Editor: 9196
Thời điểm mà Bùi Hạo Thần về đến Lăng Vân Hiên đã là nửa đêm, cả tòa nhà đều chìm trong một mảnh yên tĩnh, một chút âm thanh cũng không có nhìn có chút đáng sợ. Anh bước lên cầu thang, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đi tới phòng Tịch Mạt.
Cửa phòng Tịch Mạt đóng chặt, đèn trong phòng lớn từ đèn trần đến đèn để bàn tất cả đều bật lên. Thấy cô ngủ ở tư thế không có cảm giác an toàn thân thể nho nhỏ cuộn chặt thành một đoàn rúc vào trong chăn. Anh láng máng có thể nghe thấy cô đang nỉ non một chút cái gì đó. Khi tới gần tim của hắn hình như bị nhéo một cái.
" Buông ra! " Lương Tịch Mạt thút thít: " Cứu tôi! Cứu tôi với! " Tay cô túm lấy cái chăn thật chặt, Cơ thể bất an co lại thành một đoànmồ hôi to như hạt đậu đong đưa từ trên đầu chảy xuống, sợi tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào trên mặt của cô khiến cho mặt của cô thoạt nhìn nhỏ hơn lại thêm vẻ tái nhợt!
Tịch Mạt nắm tay thật chặt. Tiếng cười lạnh lẽo, kinh khủng vẫn luôn quanh quẩn bên tai, hai tay của cô bị kìm hãm nên không thể thoát khỏi, hơi thở nóng hổi mang theo ý tứ chiếm đoạt phun lên trên mặt cô, từng nụ hôn hạ xuống trên mặt cô, nên cổ cô còn có xương quai xanh, bàn tay to di dộng trên làn da mẫn cảm của cô.
" Buông ra! Cứu tôi! Cứu tôi với! " Cô tuyệt vọng nghẹn ngào nên, thân thể run rẩy thành một đoàn. " Buông ra! Cầu xin ông! "
" Tịch Mạt! " Bùi Hạo Thần gọi một tiếng. " Tỉnh! Tịch Mạt! Tỉnh! "
Dường như không nghe thấy thanh âm của Bùi Hạo Thần, Tịch Mạt vẫn nhẹ nhàng lẩm bẩm, thút thít như trước, tựa hồ cô có thể cảm giác được rõ ràng mỗi phần mà cặp tay kia lướt qua da cô.
" Cứu tôi! Cứu tôi! " Thân thể cô giống như bị ngâm nước nhưng lại vô lực giãy dụa, thấp giọng kêu cứu, mỗi tiếng kêu cứu đều đụng vào trên người Bùi Hạo Thần. Bùi Hạo Thần quay mặt qua chỗ khác, đau lòng nhắm mắt lại. Thật sự chuyện kia làm tổn thương tới Tịch Mạt rất lớn đi!
" Tịch Mạt! Tỉnh! Tịch Mạt! " Bùi Hạo Thần vỗ vỗ bả vai Tịch Mạt, toàn bộ quần áo của cô đã ướt đẫm mồ hôi!
" Tôi nghĩ muốn cô! " Theo ác ma tuyên thệ một câu Tịch Mạt sợ hãi kêu một tiếng tỉnh lại.
" Tịch Mạt! Em làm sao vậy? " Bùi Hạo Thần lo lắng nhìn Tịch Mạt.
Cảm xúc của Tịch Mạt vẫn không ổn định như trước, cô miệng lớn thở hổn hển mồ hôi theo gương mặt chảy xuống. Cô ôm đầu gối ô ô khóc, dùng sức chùi miệng cùng cánh tay của mình.
Bùi Hạo Thần cảm giác tim anh giống như bị cái gì nắm chặt, nắn thật chặt tạo thành đủ loại hình dáng quặn đau. " Đã xảy ra chuyện gì? " Anh nhịn không được liền tay giơ lên lau nước mắt cho Tịch Mạt. " Có phải hay không gặp ác mộng không? " Anh mềm giọng hỏi.
Tịch Mạt ngẩng đầu nhìn Bùi Hạo Thần, cô có chút không dám tin Bùi Hạo Thần sẽ dịu dàng như vậy.
" Làm sao vậy? " Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn loang lổ nước mắt của Tịch Mạt, Bùi Hạo Thần thấy tim anh nhéo càng chặt hơn. " Được rồi, đừng khóc nữa, không có việc gì, không có việc gì! " Anh nhẹ giọng an ủi.
Tịch Mạt khóc nức nở thân thể run rẩy thành một đoàn. Bùi Hạo Thần đau lòng nhíu mày nhịn không được vươn cánh tay đem Tịch Mạt ôm vào lòng. " Đừng chạm vào tôi! " Đột nhiên Tịch Mạt thét lên, đẩy Bùi Hạo Thần ra bởi vì quá dùng sức mà cô theo quán tính ngã xuống đất "
" Tịch Mạt! " Bùi Hạo Thần hoảng sợ. " Em làm sao vậy! "
" Đừng tới đây! " Tịch Mạt lui về phía sau, lui đến góc tường.
" Tịch Mạt! " Bùi Hạo Thần lo lắng nhìn Tịch Mạt. " Em làm sao vậy? "
" Tôi nói anh đừng tới đây! " Tịch Mạt kích động quát. " Đừng tới đây! Đừng chạm vào tôi! " Cô ô ô khóc.
" Tịch Mạt! " Bùi Hạo Thần khẩn trương tiến lên nắm chặt bả vai Tịch Mạt.
" Đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi! " Tịch Mạt hai tay giãy dụa loạn xạ.
" Cứu tôi! Cứu tôi với! " Tịch Mạt tiếng gào thét ở trong phòng ngủ trống trải thật lâu chưa từng tán đi.