Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn
Các đồng nghiệp bắt đầu suy nghĩ linh tinh, những lời nói kia như ẩn giấu sự châm chọc, trong ánh mắt bọn họ càng thể hiện sự xem thường.
"Ai vậy? Đầu óc người này hỏng rồi chăng?"
"Giả mạo chính là giả mạo, quả nhiên là không thể dùng được. Sau này cô ấy cũng đừng mong ngóc đầu lên nổi."
"Nói cũng đúng, hàng giả vẫn là hàng giả, một ngày nào đó cũng sẽ bị vạch trần."
"Lộ Yên, cô xong chưa?"
"Tôi sắp xong rồi."
"Cũng không gấp lắm đâu, bây giờ cô cứ từ từ thôi, chú trọng vào chất lượng là tốt rồi. Cô biết không, thứ gì do đầu óc của mình nghĩ ra được đều đáng quý, đừng mượn gió bẻ măng, nếu không sẽ làm hỏng tất cả."
Lộ Yên chỉ là "Ừm" một tiếng, sau đó lại cúi đầu bận rộn.
Úy Hải Lam nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Lúc này, dường như bốn phía chung quanh cô đều hóa thành hư vô, chỉ còn có mỗi một mình cô đang ngồi trong phòng làm việc này. Cô đã từng cho rằng tâm hồn mình đã tĩnh lặng nhưng khi gặp những việc như thế này cô mới biết thì ra cảm giác đó như rút phải ba cái đinh từ trên thân thể mình ra. Đinh vẫn tồn tại, chỉ là khi nhẹ nhàng chạm vào cũng liền phải nếm trải mùi vị đau Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,đớn thấu tận tâm can.
Một lát sau, Jaren cũng tới.
Không chỉ riêng anh mà còn có một vị tiền bối lớn tuổi theo sau như có chuyện muốn nói.
Úy Hải Lam vẫn ngồi bất động tại chỗ.
"Những ai phụ trách thiết kế lần này, hãy đi theo tôi." Cửa phòng làm việc vừa mở ra, Jaren nhìn mọi người nói.
Mấy nhà thiết kế nổi tiếng dồn dập đứng dậy cũng không ai để ý đến cô.
Phía sau bỗng nhiên có người đập vào bả vai cô, Úy Hải Lam hoảng hốt hoàn hồn, quay đầu nhìn thấy đó là Lộ Yên.
Lộ Yên nhỏ giọng nhắc nhở: "Giám đốc cho gọi mấy người thiết kế vào kia.”
Lúc này Úy Hải Lam mới gật đầu một cái, quay đầu lại thoáng nhìn khắp nơi đều đã đóng laptop rồi. Cô trầm mặc đứng lên và cũng là người cuối cùng đi vào phòng thiết kế.
Qủa nhiên như cô dự đoán, bầu không khí ngột ngạt lại rất nặng nề nhưng cũng không vì vậy mà khiến Úy Hải Lam dao động.
Cô ngồi ở một góc tối phía ngoài bên trái, đó cũng chính là nơi gần chiếc bục trong phòng thiết kế.
"Tôi đã nhận được tất cả các bản thảo thiết kế về sản phẩm, đa số tác phẩm đều rất xuất sắc, còn có vài bản thiết kế mang tính chất rất mới mẻ độc đáo, tôi nghĩ nhất định sẽ làm cho khách hàng vừa ý..." Jaren đứng lên phía trước chậm rãi nói, giọng anh cũng giống như thường ngày không có gì thay đổi. Thế nhưng vào giờ phút này, giọng điệu vốn trong trẻo mạnh mẽ như vậy lại khiến Uý Hải Lam cảm thấy đặc biệt trầm thấp.
"Được rồi, chúng tôi đi ra ngoài trước." Trưởng phòng thiết kế cũng hưởng ứng trả lời, lại dẫn mấy người kia bước ra ngoài.
Úy Hải Lam chậm rãi đứng lên, chờ một chút mới làm ra vẻ phải rời đi.
"Úy Hải Lam, tôi có chuyện muốn thảo luận với cô." Jaren nhìn cô nói.
Nghe được lời này, cô lại ngồi xuống.
"Chuyện xảy ra ở New York, tôi vốn đã giấu kín nhưng cũng không biết vì sao tin tức lại lọt ra ngoài. Mọi người đều đang có thành kiến với cô, họ cho rằng hiện tại cô cũng chưa có tư cách để chính thức trở thành một nhà thiết kế chuyên nghiệp. Thế nên đó là lý do vì sao kết quả về những bản thiết kế của mùa này cô lại không được chọn. Tôi hi vọng cô đừng nản lòng mà hãy tiếp tục cố gắng, mùa sau sẽ đưa ra những bản thiết kế tốt hơn có ý sáng tạo hơn. Cô cũng biết tôi cũng rất mến cô, tôi cảm thấy cô là người ưu tú thông minh, là nhân tài hiếm thấy. Một người nắm giữ tài năng như vậy phải luôn luôn cố gắng nắm bắt, dù rằng có bị sai vặt, bị chèn ép thì tôi vẫn hi vọng cô hãy luôn cố gắng chấp nhận và tuân thủ những dạy dỗ từ người khác.” Jaren nói rất nhiều, có thể nói anh đã trải tất cả lòng mình ra với cô.
Từ đầu đến cuối, Úy Hải Lam chỉ yên lặng lắng nghe, cũng không hề mở miệng dù chỉ là nửa từ.
"Vậy cứ như thế đi, tôi ra ngoài làm việc đây." Jaren nói xong, xoay người muốn ra khỏi phòng thiết kế.
"Giám đốc." Cô đột nhiên hô lớn một tiếng.
Jaren cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn thấy cô đang ngưng mắt nhìn mình.
Sau đó, lại nghe thấy cô hỏi: "Anh còn tin tưởng tôi sao?"
Jaren cũng trầm mặc nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, làm việc cho giỏi."
Không biết cả ngày hôm nay, Úy Hải Lam làm sao vượt qua. Đột nhiên cô bất động, mắt lạnh nhìn người đồng nghiệp ngồi bên cạnh bận rộn đến trời đất xoay vần. Thật vất vả, cuối cùng cũng đến giờ tan ca, rốt cục cô là người đầu tiên chạy ra ngoài, giống như không thể chịu đựng được phần không khí ngột ngạt này.
Cô một đường nhanh chóng đạp xe về nhà, thả cho mái tóc bay tán loạn, một mạch chạy về Cẩn viên.
Người làm mở cửa cho cô, thành thật nói cho cô biết rằng Úy Thư Họa đã trở về.
Úy Hải Lam nhẹ nhàng gật đầu, đạp xe trở về Tường Vi uyển.
Vào buổi tối, cô cũng không ra ăn cơm mà lại tự nhốt mình trong phòng.
Khi Úy Thư Họa tìm đến cô, cô chỉ trả lời một câu: "Chị đau đầu một chút, bây giờ chỉ muốn ngủ, có chuyện gì thì ngày mai nói sau đi."
Úy Thư Họa nghe giọng cô yên tĩnh, lại nhìn sắc mặt cô có chút tái nhợt thì cũng thật cho rằng cô đang khó chịu trong người. Uý Thư Hoạ thân thiết dặn dò vài câu rồi rời đi.
Nhưng buổi tối hôm đó, Úy Hải Lam lại ngồi nhìn bản vẽ cả một đêm không ngủ.
Đó là bản thiết kế mà cô suốt một tuần khổ cực ngày không ăn, đêm không ngủ mới suy nghĩ ra. Thật ra, bây giờ ngồi nhìn lại đúng là còn rất nhiều tỳ vết, không phải quá hoàn mỹ, đường nét cũng không đủ trôi chảy, hình thức cũng không đủ ngắn gọn, màu sắc cũng không đủ rõ ràng... càng xem lại nhận thấy càng nhiều khuyết điểm, chính xác cũng không nên được chọn, căn bản cũng không hợp với phong cách của công ty đề ra.
Úy Hải Lam bỗng nhiên đi tới đứng trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.
Ánh nắng sáng sớm chói mắt lại lộ ra một tia lạnh nhạt vô thần.
Bỗng nhiên, cô đoạt lấy bản vẽ quay ra trước cửa sổ, ánh mắt to tròn nhưng vô thần nhìn chằm chằm nó. Cuối cùng, hai tay lại dùng sức kéo về hai phía ngược nhau, sau đó trực tiếp ném ra ngoài cửa sổ.
Bản vẽ bị xé đến đau thương, từng chi tiết bị xé đến nát vụn, lại bị chủ nhân bỏ mặc không thương tiếc như đang muốn phát tiết trong lòng mình.
Mãi đến khi chi tiết cuối cùng cũng bị ném ra ngoài, Úy Hải Lam nhìn mặt đất đầy những tờ giấy màu trắng nát vụn, lại nhẫn tâm đưa tay đóng cửa sổ lại, nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Giấc ngủ hỗn loạn như trải qua rất dài, mãi đến tận khi người làm đến gọi cô xuống dùng cơm.
Úy Hải Lam cũng nhìn đồng hồ phát hiện đã là một giờ chiều. Đầu cô có chút đau nhưng lúc này đột nhiên cơn buồn ngủ cũng biến mất.
Đi ra ngoài vườn, những trang giấy đầy đất tối qua đã sớm không thấy bóng dáng, xem ra bọn người làm đã quét sạch.
Một chút cảm giác mất mát không tên chợt xông đến, Úy Hải Lam không nhịn được đi tới phòng ăn dùng cơm.
Chính lúc cô đang dùng cơm thì Úy Thư Họa lại chạy tới bên cạnh cô nói: "Chị à, chị ăn xong chưa?"
Úy Hải Lam cũng thả bộ muỗng nĩa xuống, lau miệng nói: "Sao vậy?"
Còn tưởng rằng có chuyện gì gấp, thế nhưng Uý Hải Lam chỉ có thấy Uý Thư Hoạ hào hứng kéo tay mình, vui sướng nói: "Đi thôi, em dẫn chị đi xem cái này rất thú vị."
Ra khỏi phòng ăn, Úy Hải Lam cũng theo cô ấy đến sân sau.
Phóng tầm mắt nhìn đến sân rộng, cây cối xanh um tươi tốt hiện ra một cảnh tượng vô cùng bắt mắt. Rừng cây cao to với màu xanh lục ấm áp tươi tốt lại không cảm thấy nóng bức dù cho đang ở mùa hè. Nhìn đến băng ghế dưới tàng cây, mặc cho gió ấm thổi đến, mát mẻ nhưng không oi bức, cảm thấy tự do tự tại thoải mái vô cùng.
"Ẳng! Ẳng! Ẳng!" Một đám cún con nhảy lên kêu gào, từng dáng dấp linh hoạt nhảy cẫng lên vui mừng khiến lòng cô ấm áp.
Úy Thư Họa cũng buông tay cô và đưa tay khác đón lấy chú cún con đang nhanh chân chạy đi "Thật đáng yêu, chị à, chị xem này, thật thú vị."
Hóa ra là Uý Thư Hoạ muốn dẫn cô xem những chú cún con này.
Úy Hải Lam bỗng nhiên đi chậm lại nhìn Uý Thư Hoạ đang chơi đùa cùng những chú cún, lúc này chỉ cảm thấy sao tình cảnh như thế này lại quá mức ấm áp, quá mức mỹ hảo như vậy?
"Đừng liếm, ha ha, đừng liếm chị." Úy Thư Họa ôm một chú cún màu trắng lông xù, thân thể tròn trịa như quả cầu pha Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,lê trông thật đáng yêu. Nó đang trêu cô đến nỗi cô phải bật cười khanh khách.
"Chị, chị đến đây đi."
Úy Hải Lam lắc đầu "Không, em chơi đi."
Bỗng nhiên, cô chú ý tới một chú cún màu đen nằm nhoài trong bụi cỏ.
Con ngươi đen kịt lộ ra một chút đáng thương, nó nhỏ gầy như vậy, cô đơn như vậy, lại bị đồng bọn ném sang một bên, chỉ một mình lẳng lặng ở đó.
Úy Hải Lam đứng tại chỗ nhìn con cún đó nhưng cũng không bước lên.
"Tiên sinh Lôi!" Úy Thư Họa ngẩng đầu nhìn thấy bóng người đĩnh đạc kia từ từ bước đến gần, cũng đồng thời mở miệng hô.
Úy Hải Lam liếc mắt lơ đi.
Lôi Thiệu Hành cũng đứng gần cô cách đó không xa, ăn mặc quần áo thường ngày, dáng vẻ tùy ý thư thái. Hai tay anh nhàn nhã bỏ vào trong túi áo, ánh mắt đen kịt như mực trầm tĩnh bình thản nhìn về phía trước. Gió thổi phất phơ, cũng vô tình thổi bay tóc trên trán anh. Anh nhìn Úy Thư Họa không khác như cái nhìn đám cún con kia.
"Tiên sinh Lôi, sao lại có nhiều cún con ở đây như vậy? Phải nuôi ở trong vườn sao?" Úy Thư Họa hiển nhiên có ấn tượng tốt mới có thể dùng giọng ôn hòa như vậy trò chuyện với anh.
"Nuôi vài con chó nhỏ cũng sẽ tương đối an toàn, cũng làm cho người khác yên lòng." Lôi Thiệu Hành mỉm cười nói.
"Cún con sẽ rất nghe lời." Úy Thư Họa cũng gật đầu phụ hoạ.
"Người đâu!" Lôi Thiệu Hành đột nhiên quát lên, duỗi tay chỉ vào một hướng khác "Tôi không muốn giữ lại con chó mực kia, mau đưa nó trở về!"
"Vâng, tiên sinh Lôi." Người làm vườn cũng lập tức theo tiếng của anh chạy vội đi, ẵm con chó mực nhỏ kia rời đi.
"Tại sao không muốn?" Úy Thư Họa nhíu mày hỏi.
Ánh mắt Lôi Thiệu Hành nhìn thẳng, dùng giọng điệu bình thản ôn hòa nói: "Có câu khôn sống mống chết, trong thế giới này quy tắc sinh tồn chính là như vậy. Nếu không chống đỡ nổi thì chỉ có thể bị đào thải."
Đột nhiên cảm giác trong lòng lại bị kim đâm lần nữa, nãy giờ vẫn trầm mặc không nói gì thì bây giờ Úy Hải Lam rốt cục mở miệng: "Chị về phòng đây."
"Chị à, thân thể chị không khoẻ, nghỉ ngơi thật tốt." Úy Thư Họa nói theo.
"Ừm."
Đợi sau khi cô rời đi, Lôi Thiệu Hành lại phân phó nói: "Mau đem những con chó này trả về hết cho tôi."
Người làm vườn sững sờ, Úy Thư Họa cũng đồng dạng choáng váng.
Lẽ nào những này con chó nhỏ này không tốt sao?
Từ sân sau trở về Tường Vi uyển, trên đường đi cô phải đi qua một gốc cây đại thụ.
Cây đại thụ có đến hơn mười mét, phải đến hai người mới có thể hợp lại ôm hết nó, mà trên đỉnh của nó có hình trăng khuyết, tán cây lại rất đồ sộ. Có người nói cây này đã có hơn trăm năm lịch sử, được gieo trồng từ rất sớm, hay cũng có thể tính nó tồn tại cùng với Cẩn viên, cũng chứng kiến cả gia tộc nhà họ Úy gia trăm năm vinh nhục hưng suy.
Điều tiếc nuối duy nhất chính là cô chưa từng thấy cây đại thụ này nở hoa.
Một lần cũng không hề có.
Bước chân của Úy Hải Lam dần chậm lại, thậm chí là ngừng lại.
Chỉ vì nhìn thấy trên cây đại thụ có chi chít những tờ giấy trắng nhỏ, tinh tế lại óng ánh như kim tuyến, giống như có ai đó đang cố ý treo lên.
Tờ giấy kia khiến cô có cảm giác rất quen thuộc, vừa nhìn đã có thể nhận ra được.
Chính là bản thiết kế mà cô đã vứt bỏ.
Ánh mặt trời vẫn tươi sáng như vậy, những tờ giấy kia vẫn tung bay nhẹ nhàng trong gió giống như những cánh bướm muốn giương cánh bay cao. Khi còn bé, ba người các cô đều cảm thấy cây đại thụ này sẽ không bao giờ nở hoa, vì lẽ đó nên cũng sẽ không thích nó nhưng giờ khắc này Úy Hải Lam lại cảm thấy tại sao cây này lại có thể đẹp như thế?
Vì vậy, viền mắt cô bắt đầu có cảm giác chua xót.