Vân Phong nhìn Sở Khinh Dương một cái, sau đó trao đổi ánh mắt, anh đứng dậy cầm chén rượu đi từng bước một về hướng Tần Quyến.

Đối với việc Vân Phong chủ động mời rượu, Tần Quyến có phần cảm thấy bất ngờ, cô cười một tiếng “Đây, xem như xoá bỏ hiềm khích trước kia sao?”

Vân Phong nhíu mày “Tôi không cho rằng trước kia chúng ta có hiềm khích gì! Còn cần phải xoá bỏ sao?”

Tần Quyén cười duyên “Nói rất đúng! Cạn ly!”

Tiếng thuỷ tinh chạm nhau vang trong không trung, hai người một hơi uống cạn.

Vân Phong lịch sự nhận lấy chén không của Tần Quyến, cầm cả của mình giao cho phục vụ đi qua bên cạnh.

Vân Phong cười nhạt, sau đó xoay người nhìn về phía Sở Khinh Dương, ý anh muốn bảo Sở Khinh Dương có thể đi lấy cái chén cô vừa sử dụng qua đi kiểm tra.

Nhưng mà… Vân Phong vừa quay người, lại nhìn thấy ánh mắt bi thương của Mặc Mặc.

Khoé miệng Tưởng Mặc cố gắng mỉm cười, sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng thậm chí còn là tuyệt vọng.

Vân Phong trong lòng cả kinh, Mặc Mặc hiểu lầm rồi.

Anh bước nhanh về phía cô, muốn giải thích tất cả, nhưng Mặc Mặc lại không cho anh cơ hội, cô xoay người rất nhanh, không quan tâm chạy đi, biến mấy trong đám đông …

Xa xa Sở Khinh Dương thấy Vân Phong không bình thường, bước nhanh tới “Vân Phong làm sao vậy?”

Vân Phong cảm thấy sắp hỏng việc “Mặc Mặc thấy mình đi tìm Tần Quyến, cô ấy hiểu lầm rồi!”

Sở Khinh Dương vỗ vỗ bờ vai của anh “Sau này mình giúp cậu giải thích với cô ấy, bây giờ chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Vân Phong được hắn nhắc nhở, lấy lại tâm trạng “Chúng ta đi lấy cái chén.”

***

Tưởng Mặc lảo đảo ở đầu đường, nước mắt của cô đã sớm tràn ra.

Cô thì thào tự nói “Mình thật ngốc, sao mình có thể dễ dàng tin tưởng anh ấy sẽ quay đầu nhanh như vậy, anh ấy không yêu mình, cho dù ở ngay bên cạnh nhưng mình vẫn không thể nào chiếm giữ được trái tim kia , vậy thì có ích gì chứ? …. Trước kia mình thật sự quá ngây thơ rồi …”

Bước chân của cô vô định đi về phía trước, đi tới bến sông, đó là nơi Vân Phong đã từng dẫn cô đi, ở nơi này cô cảm nhận một lần đi thuyền, cảm nhận anh làm cho tâm linh của cô rung động, chỉ là…

Cô giống như mặt hồ bình thản, không có gợn sóng, cô không phải Tần Quyến như mênh mông gợn sóng, có thể kích thích hàng nghìn hàng vạn cuộn sóng trong lòng anh.

Vừa rồi, cô tận mắt nhìn anh mỉm cười và săn sóc với Tần Quyến, cô sao lại ngây ngốc tin tưởng lời nói mấy ngày này của anh, cô còn cho là anh thật sự yêu cô?!

Tưởng Mặc giơ tay lên, che ngực “Điều này thật sự rất thống khổ, thật sự đau … Một người có thể có bao nhiêu bất lực, mình nhìn không ra lòng ở nơi nào, hai trái tim không hiểu nhau sẽ bức tình yêu của chúng ta đến trống trải, phải rơi bao nhiêu nước mắt mới có thể thoát ra, cho dù mình đã tập thành thói quen cô độc, đã học cách không lén khóc lóc, nhưng không có thể nắm chắc có thể nào thua tiếp hay không, cho nên…”

Thật lâu sau, cô ngước mắt nhìn bầu trời, khẩn cầu “Mối nguy của Tưởng Gia giải quyết nhanh chóng đi, đến lúc đó, tất cả đều chấm dứt…”