“Mặc Mặc, con đường hiện tại chính là con đường trước đây mỗi ngày anh đều phải đi qua, đầu kia là nhà của anh, còn bên kia là trường học. Mỗi ngày anh đều mất hơn hai giờ để đến trường, nhưng cho dù mưa gió, anh cũng không đến muộn, bởi vì anh biết chỉ có học mới có thể làm cho mình vượt lên mọi người, mới có thể thoát khỏi nơi này…”

Vân Phong nói đến đây thì ngừng, Mặc Mặc cũng không hỏi lại, chỉ yên lặng nghe tiếng anh thở, còn nghe thấy được âm thanh đau đớn tận đáy lòng anh.

Cuối cùng, bọn họ tới nơi, Vân Phong đặt Mặc Mặc xuống, ở trước mắt bọn họ chính là một thôn xóm cũ, khiến người ta cảm thấy hoáng vắng và nghèo đói.

Tốp năm tốp ba mấy cụ già ngồi trước cửa mấy cái nhà nát, trên mặt nếp nhăn che kín lộ vẻ bi thương, đốm đen trên ngón tay hiện lên cả đời vất cả của bọn họ.

Vân Phong dẫn Mặc mặc đi đến một ngõ nhỏ, nơi này còn còn có cả cỏ dại mọc. Một cái nhà cũ đã bỏ hoang từ lâu, két một tiếng, Vân Phong đẩy cửa ra.

Anh hít một hơi thật sâu, đi vào.

Mặc Mặc cũng đi vào.

Mặc Mặc gần như không thể tin vào mắt mình, bên trong còn nhìn bết bát hơn cả bên ngoài, cô không thể tin được đây cũng có thể gọi là một căn nhà.

Vân Phong lại nói với cô “Nơi này chính là nhà anhh. Anh từng sinh ra ở đây, sống ở đây mười năm … Anh cũng đã từng là một đứa bé vui vẻ, anh có một cặp cha mẹ yêu thương mình, bọn họ đem tất cả những thứ bọn họ có cho anh, không phải trời sinh đã có nhiều dã tâm như vậy …”

Vân Phong nhắm mắt lại, giống như không muốn trở về đoạn ký ức không thể chịu nổi kia “Có lẽ vì thật sự quá nghèo, có lẽ vì cha quá yêu anh, ông nghĩ làm thế nào mới có thể cải thiện hoàn cảnh trong nhà, nhưng ông lại đi lầm được, có một ngày ông lén bán hết tất cả mọi thứ trong nhà, mới có một chút tiền liền đi đánh bạc, lại trúng bẫy của sòng bạc, thua đến trắng tay, ông lảo đảo đi về nhà, cãi lộn một trận lớn với mẹ … Sau đó, đêm hôm đấy ông cô độc ngồi ngoài cửa.

Anh và mẹ đều nghĩ rằng ông đang sám hối, nhưng không biết nửa đêm ông đã rời đi, không ngờ ông lại đi đến sòng bạc, xảy ra tranh chấp với mấy người ở đó, một đám côn đồ đánh cha anh gần chết, cả người ông đầy vết thương, ông cầu xinh bọn họ đem tiền trả lại cho ông, người ta đương nhiên không chịu, cha anh liền rút một con dao mang từ nhà ra, bổ về phía đám người … Kết quả hai chết một bị thương.

Cứ như vậy ông bị cảnh sát mang đi, sau đó không về được, chỉ còn lại mẹ anh khóc đến ngất đi, và anh sợ hãi phát run. Năm đó, anh chỉ có lăm tuổi.

Sau này, cuộc sống của anh và mẹ càng lúc càng khó khăn, bà không thể chấp nhận được sự thật là bố anh đã đi, còn những người trong thôn thì gạt bỏ và châm chọc mẹ con anh, từ lúc đó trở đi trên con đường của anh đều in một dấu vết vĩnh viễn không thể xoá đi, anh là con trai của dân cờ bạc, con trai của kẻ sát nhân … Sức khoẻ của mẹ càng ngày càng kém, uất ức mà chết. Năm đó, anh tám tuổi.

Từ đó, anh ở một mình trong gian nhà trống rỗng này hai năm, khi tất cả sợ hãi kéo tới, anh chỉ một mình ôm cái túi sách cũ nát kia, sách giáo khoa ở trong đó trở thành cây cỏ cứu mạng duy nhất của anh …

Rồi anh rời khỏi nơi này, anh tự nói với mình sẽ không bao giờ … quay trở lại đây …”