Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn

Cuộc tuyên truyền cũng theo đó kết thúc hoàn toàn thuận lợi và dĩ nhiên lễ chúc mừng cũng tự nhiên không thiếu được.

Ở đại sảnh khách sạn Xuân Thành diễn ra buổi tổ chức lễ chúc mừng, tất cả các tân khách đều đến dự họp đông đủ. Các lãnh đạo cao cấp, quản lý, giám đốc, bao gồm các nhân viên có tham gia đến cuộc tuyên truyền lần này, tất cả đều nằm trong hàng ngũ ứng viên. Úy Hải Lam cũng dự họp tiệc rượu, cô cũng không mặc trang phục cầu kỳ chỉ là bộ trang phục công sở nhẹ nhàng như khi đi làm.

Buổi tiệc rượu thật náo nhiệt, Úy Hải Lam đứng trong góc tối không ai chú ý đến.     

Bên cạnh cô còn có người cùng hợp tác - Chung Anh.

"Úy Hải Lam, cô biết không, cô thật sự khiến tôi rất ngạc nhiên. Tôi vốn cho rằng cô chỉ là một người mới nhưng không nghĩ tới cô thế mà còn quá xuất sắc. Cuối cùng tôi đã rõ vì sao giám đốc lại yêu quý cô như thế, cũng rõ tại sao chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như vậy mà cô có thể được điều đến New York huấn luyện." Chung Anh ở bên cạnh chậm rãi nói: "Cô tuyệt đối có tư cách này. Úy Hải Lam, tôi mời cô một ly."

Chung Anh cầm hai ly rượu mới, một ly đưa cho cô "Đây nào, uống một ly đi!"

Úy Hải Lam nhìn cô ấy đưa ly rượu cho mình đột nhiên nghĩ đến ngày đó ở quán bar uống say, lại do die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. dự nhẹ giọng nói: "Cổ họng tôi có chút không thoải mái, ngày hôm nay tôi không muốn uống rượu."

"Không thể được, không uống rượu làm sao xã giao đây?" Chung Anh nhíu mày nói.

Úy Hải Lam hơi lúng túng một chút, nhớ lại trong danh sách khách mời lần này có anh đến tham dự, cô uống một ly chắc sẽ không có vấn đề gì nên liền không từ chối nữa, nhận ly rượu cùng cô ấy khẽ chạm. Bỗng nhiên, cô cảm thấy bên cạnh mình có hai dòng ánh mắt nóng rực thẳng tắp phóng tới, cô không nhịn được quay đầu tìm kiếm.

Rất xa liền nhìn thấy Lôi Thiệu Hành đứng trong đám người kia đang phong thanh chuyện trò cười nói rôm rả. Anh so với những người đàn ông kia có phần cao hơn một cái đầu. Anh mặc bộ tây phục màu đen, bên trong cũng cùng màu sắc, nhìn chung từ trên xuống dưới đều là màu đen khó tránh khỏi sẽ làm người khác cảm thấy ngột ngạt nhưng xuyên trên người anh, không những không hiện ra nặng nề, trái lại càng đặc sắc.

Người đàn ông này, trời sinh ra chính là rất thích hợp màu đen.

Anh ung dung đọ sức với đoàn người nhưng tầm mắt như ẩn nấp đối diện nhìn cô.

Sau đó, anh làm như hướng về phía trước mời rượu tân khách.

Thế nhưng ở góc độ này nhìn tới, phảng phất như anh đang giơ ly rượu lên với cô, ra hiệu cho cô có thể uống thả cửa.

Bởi vì anh cũng ở đây.

Anh chú ý mình, lại làm cho cô kích động càng muốn né tránh.

"Đói bụng không? Có muốn cùng đi ăn một chút gì hay không?" Chung Anh đột nhiên hỏi.

"Được." Úy Hải Lam vội vàng theo tiếng, cũng vội vã thu tầm mắt lại.

"Ăn đồ ăn đi, mệt mỏi cả một ngày, cũng thật đói bụng."

Hai người bước chậm rãi đến bàn ăn bày ra các món đặc sản, Úy Hải Lam gắp một chút đồ ăn, mới vừa ăn vài miếng, Jaren liền chạy về phía cô gọi đi.

Mấy nhà lãnh đạo công ty đang thảo luận lần tuyên truyền đợt này, mà trước hết họ nhắc tới series lễ phục Nguyên Tường có thiết kế vô cùng đặc sắc khiến mọi người muốn tận mắt gặp được nhà thiết kế. Jaren không thể làm gì khác hơn là chạy đây đó tìm người, thật vất vả mới tìm được cô đang đứng bên cạnh bàn ăn, lại gấp rút dẫn theo cô chạy về, cũng không dám để lãnh đạo cấp cao chờ quá lâu.

Úy Hải Lam vừa đến liền nhìn thấy một đám lão tổng, dĩ nhiên trong này cũng có Lăng Dong.

Lăng Dong đi tới bên cạnh Úy Hải Lam, mỉm cười hướng về phía mọi người giới thiệu "Vị này chính là tiểu thư Úy Hải Lam, nhà thiết kế mới của công ty Nguyên Tường."

"Tiểu thư Úy, chào cô."

"Xin chào."

"Tiểu thư Úy, lần này series lễ phục thực sự rất đẹp."

"Cảm ơn đã khen ngợi."

Cứ như vậy Úy Hải Lam liền bị giám đốc Jaren dẫn dắt, hết giới thiệu với ban hội đồng quản trị lại quay vòng với các vị lãnh đạo trung gian, lại chào hỏi lẫn nhau. Suốt buổi tối, mọi lời khen ngợi cùng biểu dương không dứt bên tai, cuộc tuyên truyền lần này cô cũng thu được không ít lời khen ngợi của mọi người. Tiếng cười nói không ngừng, nét cười của cô dần dần tỏa ra.

"Tiên sinh Lôi, anh xem chuyện này rốt cuộc có thể giải quyết được hay không đây?" Người đàn ông cẩn thận từng li từng tí hỏi dò, hiển nhiên là muốn cầu cạnh anh.

"Nơi này không phải sở Sự Vụ không nên nói chuyện công việc." Lôi Thiệu Hành thong dong mỉm cười, hời hợt nói một câu.

Người đàn ông kia chỉ im lặng không tiếp tục nói nữa chỉ sợ quấy rầy sự hăng hái của anh ta.

Lôi Thiệu Hành nếm thử ly rượu, đôi mắt hình chim ưng liếc nhìn về hướng kia, một chút cũng muốn nhìn thấy cô.

Cô đứng giữa mọi người bị nhiệt tình chen chúc vây quanh. Thỉnh thoảng cô cùng Jaren nhẹ giọng nói chuyện, nụ cười trên mặt so với ngày đó anh nhìn thấy ở sở Sự Vụ còn xán lạn hơn. Nếu nói lúc đó cô nở nụ cười xinh đẹp như nụ hoa chờ nở thì giờ khắc này nụ cười kia chính là hoa Phù Dung đang nở, thanh linh mỹ lệ khiến người ta sáng mắt lên.

Lôi Thiệu Hành khẽ nhếch khóe miệng tựa như cô như vậy khiến anh hết sức hài lòng.

Nhưng một giây sau, con ngươi anh chợt mù mịt.

Cô giống như một vật phát sáng, từ từ hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Lôi Thiệu Hành không chút biến sắc thu hồi ánh mắt, ngửa đầu đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Thời gian mới qua chín giờ rưỡi, tiệc rượu vẫn còn tiếp tục, cũng không phải qúa muộn nhưng Úy Hải Lam nhận được điện thoại của Vương San nói cô hãy lập tức ra khách sạn, xe đã đợi ở ngoài cửa. Sau khi cúp máy, Úy Hải Lam tìm không thấy bóng dáng của người nọ, cô không thể làm gì khác hơn là lấy lý do quá mức mệt nhọc hướng về các vị lãnh đạo xin thứ lỗi.

Trước khi đi, cô cũng không quên chào Chung Anh.

Chung Anh lắc đầu cảm khái nói: "Cô cũng vậy, dù có khó khăn suy sụp đến mấy cũng phải cố gắng, cơ hội tốt như vậy mà."

Úy Hải Lam cười cười, nói một tiếng bye bye rồi đi.

Cơ hội này, nếu thuộc về mình thì cô cũng liền muốn tóm chặt, còn nếu không thuộc về mình thì cưỡng cầu cũng vô dụng.

Ngay phía lối ra cửa bên hông khách sạn, chiếc xe kia liền ngừng lại đậu đối diện ven đường.

Dưới ánh đèn lờ mờ, thân xe bao hàm vòng sáng.

Cô ngồi xuống mà anh đã sớm ở trong xe.

Khởi động xe hướng về phía trước, qua vài con đường cái, Lôi Thiệu Hành mới mở miệng hỏi: "Sao vậy? Ngày hôm nay rất vui vẻ sao?"

Trên mặt của cô vẫn mang theo nụ cười rõ ràng kia như chưa từng tản đi.

Anh cho rằng cô sẽ trầm mặc nhưng lần này cô lại nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Nửa đường mưa phùn mênh mông, loại mưa này triền miên day dưa không ngớt, cũng dịu dàng trôi đi tất cả.

Phía trước chính là Cẩn Viên, cuối đường tức là…

Úy Hải Lam đột nhiên hô to "Đậu xe."

"Tiểu thư Úy, còn chưa tới." Hà Dịch trả lời.

"Tôi biết còn chưa tới nhưng tôi muốn tự mình đi." Úy Hải Lam biết Hà Dịch không cách nào quyết định, lại quay đầu nhìn về phía anh "Uống một chút rượu, tôi muốn đi dạo một chút."

Nét cười của cô như đóa hoa quỳnh, chỉ sợ sẽ nháy mắt liền trôi đi, Lôi Thiệu Hành hững hờ mở miệng: "Đậu xe."

Cô thuận miệng hỏi: "Có muốn cùng đi hay không?"

Lôi Thiệu Hành trầm mặc sau đó trầm giọng nói: "Không."

Úy Hải Lam "Ừm" một tiếng, trong lòng như có một tia thất lạc.

Một mình mở cửa xuống xe, cô thong thả tự tại đi dưới làn mưa lất phất ấm áp.

Xe vẫn chậm rãi đi theo phía sau cô, Lôi Thiệu Hành cũng không xuống xe chỉ ở trong xe yên lặng nhìn cô. Đèn xe rọi sáng bóng dáng cô uyển chuyển dang hai cánh tay nghênh tiếp nước mưa gột rửa, trên đường không một bóng người, một người từ bên trái đi tới bên phải, xưng bá cả một con đường. Nếu trên mặt đất bất chợt xuất hiện vũng nước, cô liền dùng sức giẫm xuống khiến bọt nước bắn lên tung tóe.

Lôi Thiệu Hành nhìn cô vui vẻ bước chậm trong mưa tựa như đứa bé vui sướng như thế thì bỗng nhiên không nhịn được bóp cổ tay cười khẽ, thế nhưng sau đó lại lập tức trầm mặc như cũ.

Cuối cùng, anh nhấm điếu thuốc trên môi.

Trong khói thuốc lượn lờ, anh làm như đang trầm tư gì đó.

Chờ đến khi bóng người kia bình an đi vào Cẩn Viên, anh mới đem tàn thuốc vứt bỏ ra ngoài cửa sổ.

Xe lập tức quay đầu rời đi.

Chưa từng có buổi trình diễn thời trang nào náo nhiệt như thế, điều này càng khiến Úy Hải Lam bước đầu lên ngôi. Ngay hôm đó do giám đốc Lăng chỉ điểm, Úy Hải Lam cùng Chung Anh được dẫn vào trong tổng công ty Elaine. Đây chính là một chuyện vui chưa từng có bởi vì tổng công ty là con đường trực tiếp thông với quốc tế, có thể tiếp xúc được càng nhiều tin tức thời trang càng tốt. Lúc trước cũng bởi vì không đủ nhân lực nên Chung Anh bị tạm thời điều phối lại đây, lần này cũng coi như giành lấy vinh quang.

"Sao vậy? Cô không muốn đi sao?" Chung, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..Anh nhìn thấy vẻ mặt cô nghiêm túc thì ngờ vực hỏi.

Úy Hải Lam lắc đầu "Không phải, tôi phải bàn chuyện này với người nhà mình một chút."

Chuyện được công bố đến mức rất đột ngột, hơn nữa ngay lập tức phải trả lời không cho suy nghĩ nhiều.

Nếu cơ hội đến thì đương nhiên cô cũng không cho phép mình bỏ qua như vậy.

Úy Hải Lam không suy nghĩ nhiều, cũng nhanh chóng đáp lại.

Xế chiều hôm đó, hai người bọn họ sớm tan tầm, trở về thu dọn đồ đạc, ngày kế lên chuyến bay đi tới tổng công ty đưa tin.

Úy Hải Lam đem tin tức này nói cho Úy Thư Họa, cũng nói cho Viên Viên.

Ngay lúc đó Viên Viên cũng đang làm việc nên nhỏ giọng dặn dò "Cậu muốn đi Thân Thành? Lúc nào trở về? Tớ phỏng chừng qua mấy ngày nữa sẽ đính hôn, cậu nhớ đừng vắng mặt, nếu không tớ bóp chết cậu."

Úy Hải Lam đồng ý rằng cô nhất định sẽ đến, bỗng nhiên có cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh.

Vào buổi tối, cô ngồi ngay phòng khách tầng dưới lẳng lặng chờ đợi. Mãi đến tận khi Triệu Nhàn từ hầm băng trở về, lúc này cô mới đứng dậy. Đã lâu hai người cũng chưa từng trò chuyện với nhau, bây giờ đột nhiên mặt đối mặt càng trở nên lúng túng khác thường. Vẫn luôn là như vậy, từ khi sáu tuổi, cô càng đợi thì bà càng tỏ ra thờ ơ, lạnh lùng. 

"Mẹ, con bị điều đến tổng công ty ở Thân Thành, ngày mai sẽ đáp chuyến bay." Úy Hải Lam rốt cục cũng mở miệng.

Triệu Nhàn nhìn cô một chút, cũng không nói gì, đi thẳng lên lầu.

Đột nhiên, Úy Hải Lam phát hiện cảm giác thất lạc cũng không theo cô nhiều như cô dự đoán.

Mà sự chậm rãi này, cô cũng bắt đầu quen thuộc.

Khác với Xuân Thành bốn mùa tươi vui, Thân Thành chào đón cô với một không khí nóng bức khó chịu, vừa ra khỏi sân bay, nhiệt nóng trong người cũng muốn sắp thoát ra. Sắc trời rất đen xem ra có một hồi mưa xối xả sắp tới, ngồi xe đi một đường thật nhanh, khắp nơi đều là nhà cao tầng, thành phố phồn hoa này cũng không chút nào kém cạnh hơn New York.

Chờ đến khi cô ngồi trên giường, Úy Hải Lam mới liên lạc với Vương San.

Cô cũng không phải muốn hỏi dò ý kiến của người kia mà chỉ muốn chuyển tin tức đến anh rằng cô quyết định muốn đi.

Hơn nữa, cô đã đến Thân Thành.

Không bao lâu, Vương San xác nhận "Tiểu thư Úy, tiên sinh Lôi nói anh ấy biết rồi."

"Hả? Không nói gì nữa sao?"

"Không có ạ."

"Chỉ là nói biết rồi thôi?"

"Vâng."

"..."

Úy Hải Lam không nghĩ tới anh sẽ có cách nói chuyện tốt như thế, dù sao người kia luôn luôn tâm tình bất định.

Ngoài cửa sổ, đột nhiên mưa rào tầm tã rơi xuống, cảm giác không tên cũng có chút bất an chợt bao quanh lấy cô.