HÀO MÔN ĐOẠT TÌNH: BẢO BỐI EM ĐỪNG MONG CHẠY THOÁT

Tình trạng
Hoàn thành
Thể loại
Ngôn Tình
Nguồn
DĐ Lê Quý Đôn
Lượt xem
794
Đánh giá
Một hồi dự mưu (âm mưu sắp đặt trước), để cho bọn họ cả đêm triền miên, cứ tưởng rằng sau khi trời sáng, bọn họ sẽ đường ai nấy đi, chỉ là người qua đường.
Ai có thể ngờ, người đàn ông này lại nói, sẽ chịu trách nhiệm với cô chứ? 

Mộ Dung Trần, quyền thế một phương, là thiếu gia tôn quý của nhà Mộ Dung, khi cô bị người ta bỏ thuốc đưa lên giường lớn của hắn, ngây ngô thở khẽ, dụ hắn khó có thể kiềm chế được, mạnh mẽ triền miên suốt một đêm.
 

Vì lấy được cô, hắn không tiếc lấy cường quyền, uy hiếp hôn phu của cô, phá vỡ hôn ước của cô, hơn nữa còn ép cô trở thành vợ của hắn.
 

Một cuộc hôn nhân không có tình yêu làm nền tảng, đã làm cho 2 người như bước đi trên một tầng băng mỏng, mỗi bước đều hết sức cẩn thận.
 

Hai năm trên giường thân mật, quan hệ của bọn họ vẫn dừng lại ở mức “lạnh nhạt”.
 

Một cú điện thoại vượt biển, khiến cho cô biết mình cũng không phải người phụ nữ duy nhất của hắn, rốt cuộc cô cũng đề xuất ly hôn.
 

Buông tay? Cười nhạt, người phụ nữ của hắn, thiên hạ ai dám muốn? 

Không thả! Cô vĩnh viễn sẽ không hiểu được tình cảm thật lòng của anh.
 

Đã như vậy, không bằng cứ để đó, vì người phụ nữ của hắn, chỉ có thể thuộc về mình hắn! 

“Tôi sẽ làm cho em biết ai mới là người đàn ông của em” Sự trầm mặc của cô làm cho hắn lầm tưởng bị hắn hỏi trúng tâm sự, nên cam chịu tất cả.
Hắn tức giận vô cùng, đưa tay vào trong áo ngủ của cô.
 

“Nếu như, anh muốn cường bạo tôi lần nữa, tôi không còn lời nào để nói” Cô quật cường nhắm mắt lại, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống 
….


“Bây giờ em biết, em thuộc về ai rồi chứ?” Hắn bất thường hỏi.
 

Cô yên lặng chảy nước mắt, không thèm nhìn đến hắn.
 

“Trả lời tôi” Lửa giận của hắn vẫn cuồng si như cũ.
 

“Tôi không thuộc về người nào, tình huống bây giờ thay vì nói tôi thuộc về anh, không bằng nói tôi bị anh cường bạo” 

“Cuộc đời này, em tiếp tục chờ bị cường bạo đi” Nói xong, hắn lập tức xuống giường, đóng cửa phòng rời đi.
 

[Hai năm sau]

Mộ Dung Trần không thể tin trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, cô mới vừa nói cái gì? Muốn vay tiền của hắn.
 

“Anh, … rốt cuộc có cho mượn hay không?” 

Tiết Tình lắp bắp nói xong, đầu của cô cơ hồ cúi thấp đến mức sắp đụng xương quai xanh rồi.
Nếu như đứa bé không phải của hắn, cô sẽ không để mất thể diện như vậy, chạy đến tìm chồng trước vay tiền.
Mộ Dung Trần lạnh lung nhìn cô:

“Vay tiền? Đường đường là đại tiểu thư của nhà họ Tiết, tại sao lại mượn tiền chồng trước của mình? Người tình cũ của em không phải rất có khả năng sao?” 

“Anh… không cho mượn thì thôi” 

Cần gì tổn thương nhau như vậy.
Tiết Tình nói xong, xoay người rời đi.
Cái gì người tình cũ? Nói đùa sao? 2 năm qua cô căn bản không có nói chuyện với người đàn ông nào quá 3 câu có được không? 

“Khoan đã, lại muốn đi hả?” 

“Anh không phải nói không muốn cho mượn sao?” Cô còn không đi thì ở lại làm gì cơ chứ? Ở lại cho anh ta chê cười sao?

“Muốn mượn, cũng không phải là không thể” 

“Oh!?” 

“Theo tôi 1 buổi tối.
Yêu cầu của em tôi sẽ đồng ý” 

“Anh bệnh thần kinh rồi.
Anh làm gì thế?” 

“Xem thử, em có đáng giá cỡ khoảng tiền đó không?” 

[Đoạn ngắn 2]

“Mộ Dung Trần, đây là cái gì?” 

“A, là đơn ly hôn của chúng ta, làm sao vậy?” 

“Đây mới là đơn ly hôn thật?” 

“Tình Tình, chứ em cảm thấy đó là cái gì?” 

“Mộ Dung Trần, anh đi chết đi” 

Lệ rơi đầy mặt, tên khốn kiếp, dám gạt cô lâu như vậy!