Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn
Trên đường ngồi xe, Úy Hải Lam lại lần nữa mở điện thoại di động ra, màn ảnh cho thấy không có ai điện lại. Cô lại từng lần một gọi điện thoại cho Triệu Nhàn, cố gắng muốn bắt được liên lạc với bà nhưng bà lại thủy chung nằm trong trạng thái tắt máy như là đã sớm có chuẩn bị, sợ cô sẽ điện thoại lại. Sau khi lặp lại động tác nhấn gọi vài chục lần, cô rốt cuộc nhận rõ sự thật, nhận rõ sự thật bà không cần cô. Cho nên liền rời đi kiên quyết như vậy, không cho cô bất kỳ chỗ trống nào.
Úy Hải Lam trở về gọi điện thoại lại cho luật sư nổi tiếng này.
Đối phương nói như thế này "Tiểu thư Uý, không biết chừng nào thì cô có thể rãnh rỗi?"
Úy Hải Lam đã không còn lòng dạ nào đi làm "Tùy ý lúc nào tôi đều có thể rãnh rỗi."
"Một giờ chiều nay như thế nào?"
"Có thể."
"Ừm."
Cúp điện thoại, trong lòng Úy Hải Lam một mảnh cô đơn.
Đêm nay cô chỉ có một mình ở trong vườn.
Đi qua Mai Khôi uyển không có một bóng người, lại đi qua Đinh Hương uyển, Úy Hải Lam bước đi thong thả đi vào thăm tam phu nhân, bệnh tình tam phu nhân bộc phát nặng, sắc mặt die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. vô cùng tái nhợt. Nhìn thấy cô, bà rất vui mừng, kéo cô vào nói chuyện một hồi. Úy Hải Lam dặn dò trấn an mấy câu cũng tự ý rời đi. Phía trước là Thanh Y Viên, cửa vườn lại nặng nề khóa sắt, không cho cô vào. Cô đơn độc đi tới, cuối cùng quay vòng trở về Tường Vi uyển. Ngẩng đầu nhìn về phía sân thượng lầu ba khắc hoa chạm trổ mơ hồ như nhìn thấy bóng dáng người nào đó đang chờ.
Nhưng cô biết, người kia đã không ở đây.
Úy Hải Lam xin phép công ty nghỉ, đúng giờ đi đến sở như đã hẹn gặp.
Cô điềm đạm mặc áo màu trắng chấm bông, xứng với chiếc quần màu xanh giống như trước đây còn là học sinh.
Trợ lý đón tiếp cô, mời cô đi tới phòng họp.
Úy Hải Lam lẳng lặng ngồi trong chốc lát, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân, trong nháy mắt tay nắm cửa chuyển động, cả người cô lo lắng khẩn trương. Khi cửa vừa mở ra, cũng trong lúc đó cô đứng dậy, chiếc một tay chặn bàn, bất an níu chặt y phục, ngẩng đầu nghênh đón người tới.
Đầu tiên là khuôn mặt hình chữ điền tiến đến, cũng chính là người luật sư được ủy thác vụ án lần này – luật sư Chu.
Sau đó mới là trợ lý.
Người cuối cùng vào là một người phụ nữ, vẫn là bộ y phục ngày ấy cô nhìn thấy, cái loại màu trắng gạo lộ ra nhàn nhạt màu hồng. Triệu Nhàn tuơi đẹp, trên mặt không có nửa điểm hứng thú, xưa nay vẫn là vẻ mặt không thay đổi gì, lúc này nhìn qua xa xôi như vậy giống như xa vút, bình thường không thể chạm đến. Bà lạnh nhạt đi tới, liếc cô một cái, ngồi xuống ở đối diện cô.
"Tiểu thư Uý, mời ngồi." Luật sư Chu nói.
Úy Hải Lam phục hồi tinh thần lại, nhìn Triệu Nhàn chầm chậm ngồi xuống.
Thời gian cách xa nhau, cô chưa từng quên trận cãi vả ngày hôm đó, từng đêm cô đều nghĩ đến bà. Nếu như lúc đó cô không hành động theo cảm tính như vậy, nếu như cô kiềm chế, nếu như cô không chọc giận bà, như vậy thì làm thế nào lại có việc gặp nhau như hôm nay, cho nên, tất cả đều là lỗi của cô.
Luật sư Chu mở miệng nói rất nhiều, không có gì khác chính là giải thích việc giải trừ quan hệ mẹ con một cách cặn kẽ.
Đợi ông nói xong, Úy Hải Lam mở miệng nói: "Luật sư Chu, tôi muốn cùng mẹ tôi đơn độc nói chuyện một chút."
"Phu nhân Triệu, bà thấy thế nào?"
"Tôi thấy không cần."
Trong lòng Úy Hải Lam đầy chua xót.
Triệu Nhàn vẫn như trước không đồng ý, luật sư có chút khó xử nhưng cũng không có cách nào.
Trong chốc lát không nói gì với nhau, Úy Hải Lam đột nhiên đứng lên, bỏ lại câu nói đầu tiên "Tôi sẽ không đồng ý, dù là lệnh truyền tôi lên toà án cao cấp, tôi cũng sẽ không đi."
"Tiểu thư Uý......" Phía sau là tiếng gọi vội vàng của luật sư Chu, cô làm như không nghe thấy.
Trước mắt bóng dáng hiện lên, vẻ mặt đông lạnh của Triệu Nhàn có hơi tan mất, không cách nào miêu tả buồn bã vô cớ cùng sự không nỡ tích tụ trong mắt.
Lúc làm việc, Úy Hải Lam rất chăm chỉ. Cô thức dậy rất sớm, là người đầu tiên đến công ty, chủ động thay các đồng nghiệp châm cà phê cùng nước trà, tất cả đều làm tốt cho dù là loại chuyện nhỏ sao chụp (photocopy) tài liệu, cô cũng tranh giành làm. Chính vì bắt đầu buổi họp báo, toàn ngành qủa thật rất bận rộn, cũng không ai để ý đến sự thay đổi của cô.
Đồng nghiệp đang lén lút nghỉ ngơi, xem tin tức một hồi, đột nhiên gào to ra tiếng "Ơ? Úy Hải Lam, cậu thật khủng khiếp, lên báo đây."
"Thật hay giả?"
"Đương nhiên là thật."
"Viết những gì?"
"Úy Hải Lam, cậu nhất định đã chọc mẹ cậu tức giận rồi? Thế mà lại đăng báo muốn giải trừ quan hệ mẹ con." Đồng nghiệp hi hi ha ha nói.
"Thôi đi! Bớt đi! Tại sao có thể là Úy Hải Lam của chúng ta?"
"Đầu năm nay người trùng tên trùng họ cũng rất nhiều."
Úy Hải Lam vốn đang cúi đầu thiết kế mẫu, tay cầm con chuột cứng lại, nhẹ nhàng run rẩy. Cô không nói gì tiếp, cũng không có để ý tới. Chỉ là nhìn thấy có người đi tới bên cạnh cô, cô lập tức hô "Tiểu Vương, có phải cậu muốn đi đưa hóa đơn không?"
"Đúng vậy."
"Để tớ giúp cậu đi đưa."
"Không cần, cậu còn bận việc của mình."
"Tớ đi!" Úy Hải Lam mạnh mẽ cầm lấy hóa đơn trong tay cậu ta, xách túi lên liền đi.
"Lần này không phải đi đến xưởng Nam Giao mà là Đông Giao."
Úy Hải Lam không đi thang máy, mà chạy như điên xuống lầu. Cô chỉ đang cho là xưởng Nam Giao liền chạy đi Nam Giao, không ngờ tới nơi mới biết là Đông Giao. Lần này chạy không một lần, lại quay đầu chạy trở về. Đưa xong hóa đơn, nhìn thời gian đã là gần tối.
Đầu tháng mười một, thời tiết bắt đầu mát mẻ, cũng là mưa không ngừng.
Trước tòa cao ốc công ty có quầy sách báo, Úy Hải Lam chần chờ dừng bước lại, đúng là muốn tiến lên mua một tờ báo.
Vui vẻ đi tới đầu đường, cô tìm được tin tức đầu tiên.
Giấy trắng mực đen công khai với mọi người, bà với cô giải trừ quan hệ.
Có người lái xe qua bên người cô, có lẽ xe chạy quá nhanh nên nhẹ nhàng đụng vào cánh tay của cô. Tay cô thoáng buông lỏng, chiếc ô trong tay liền rơi trên mặt đất.
Mưa vẫn rơi, cô đứng tại chỗ, tất cả những chữ nghĩa kia đều thành công làm xương cốt cô bị cắn xé đau đớn.
Cô bình phục cố gắng làm việc, tất cả tâm tư tập trung vào đó, tựa như chỉ có như vậy mới có thể khiến cô quên được những ghi chép đau khổ kia.
"Khụ khụ."
"Úy Hải Lam, cậu ngã bệnh à?"
"Không có."
"Tớ thấy sắc mặt cậu không được tốt, cẩn thận một chút."
"Ừm."
Cô rất ít nói chuyện, càng ngày càng ít.
Chủ động yêu cầu đi đến nơi bố trí buổi họp báo, cô die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. vẫn lao lực như cũ.
"Úy Hải Lam, làm bên này đi."
"Được."
"Lên cao một chút."
"Ừm."
"Lấy cái rương kia cho tôi."
Úy Hải Lam xoay người mang cái rương tới nhưng mới vừa đi mấy bước, đầu váng mắt hoa, lập tức ngã nhào trên đất. Bên cạnh có người vọt tới, vội vàng hỏi cô có sao không. Cô lắc đầu, ngồi nghỉ ngơi một lát, bổ sung chút thể lực, lại tiếp tục công việc giống như mình trở thành người sắt, liều mạng như vậy.
Chỉ qua mười phút, một người nữ phụ tá chạy đến.
"Tiểu thư Úy, cô khỏe không, tôi là Khang Lệ, tiên sinh Lôi sai tôi tới chăm sóc cô."
Úy Hải Lam đang chăm chú vào việc trên tay, căn bản cũng không có để ý đến cô ta, chỉ nói một câu "Cô ngồi sang một bên là được."
Thời gian ba ngày sau đó, dù là lúc ăn ngủ hoặc giả là đi nhà cầu, tất cả mọi chuyện Khang Lệ cũng đều cùng đi.
Tan việc về nhà, cô ấy cũng đi theo cô trở về Cẩn Viên.
Tầng dưới cùng của Tường Vi uyển cũng có một gian phòng, cô liền dọn dẹp ở đó.
Khang Lệ đối với cô giống như một tấc cũng không rời, thay vì nói là chăm sóc, không bằng nói là giám thị thì thích hợp hơn.
Mỗi ngày vào buổi tối, Khang Lệ sẽ gọi điện thoại trình báo "Tiên sinh Lôi, tiểu thư Úy ăn cơm đúng giờ, bây giờ đã đến về nhà...... Dạ, không có gì khác thường, dạ, tôi biết rồi."
Có lẽ năng lực chịu đựng có hạn của thân thể đã đến cực hạn, một buổi chiều ngày kia ở hội trường, Úy Hải Lam rốt cuộc mệt lả, cuối cùng rơi vào trạng thái suy sụp. Lúc trước thật vất vả mới khiến hết ho khan, mà giờ lại bắt đầu phát tác, cổ họng bắt đầu khô khốc khổ sở, uống nước cũng sẽ đau đớn, ngay cả cơm cô cũng không ăn.
"Tiểu thư, cô uống thuốc đi?"
"Để đó trước đi."
"Tiểu thư, cô đói chưa, ăn một chút gì chứ?"
"Ừm, một lát tôi sẽ ăn."
Khang Lệ cứ vây quanh ở bên cạnh Úy Hải Lam, đồng nghiệp chung quanh nhìn thấy tình hình như thế, tất cả đều đã thành thói quen. Đả nhiều ngày, mọi người đối đãi với cô cũng không giống lúc trước, hiện nay nhìn lại mới biết cô thật sự có hậu đài (người phía sau làm hậu thuẫn). Giám đốc mới tới cũng không dám có hai lời đối với cô, cô muốn làm cái gì thì làm cái đó, trợ lý thân cận lại đi theo 24h, cho dù ai cũng sẽ suy đoán, cô hẳn phải là thiên kim tiểu thư nhà nào?
Mà cô hoàn toàn coi thường tất cả quanh mình, chỉ tự mình làm việc.
"Tiểu thư!" Khang Lệ nóng nảy, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng rời đi.
Đúng là Khang Lệ không muốn tùy tiện gọi điện thoại cho tiên sinh Lôi, cho nên cô chỉ có thể chạy tới sở Sự Vụ.
Thật vất vả chạy tới sở Sự Vụ, Khang lệ mới vừa chạy vội vào, chạm mặt liền nhìn thấy ba người.
Người đàn ông đẹp trai cao lớn chính là Lôi Thiệu Hành.
Bên cạnh anh, một người trong đó là thư ký Vương San.
Mà một người nữa, cũng là một cô gái xinh xắn tóc ngắn. Da thịt của cô cực kỳ trắng nõn, loại trắng đó, tuyệt đối sẽ làm cho người ta ước ao. Ánh mắt của cô có vẻ hơi mỏi mệt lo âu, một đôi mắt to cũng hết sức sáng ngời, cả người lộ ra một cỗ hơi thở điềm tĩnh, chỉ liếc mắt một cái sẽ sinh lòng yêu thích.
Khang Lệ vội vàng dừng bước nói "Tiên sinh Lôi, tiểu thư bị bệnh!"
"Bị bệnh thì tìm bác sĩ. Ngay cả điểm thông thường này cũng không hiểu?" Lôi Thiệu Hành vẫn mỉm cười như cũ, lại chỉ khiến cho cảm thấy lạnh lẽo.
"Nhưng tiểu thư không chịu đi bệnh viện." Khang Lệ có vẻ khó xử.
"Thư ký Vương, cô đưa cô ấy đi bệnh viện đi. Nói cho cô ấy biết, nếu như không đi, tôi lập tức phá hủy Cẩn Viên." Lôi Thiệu Hành trầm giọng ra lệnh, bước chân đi đến phía trước, cũng không quay đầu lại.
Thư ký Vương cúi đầu đáp một tiếng, lập tức xoay người đi cùng Khang Lệ.
Cô gái tóc ngắn yên lặng đi theo phía sau, không khỏi có chút hồ nghi.
Cho đến khi lên xe, cô gái cũng không nhịn được nói "Tiên sinh Lôi, nếu như anh có chuyện, có thể lưu lại một đêm, ngày mai lại xuất phát."
Lôi Thiệu Hành mỉm cười với cô, từ từ nói "Lái xe!"