editor: 9196

Tịch Mạt đứng giữa phòng ngủ. Bên trong phòng ngủ tất cả đều không thay đổi, tất cả đều sạch sẽ xem ra chỉ có áo cưới trước mặt này là phủ đầy tro bụi.

Nhìn gian phòng ngủ này, Tịch Mạt lại nhớ đến đêm mưa bốn năm trước. Cô từ từ đi đến bên sô pha chỗ mà cô đã đứng ở vị trí này mà quỳ xuống cầu xin Bùi Hạo Thần bỏ qua cho ba của cô. Từ từ ngồi xổm xuống Tịch Mạt vuốt nhẹ sàn nhà đầu ngón tay chạm được sàn nhà kia nháy mắt cô vội vàng đem tay thu về. Thật đau kịch liệt. Ngồi ở trên sàn nhà ngực Tịch Mạt lên xuống kịch liệt, cô liền nhắm mắt lại gắt gao đè nén đau đớn bên trong ngực, đầu Tịch Mạt rất đau, toàn thân cô đều đau, dường như đau đớn lan khắp mỗi một tế bào.

" Tất cả ở nơi này đều không có thay đổi! " Bùi Hạo Thần đi lên từng bước. " Tịch Mạt! Em nhận ra cái gì sao? " Nhìn thấy thân thể Tịch Mạt run rẩy Bùi Hạo Thần vội vã đi lên, anh rất muốn biết khi Tịch Mạt thấy tất cả chuyện này sẽ có bộ dạng đau khổ thế nào.

" Anh nghĩ tôi sẽ nói gì? " Tịch Mạt không có quay đầu lại cô nhắm mắt thật chặt kiềm chế nước mắt nhưng thanh âm run rẩy lại không có cách nào.

" Tôi muốn nghe em nói nhiều năm như vậy không thấy anh muốn tôi! " Bùi Hạo Thần trêu tức kéo Tịch Mạt lên.

" Bùi Hạo Thần! Anh không sao chứ! " Tịch Mạt ngẩng đầu còn sờ sờ trán của anh ta: " Bốn năm nay tôi rất nhớ anh một khắc cũng không quên anh. Tôi sẽ không quên tất cả đều là do anh ban tặng, tôi cũng sẽ không quên Lương gia tôi đều bị hủy ở trong tay anh. Bùi Hạo Thần! Đời này kiếp này dù cho tôi có quên chính mình là ai tôi cũng không quên anh! Tịch Mạt cắn răng nói. Cô cũng không biết mình sẽ có một ngày có thể hận một người như vậy!.

" Phải không? " Bùi Hạo Thần đột nhiên đem Tịch Mạt kéo vào trong lòng thân thể của bọn họ dán chặt cùng một chỗ: " Thì ra em yêu tôi như vậy? không quên được tôi như vậy! " Hơi thở lạnh lẽo phun trên mặt Tịch Mạt.

Tịch Mạt cười: " Bùi Hạo Thần! Anh hại tôi nhà tan cửa nát cho dù là tôi chết tôi cũng không yêu anh! ".

" Tịch Mạt! tôi nhắc nhở em không cần tiếp tục đem tôi hại em nhà tan cửa nát treo ở bên miệng có lẽ tôi không thích có tội danh này! " Thanh âm nhàn nhạt của Bùi Hạo Thần lại khiến người khác cảm thấy sợ hãi!

" Thì ra anh là người không dám đối mặt với sự thật! " Tịch Mạt bị ôm chặt cũng không dãy dụa.

" Tịch Mạt! Em giống như là người xa lạ! " Bùi Hạo Thần yêu thương vuốt nhẹ gò má Tịch Mạt. " Tôi không dám đối mặt với sự thật đó cũng là chuyện của tôi. Lương Tịch Mạt! Em chỉ cần biết tất cả chuyện này đều là do em nợ tôi. Nâng cằm Tịch Mạt lên một chút. Nếu em đã muốn tự chui đầu vào lưới như vậy tôi sẽ không có cớ gì mà buông tay! Tôi giao cho em em chỉ có thể lựa chọn thừa nhận!.

" Hừ! " Tịch Mạt cười lạnh. Bộ ngực lên xuống như có như không cọ xát thân thể Bùi Hạo Thần. Cảm giác mềm mại khiến yết hầu của anh có phần căng thẳng. Anh đem Tịch Mạt ôm càng chặt hơn chặt đến nỗi Tịch Mạt không thể thở.

" Dáng người của em không có lớn lên chỗ này ngược lại lớn lên không ít " Bùi Hạo Thần cười tà.

"Anh!" Ngực Tịch Mạt vốn là bị đè ép không thể thở cũng vì Bùi Hạo Thần trêu chọc rõ ràng gương mặt của cô càng thêm đỏ bừng.

Nhìn thấy bộ dáng Tịch Mạt hai máđỏ bừng Bùi Hạo Thần xoay người đem Tịch Mạt đặt ở trên vách tường che lại môi của cô trằn trọc hôn hai tay bị đặt ở trên vách tường Tịch Mạt không thể giãy dụa cô trợn tròn mắt nhìn cùng bộ dạng trợn tròn mắt trong mắt trêu tức Bùi Hạo Thần đợi anh hôn thoả thích rồi rời khỏi môi của cô, cô dùng sức chà xát môi của mình.