Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 1 - Chương 35: Lương tăng ca quá đắt (I)

Những người đứng xem xung quanh nãy giờ vẫn nín nhịn không lên tiếng cũng bắt đầu chỉ trích. Niên Bách Ngạn đứng trước cửa hàng phô-mai, chịu sự lên án của mọi người, nhất thời không thể xen vào dù là một câu. Cảnh tượng này khiến Tố Diệp bỗng nhiên nhớ tới lúc trước khi cắt cái đuôi của chủ nghĩa tư bản, những địa chủ bị đánh dẹp cũng bị đẩy lên bục như thế. Chẳng qua Niên Bách Ngạn chỉ thiếu một chiếc mũ chóp cao mà thôi.

Nghĩ mãi, cô không nhịn được liền phì cười.

Bạn gái? Trí tưởng tượng của họ cũng phong phú thật.

“Ai yo! Nhìn xem, cô gái này còn vui nữa kìa? Mọi người đang nói nghiêm túc cô cười cái gì?” Bà cô nhìn thấy vậy càng không chịu bỏ qua, thấy Tố Diệp hoàn toàn giống một tiểu thư nhà giàu được chiều hư, lại quay sang Niên Bách Ngạn chẹp chẹp: “Nhìn cậu cũng không giống loại người tùy tiện, sao không quản bạn gái mình cho tốt?”

Tiếng phản đối của những người khác càng lúc càng mãnh liệt.

“Thành thật xin lỗi, đã gây thêm phiền phức cho mọi người rồi, tôi sẽ nhanh chóng lái xe đi.” Niên Bách Ngạn nhã nhặn vượt ngoài tưởng tượng, lần lượt xin lỗi những người vây quanh đang mắng mỏ. Nói xong anh lại quay sang nhìn Tố Diệp, giọng nói vừa có chút mềm mỏng lại như đang nhắc nhở: “Đóng cửa xe lại, ngoan ngoãn ngồi trong xe đợi.” Rất phù hợp với nét mặt cần có của hai người đang yêu nhau như phán đoán của số đông.

Tố Diệp nghẹn ứ, nhưng sau khi phát hiện ra chút thích thú đằng sau vẻ ôn hòa điềm tĩnh đó của anh, cô đã hiểu ra. Diễn cũng giống quá đấy chứ. Nhưng cô vẫn rất hợp tác, kéo cửa xe lên, cô không muốn trở thành đối tượng bị công kích.

Sự thật chứng minh, có một gương mặt ưa nhìn luôn dễ được người ta tha thứ. Chưa kể tới một người đàn ông tuấn tú tuyệt phẩm như Niên Bách Ngạn lại công khai xin lỗi một cách chân thành, mọi người tự nhiên cũng thấy mềm lòng, làu bàu mấy câu rồi cũng tản dần.

Tố Diệp thầm cảm thán mấy người này đúng là phán đoán mọi việc theo ngoại hình, lôi Ipad ra định chơi một ván trò bắt cá. Cửa hàng phô-mai này là cửa hiệu lâu năm. Trừ phi là đóng cửa, nếu không hầu như lúc nào cũng có người đứng xếp hàng đông nghịt. Vừa rồi cô nhìn rất rõ, bên trong người đứng lô nhô, chưa tới hai, ba mươi phút nữa anh không thể ra ngoài được. Cô đang mua đạn bắn rầm rầm, liền nghe thấy có người gõ nhẹ lên cửa kính xe. Cô ngước mắt lên nhìn thì vẫn là bà cô vừa nãy răn dạy Niên Bách Ngạn như dạy cháu. Cô hơi sợ hãi, đang những tưởng cô ấy đã nhắm trúng mục tiêu vào mình thì bỗng thấy cô ấy ra hiệu cho cô hạ kính xuống.

Tố Diệp làm theo.

Lúc cửa xe từ từ hạ xuống, thái độ của bà cô trở nên vô cùng nhiệt tình, khác một trời một vực với dáng vẻ khuyên răn vừa nãy, còn chưa đợi Tố Diệp cất lời hỏi, đã vội vàng lên tiếng trước: “Cháu gái tuy là có hơi tùy hứng một chút, nhưng tìm bạn trai thật sự không tồi đâu, nhìn ra được cậu ấy rất thương cháu.”

“Hả?”

“Cháu phải trân trọng đấy. Thời buổi này có thể tìm được một nửa thật lòng đối tốt với mình không dễ đâu.” Trông bà cô rất phấn khích, sau khi tuôn một tràng những lời chân thành sâu sắc liền đập bồm bộp vào vai cô, rồi cười nghiêng ngả rời đi.

Những lời nói không đầu không cuối khiến Tố Diệp mơ mơ hồ hồ. Cô còn chưa kịp tiêu hóa hết những lời của bà cô đã nhìn thấy không ít người từ trong cửa hàng đi ra. Cô thấy khó hiểu, đám người này sao mua nhanh vậy? Nhưng không thấy họ cầm theo phô-mai trên tay mà. Điều khiến người ta khó giải thích hơn cả là, khách hàng nào đi từ trong đó ra cũng đều nhìn Tố Diệp với ánh mắt khác thường, cảnh tượng này trông cực kỳ kinh sợ.

Đầu mày Tố Diệp nhíu chặt như chiếc khăn mặt bị cô ra sức vắt kiệt. Cô nhìn từng ánh mắt hướng về phía mình, nó phức tạp tới nỗi khó mà phân tích, đến nỗi từ lúc nào cô chẳng còn tâm trí chơi trò bắt cá trong tay.