" Tịch Mạt! " Nghe có tiếng gọi một đường tới gần kia Tịch Mạt càng căng thẳng cũng càng không thể di chuyển bước chân. " Thật là em sao? " Nghe thanh âm run rẩy kia Tịch Mạt nhắm mắt lại cô nghĩ tới có thể sẽ gặp phải nhưng thật không ngờ lại nhanh như vậy.
Tịch Mạt đứng nguyên tại chỗ cố gắng áp chế căng thẳng trong lòng cùng bất an quay đầu lại đi. Nhìn khuôn mặt trước mắt này có chút quen thuộc môi Tịch Mạt có một chút run rẩy. Đột nhiên cô muốn kêu tên của hắn nhưng không cách nào phát ra âm thanh.
" Tịch Mạt! Rốt cuộc mấy năm nay em đã đi đâu? " Thanh âm của Thẩm Kỳ Nhiên lại mang theo một tia nghẹn ngào. " Anh khắp nơi đều tìm không thấy em, em Tịch Mạt, anh rất nhớ em! " Thanh âm của Thẩm Kỳ Nhiên lại run rẩy lên giống như không dám tin đây là sự thật!
Tịch Mạt nhẹ nhàng hít một hơi vẫn là hương chanh như cũ quen thuộc.Đột nhiên bị kéo vào trong lòng ôm chặt lấy Tịch Mạt gần như không thể thở nhưng cũng không giãy dụa. Hương vị thật sự như vậy làm nội tâm cô đau triệt để " Tịch Mạt! Tịch Mạt! " Hắn một tiếng chồng một tiếng kêu tên " Tịch Mạt " toàn bộ nhớ nhung đều tan ra vào một tiếng này một tiếng kêu.
" Xin hỏi anh là ai? " Thanh âm của Tịch Mạt rất bình tĩnh.
Thẩm Kỳ Nhiên cứng đờ. " Tịch Mạt? " Hắn khó hiểu nhìn Tịch Mạt. " Em làm sao vậy?Anh là Kỳ Nhiên! " Thẩm Kỳ nắm bả vai Tịch Mạt nhìn cô gái gầy yếu ở trước mắt này hắn cảm thấy mũi một trận chua xót.
" Thẩm Kỳ Nhiên là ai? "Tịch Mạt xa lạnhìn Thẩm Kỳ Nhiên.
" Tịch Mạt? " Thẩm Kỳ Nhiên cảm giác tim mình như bị xé rách Tịch Mạt không biết hắn. Điều này sao có thể.
" Tịch Mạt! Em làm sao vậy? " Đáy mắt của hắn có chút ướt át. " Anh...anh là Kỳ Nhiên của em! ".
" Kỳ Nhiên Của tôi? " Tịch Mạt buồn cười. " Tiên sinh! Tôi nghĩ anh là nhận lầm người, tôi cũng không biết anh! " Tịch Mạt đẩy cánh tay Thẩm Kỳ Nhiên ra sau đó chán ghét phấy phẩy chỗ Thẩm Kỳ Nhiên chạm qua.
Hành động của Tịch Mạt thật sự triệt triệt để để tổn thương Thẩm Kỳ Nhiên. " Tịch Mạt không biết anh! " Môi Thẩm Kỳ Nhiên chuyển động nhưng lại không biết nên nói gì. Cô gái trước mắt này rõ ràng chính làTịch Mạt mà hắn ngày nhớ đêm mong! Nhưng cô vì sao lại nói không biết anh!
" Tịch Mạt! Nhiều năm như vậy rốt cuộc là em đã đi đâu? " Thẩm Kỳ Nhiên nhìn mắt Tịch Mạt không có đề phòng anh, anh liền đi lên " Em có biết anh tìm em để tìm được có bao nhiêu vất vả không! Thẩm Kỳ Nhiên nói xong khóe mắt chảy ra hai dòng nước mắt. " Tại sao phải vô thanh vô tức biến mất? Vì sao suốt bốn năm em không có tin tức? " Anh đau khổ hỏi.
" Biến mất? Không biến mất có thể làm gì? " Tịch Mạt cười thầm.
" Tịch Mạt! Anh! "
" Tiên sinh, tôi nghĩ anh có thể là nhận lầm người tôi không phải là Tịch Mạt tôi cũng không biết anh nếu không có việc gì mà nói tôi muốn rời đi ". Tịch Mạt lễ phép nói xong sau đó vượt qua Thẩm Kỳ Nhiên xoay người rời đi.
Tịch Mạt không biết vì sao phải mình phải trốn tránh.
" Lương Tịch Mạt! Không phải cô luôn luôn tự xưng là dũng cảm, kiên cường sao? Vậy vì sao cô phải trốn dũng cảm trước mặt! " Tịch Mạt cười nhạo mình đồng thời cũng không bước nhanh hơn chỉ lưu lại Thẩm Kỳ Nhiên không biết phải làm sao.
" Không sai! Đó chính là Tịch Mạt! " Nhưng vì sao cô lại nói không biết anh. Mặc dù ánh mắt của cô ấy lạnh lùng, lạnh nhạt nhưng anh thấy ở sau trong mắt cô thuộc về bóng dáng Tịch Mạt. Cô chính là Tịch Mạt, anh hết sức khẳng định! "
Tịch Mạt rời khỏi gắt gao áp chế ngực, bốn năm cũng không hi vọng đối mặt, nhớ lại vào giờ khắc này thủy triều thông thường ùa tới Tịch Mạt không kịp giãy dụa liền chìm xuống.