Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn
Lôi Thiệu Hành đột nhiên đứng dậy, nhanh chân đi đến trước mặt cô.
"Không liên quan đến anh sao?" Anh bóp lấy cổ của cô, dùng sức mạnh làm như phải đem cô bóp chết. Biểu hiện anh lạnh lẽo trở nên cực kỳ mù mịt, ngón tay còn đang dùng sức nắm chặt, bóp chặt cho cô sắp nghẹt thở, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng lên, sau đó khổ sở bắt đầu trở nên trắng bệch. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của cô thống khổ nhăn nhó nhưng còn quật cường không chịu nói nửa từ, đáy mắt anh dây dưa vô số đợt sóng ngầm thâm thúy, từng chữ từng chữ phun ra những lời nói u ám: "Nghe kỹ cho anh! Thân thể của em từ trên xuống dưới đã ký thỏa thuận bắt đầu từ ngày đó em thuộc về anh. Sống chết không phải do em quản là được."
Anh thô bạo buông tay ra, đẩy cô nặng nề sang hướng bên kia một cái.
Úy Hải Lam trong nháy mắt bị quăng ngã xuống đất, phát sinh âm thanh trầm thấp.
Lôi Thiệu Hành cũng không quay đầu lại, mở cửa nghênh ngang rời đi.
Úy Hải Lam chán nản nằm rạp trên mặt đất, thân thể vốn chưa hết đau, thậm chí ngay cả giãy dụa dùng sức đứng dậy cũng không thể. Cô cúi đầu, hai tay run rẩy nắm chặt thành quyền.
Vương San bước vào, lập tức đỡ cô đứng dậy, cũng thuận tiện thu thập những đồ vật đang rơi vãi trên mặt đất.
Chờ khi đến Cẩn viên, Úy Hải Lam lại nói: "Thư ký Vương, cô không cần dìu tôi vào, cô đã chăm sóc tôi cả một Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,đêm cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi. Cô yên tâm, tôi sẽ không làm cô khó xử."
Vương San cảm thấy kinh ngạc.
Phải biết vừa nãy tinh thần cô còn đang chán chường uể oải khiến người ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện.
Úy Hải Lam bỗng nhiên khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Cô nói không sai, bất luận làm sao, tuyệt đối không nên bạc đãi thân thể của chính mình."
Nghe thấy cô nói như vậy, Vương San rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Tháng sáu khí trời ấm áp hợp lòng người, gió thổi tới cũng đều ấm áp không thôi.
Nhưng Úy Hải Lam lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, lạnh đến thấu xương.
Cô thậm chí còn khoác lên chiếc áo khoác, thân thể mình cuộn vào cổ áo lông thẳng tắp chạy về phía Tường Vi uyển.
Nửa đường trùng hợp gặp được Triệu Nhàn, bà ăn mặc chỉnh tề, trang điểm hơi nhạt, dung nhan diễm lệ, trên tay xách theo chiếc túi, vẻ mặt có mấy phần lo lắng làm như muốn ra ngoài.
Như là sợ bị phát hiện, Úy Hải Lam một đường cúi đầu bước đi.
Chờ hai người đến gần, cô giả bộ làm như không có việc gì, mở miệng la lên: "Mẹ."
Úy Hải Lam không dám ngẩng đầu.
Bước chân Triệu Nhàn cũng dần chậm lại nhưng không có dừng lại, trực tiếp đi ngang qua cũng không đáp lại, dường như bà cũng không có để ý tới hoàn cảnh chung quanh.
Trong nháy mắt Úy Hải Lam ngạc nhiên, chung quy vẫn không nhịn được nhìn về phía bà. Bóng người của bà cách cô càng ngày càng xa, cũng càng ngày càng nhỏ, phảng phất vĩnh viễn cũng không thể chạm đến vị trí đó. Cô lăng ngốc đứng tại chỗ, mãi đến tận khi nhìn bà biến mất không còn tăm hơi, lúc này mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
"Mình sẽ khỏe mạnh." Cô lầm bầm lầu bầu, nắm thật chặt cổ áo, tiếp tục hướng về phía trước.
Một tiếng nỉ non này, y hệt năm đó, bà sẽ không nghe thấy.
Úy Hải Lam nhốt mình trong phòng ròng rã một ngày, cô chỉ nằm ở trên giường, cử động cũng không muốn. Lúc ăn cơm, người làm trực tiếp bưng đồ ăn đưa tới, cũng không để cho cô phải chật vật chạy xuống phòng ăn. Cô cũng đều ăn xong tất cả thức ăn được mang tới, một chút cũng không thừa lại.
Vào buổi tối thu dọn đồ vật, Úy Hải Lam mới phát hiện chiếc di động đã mất nguồn từ lâu.
Cắm sạc điện thoại, cô nhấn nút khởi động máy, lòng bàn tay tê dại một hồi, cũng duy trì tư thế đó trong thời gian thật dài.
Úy Hải Lam nhìn thấy vô số cuộc điện thoại nhỡ cùng nhiều tin tức.
Chỉ giống nhau là tất cả các số điện thoại đều đến từ Viên Viên.
Cô gọi lại, Viên Viên ở đầu kia một trận rít gào quát mắng: "Úy Hải Lam! Cậu làm sao? Làm sao lại không mở máy? Cậu muốn tớ lo lắng đến chết à? Cậu có biết tớ đã gọi cho cậu bao nhiêu cuộc điện thoại rồi hay không, cũng đã nhắn cho cậu bao nhiêu tin rồi không? Cậu đang chơi trò mất tích đấy à? Tớ đã không ngủ ngon hai đêm liền rồi đấy, lại không tiện đến nhà cậu, cũng không biết hỏi ai."
Rõ ràng là lời răn dạy càu nhàu, Úy Hải Lam chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, Viên Viên, tớ có chút không thoải mái, ngủ hai ngày rồi nên không nhìn thấy tin nhắn."
"Không thoải mái sao? Cậu có chỗ nào không thoải mái à? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vào thứ sáu, Thẩm Du An đã gọi điện thoại cho tớ, lại hỏi tớ rằng cậu có về nhà không? Tớ đã hỏi cậu ấy chuyện gì đã xảy ra, cậu ta nói cậu đã uống say, tự mình sớm đi về trước rồi. Cậu ta vẫn điện thoại lại hỏi tớ, tớ bị phiền chết rồi, không thể làm gì khác hơn là nói với cậu ta rằng cậu đã bình an về đến nhà. Cái người này lại đi đâu ngủ hai ngày đi? Sẽ không phải là uống rượu đến sinh bệnh chứ? Cậu cũng không đến bệnh viện chứ gì?" Viên Viên liên tục nói lung ta lung tung, hết vấn đề này đến vần đề khác.
Úy Hải Lam có chút hỗn loạn, chỉ có thể nghe ba chữ Thẩm Du An, thuận thế gật đầu trả lời "Ừm, khá hơn một chút, tớ không có chuyện gì."
"Nghe giọng cậu uể oải như thế chắc còn muốn nghỉ ngơi nhiều một chút. Không phải tớ nói nhiều chứ cậu uống rượu không được. Mấy ngày nay tớ đang bận lo một vụ án, chờ mọi chuyện dần ổn thỏa một chút, chúng ta lại hẹn ra gặp mặt. Được rồi, tớ cũng không phiền cậu nữa, chăm sóc thật tốt chính mình!"
Viên Viên lại một phen dặn dò, cô "Ừm" vài tiếng, lúc này mới cúp máy.
Úy Hải Lam lật xem những tin tức kia, trong đó quả nhiên có một tin nhắn do Thẩm Du An nhắn tới.
—— Lam, nhớ uống chút nước mật ong, có thể giải rượu.
Nét chữ đông cứng vuông vức cũng đẹp cực kỳ giống con người cậu, ôn hòa lại trở nên mềm mại.
Úy Hải Lam đứng dậy đi tới lấy chén nước mật ong, vị nước ngọt thâm thúy thấm vào thân thể làm cho tâm tư cô dần cảm thấy phai nhạt những cay đắng.
Lúc sắp đi ngủ, cô quay về phía tấm gương nhìn thấy trên cổ mình có dấu vết lưu lại, cuối cùng cô lặng lẽ không nhìn nó nữa.
Khắp toàn thân từ trên xuống dưới, chỉ có môi cô hoàn hảo như lúc ban đầu, dường như nơi đó cũng chưa từng bị ức hiếp qua.
Đó là cách mấy ngày sau buổi chiều.
Rốt cuộc Viên Viên cũng gọi điện thoại tới, nói là buổi tối hẹn cô cùng nhau ăn cơm. Nghe được lời này, tâm tình của cô rất tốt.
Úy Hải Lam đồng ý, hỏi cô ấy gặp nhau ở nơi nào.
Viên Viên nói: "Quảng trường Hòa Bình đi."
Úy Hải Lam chạy đến quảng trường Hòa Bình, cô vừa mới đến, liền đứng ở ven đường chờ đợi. Không bao lâu, một chiếc xe taxi lái về hướng cô, sau đó tốc độ xe chậm lại và dừng lại sát bên người cô. Phía sau cửa xe mở ra, Viên Viên ngồi ở bên trong vẫy tay với cô: "Hải Lam, mau lên đây, nơi này không được đỗ xe."
Úy Hải Lam chui vào.
Viên Viên ôm lấy cánh tay của cô, thân mật sát gần bên cô đánh giá: "Ai đây? Làm sao cậu gầy thế?"
"Có sao?" Úy Hải Lam sờ sờ mặt của mình, đúng là không có cảm giác gì.
"Tớ dám cam đoan, tuyệt đối so với lần gặp gỡ trước cậu ốm hơn rất nhiều." Viên Viên nặn nặn gò má cô, nhíu mày dặn dò: "Cậu ăn nhiều chút đi, đừng để mình quá gầy!"
Úy Hải Lam cười nói: "Tớ cũng muốn mập chút nhưng không thể."
"Cậu có ý định kích thích người khác sao? Làm sao liền ốm như thế?" Viên Viên vẫn có chút trẻ con đáng yêu, lớn rồi cũng không có thay đổi, vẫn là một khuôn mặt trái táo, lúc đi học cũng rất trong sáng, khi bước vào xã hội, không biết có phải bởi vì do khuôn mặt quá ngây thơ nên đều bị thiệt thòi. Còn cô dù ăn mấy cũng không thể mập lên, cảm thấy thật ganh tỵ.
Hai người nói chuyện phiếm một lát, sắp đến nơi, Úy Hải Lam hỏi "Sao lại tới chỗ này?"
Bên này, phòng ăn khách sạn ở Xuân Thành cũng cao quý như tên của nó vậy, người bình thường tuyệt đối không thể kham nổi.
Viên Viên trả tiền xong lại đẩy cô một cái ý chỉ bảo cô xuống xe.
"Viên Viên?" Úy Hải Lam ngờ vực hô to.
"Cậu đi theo tớ là được rồi, đi thôi." Viên Viên kéo tay cô, dùng sức đẩy cô bước đi.
Nơi báo số phòng riêng, tiếp tân mỉm cười dẫn đường.
Úy Hải Lam trầm mặc không nói, liếc mắt nhìn Viên Viên, nghĩ chắc cô ấy cũng là người hiểu biết.
"Tiểu thư, chính là nơi này."
Cửa phòng riêng vừa được đẩy ra, Viên Viên bước vào, cười híp mắt nói: "Thật không tiện, để các vị đợi lâu, trên đường đi hơi bị kẹt xe nên chúng tôi đến trễ."
Viên Viên so với cô thấp hơn một chút nhưng vì cô mang giày cao gót, hơn nữa lại thường ngẩng đầu lên, ngăn cản tầm mắt của cô.
Chờ đến khi cô nhích sang một bên, Úy Hải Lam lúc này mới nhìn rõ mọi người ở đây. Vòng tròn lớn ngồi vây quanh một vòng,Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, nam nữ đều có nhưng thật khác với ngày ấy Thẩm Du An đổi khách làm chủ. Ánh mắt quét về phía trái, Thẩm Du An cũng ngồi trong đó, bên cạnh còn Lộ Yên đang tựa sát, trông hai người thật là thân mật, nhìn qua vô cùng ngọt ngào.
"Lam." Có người bỗng nhiên gọi cô.
Xưng hô như thế rõ ràng chỉ có Thẩm Du An nhưng cậu ta không có mở miệng.
Úy Hải Lam quay đầu tìm kiếm, nhìn thấy vị trí bên phải có người đứng dậy.
Lôi Thiệu Hành đã cởi bỏ áo khoác Tây phục, chỉ mặc áo sơ mi màu trắng bên trong, còn buộc cà vạt, cả người nghiêm túc anh tuấn, dáng dấp kia đẹp trai hào hiệp. Anh lập tức đứng dậy, thẳng tắp hướng cô đi tới, đợi khi đến được bên cạnh cô, cũng nhẹ nhàng ôm cô nhìn về phía hai người nói: "Bên này còn chỗ."
"Cảm ơn luật sư Lôi." Viên Viên cười nói, nháy mắt với Úy Hải Lam mấy cái.
"Đến đây." Lôi Thiệu Hành thấp giọng nói, cũng ôm chầm cô và đưa cô vào chỗ ngồi.
Úy Hải Lam cũng không nói gì thêm, chỉ là thân thể không nhịn được nên né tránh sự đụng chạm của anh, bước chân nhanh hơn nửa nhịp.
"Luật sư Lôi, tôi mời anh một ly!" Đối diện có người đứng dậy chúc rượu.
Lôi Thiệu Hành trầm ổn đứng lên, lại đưa tới ly rượu đang cầm trên tay, chạm vào ly một tiếng, ngửa đầu uống cạn.
Người phục vụ bưng lên một lẩu cháo nóng, hải sản ốc khô, hương vị đậm đà bốc lên.
"Hai bát." Lôi Thiệu Hành trầm giọng dặn dò, cầm một bát trước tiên đặt ở trước mặt Viên Viên. Sau đó lại đưa qua thêm một bát đến trước mặt Úy Hải Lam: "Ăn trước cho thông cổ mát họng."
Úy Hải Lam gật đầu một cái, anh lại đưa muỗng cho cô, cô cũng yên lặng nhận nó và bắt đầu uống.
Viên Viên đến một mình nên bên cạnh cũng không có ai chăm sóc. Hành động của Lôi Thiệu Hành như vậy làm cho cô có cảm tình với anh càng cao hơn, chỉ cảm thấy người đàn ông này thực sự là thận trọng phong độ. Cô cũng không vội vã húp cháo, mà tiến đến gần Úy Hải Lam cảm khái nói: "Hải Lam, ánh mắt cậu quả thật không sai."
Tay đang cầm muỗng của Úy Hải Lam cứng đờ, sau đó đặt sang một bên, không tiếp tục uống nữa.
Đột nhiên, có người cầm khăn ăn thay cô lau miệng, động tác thân mật khiến cô trong nháy mắt choáng váng.
Úy Hải Lam quay đầu nhìn lại, Lôi Thiệu Hành thân thiết hỏi dò "Sao ăn ít như vậy?"