề rơi xuống nữa.

"Rõ ràng rất đáng ghét. Cô bé không nên được sinh ra."

"Chị cái gì cũng không biết. Mẹ đi, đương nhiên ba có mới khổ sở nhưng mỗi ngày ông đều có gọi điện thoại cho tôi. Vào sinh nhật, cũng sẽ trở về thăm tôi. Cho dù là ngồi máy bay suốt đêm cũng sẽ trở về. Ông ấy chỉ là quá bận rộn thôi."

"Vậy thì thế nào? Chẳng qua là cảm thấy em đáng thương thôi."

"Không phải như chị nói.”

"Không cần ngốc như vậy, bọn họ chính là chán ghét em."

"Không phải! Mỗi ngày lúc gọi điện thoại, ông đều nói với tôi Đồng Đồng, ba yêu con nhất." Nhiếp Đồng mất khống chế kêu gào, kinh ngạc bụm miệng.

Mà cô chưa bao giờ chịu nói nhiều hơn một câu với ông ấy, cứ vậy liền đem cúp luôn điện thoại.

Dù là ba trở về gặp cô, cô cũng không chịu đi ra ngoài với ông, tình nguyện nhốt mình ở trong phòng.

Cô sợ.

Cô sợ mình bị ghét.

Úy Hải Lam nhìn cô bé hai hàng nước mắt lưng tròng, thản nhiên cười "Nhìn xem, không phải em cũng biết đáp án sao?"

Đôi mắt đẫm lệ tràn ra khóe mắt, Nhiếp Đồng khóc không ra tiếng.

Nhiếp Văn Thành im lặng nhìn một màn này.

Lôi Thiệu Hành cũng ngưng tròng mắt, nhìn cô hoảng hốt nở nụ cười khiến trong ngực anh len vào một nỗi buồn bực vô cớ.

"Nước mắt này, nhất định chỉ khóc ở trước mặt người mình yêu mến thôi, nếu không sẽ mất tác dụng." Úy Hải Lam mỉm cười thay cô bé lau nước mắt còn đọng nơi khóe mắt, thì thào nói.

Vào thời điểm không ai có thể để mình dựa dẫm, việc khóc thút thít đều là xa xỉ phẩm.

Quá mức quý giá, cô không thể tham lam muốn sở hữu.