Vì sức lực tiêu hao quá độ lại thêm không ngủ nghê tử tế, giờ thao luyện sáng hôm sau Trần Cận ngoài sắc mặt khó coi, tâm tình ủ ê, đến thái độ cũng chán chường hiếm thấy, chẳng còn lạc quan tươi tỉnh như mọi bữa, giữa hai hàng lông mày mơ hồ lộ một tia cứng cỏi ngang ngạnh, ai biết đâu giờ này hắn đang nghiến răng cố bắt mình tập trung tinh thần, quyết xua bằng sạch tất cả những căn nguyên phân tán tư tưởng ra khỏi não bộ.

Qua một đêm ngẫm nghĩ, hắn đã nghiệm ra rốt cuộc phải lấy thái độ gì đối diện với chính mình lẫn với hắn ta, cũng là cách duy nhất để bình tĩnh lại, chỉ hy vọng hắn còn có thể là Trần Cận ung dung tự do như trước, Fiennes cũng có thể yên tâm tiếp tục làm sếp trên cao vời vợi của hắn, tất cả những gì xảy ra giữa bọn họ, sẽ trở thành bí mật vĩnh viễn, chôn kín tại nơi sâu thẳm vô danh trong mỗi người, và không thể dễ dàng bị khơi lại.

Để đội phó Kyle hô khẩu lệnh thay mình, hắn ra bồn rửa cạnh đó táp nước lên mặt, muốn cho tinh thần tỉnh táo lại. Còn hai tuần nữa là chính thức ra quân, không nghĩ nữa, không do dự nữa, một khi đã quyết định rồi là không còn đường lui, cứ ung dung mà sống chẳng phải hơn sao?

Vài ngày sau đó, Trần Cận ngủ như chết, quyết tâm bồi bổ bù lại mấy hôm trước, khả năng hồi sức của hắn thật quá động vật hoang dã, hắn muốn mình trông tràn trề sức mạnh, ý chí bừng bừng, không thể để bất cứ ai nhìn ra một chút yếu mềm hay thả lỏng nào ở mình, trước giờ ra quân, biểu hiện của hắn rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tinh thần những người khác. Cấp trên đã giao cho nhiệm vụ hệ trọng, tuyệt đối không thể mắc sai lầm, hơn nữa, từ giờ này trở đi, chỉ có mình hắn tự cố gắng, người đó đã chẳng còn quyền lợi lẫn nghĩa vụ gì để ra tay can thiệp nữa. Lúc này hắn ta đang ở cái ghế cao chót vót, bình thản chờ kết quả, chứ không phải mải mê cùng Trần Cận chơi trò yêu đương phù phiếm.

Giờ phút này Trần Cận bất quá chỉ là viên chỉ huy đội “quân tiên phong”, trước một thế trận không thể xoay chuyển, bất kể chiến trường có máu lửa, khốc liệt đến đâu, hắn cũng chỉ còn lựa chọn giành giật, kiếm tìm sự bình yên cho mình giữa hiểm nguy mà thôi. Nhiệm vụ này kết thúc rồi, hắn có thể bay về New York hưởng thụ cuộc sống xưa nay của hắn, chẳng còn cơ hội đâu nữa để sa chân lăn lộn. Tốt, vậy là tốt. Trần đại ca gật đầu với cái gương, hoàn toàn tin tưởng vào viễn cảnh tươi đẹp trước mắt.

Một tuần trước trận đánh, Trần Cận đột nhiên nhận được mệnh lệnh mới – “Đội Săn cánh” sẽ là lực lượng chi viện, cùng hợp lực tác chiến.

Vụ này làm Trần Cận cực kỳ kinh ngạc, đội Săn cánh nguyên là một nhóm nhân viên tình báo xuất ngũ, mỗi người trong bọn họ đều sở hữu kỹ năng siêu hạng, lại toàn là những cao thủ đấu tay đôi, họ là một bộ phận vô cùng bí ẩn trong Hào Môn, chịu sự chỉ đạo độc lập của tổ Trung Đông và tổ Bắc Mỹ, thông thường chỉ đảm nhiệm những vụ ám sát, thành viên của đội này đều là thần long, kiến thủ bất kiến vĩ, hầu như không bao giờ xuất hiện trong hàng ngũ quân chính quy, luôn hành động đơn độc hoặc theo từng nhóm nhỏ, đặc biệt phù hợp với chiến tranh du kích. Trần Cận đã từng nghe tiếng như vậy, thành ra hắn càng không sao hiểu nổi sự xuất hiện đúng lúc này của đội Săn cánh.

Thượng tá Zamosc vẫn nỗ lực giải thích cho vị đội trưởng giỏi giang của mình: “Họ đảm nhiệm chi viện và bọc hậu, hỗ trợ “Đội tiên phong” tiến vào khu vực nòng cốt.”

“Thế tức là… có bọn họ cũng như chiến dịch được bảo đảm gấp đôi chứ gì?” Trần Cận có chút khó chịu, tự dưng thấy thật thừa hơi.

“Để đề phòng thôi, Leslie, chúng ta chỉ cần tập trung triển khai kế hoạch của mình, hành động của đội Săn cánh sẽ không xung đột gì với ta đâu.” Zamosc luôn rất ôn hòa với tay đội trưởng nóng nảy nhưng đặc biệt có uy tín này.

“Hy vọng bọn họ muốn “hỗ trợ” ta thật, chứ đừng giở thói làm vướng chân vướng cẳng nhau.” Trần Cận nói thẳng thừng, chẳng buồn nể nang gì.

“Ai dám nói đội Săn cánh này vướng chân vướng cẳng vậy?” Một giọng du dương bình thản vang lên, nhất thời làm không khí trong phòng ớn lạnh đôi phần.

Trần Cận dám nói dám nhận, có gì phải ngại: “Chẳng qua tôi nói thẳng thôi.” đợi đến lúc quay đầu lại đối mặt với kẻ vừa lên tiếng, hắn mới nhướn mày, hơi ngạc nhiên nhìn đối phương, bất quá vẫn đầy khí thế nói tiếp, “Nếu là anh, sự lo lắng của tôi càng có lý đây.”

Thượng tá Zamosc đã muốn toát mồ hôi, biết hai vị này đều là tay ghê gớm, đội trưởng đội hành động lại ngang nhiên công kích chỉ huy đội Săn cánh, này rõ ràng là tranh chấp nội bộ trước chiến dịch, bị truy cứu là không xong, nếu vì thế mà nhiệm vụ bị đình trệ, thì cái lon sĩ quan của hắn đâu gánh nổi tránh nhiệm, bất quá nhất thời hắn cũng không biết phải làm sao để xoa dịu hai gã trợ thủ khó chiều như nhau này.

“Thượng tá, anh quản lý lính của mình dễ dãi quá a.” Có kẻ độc địa hoàn toàn không định nhún nhường, đã vậy còn cố tình đổ dầu vào lửa.

Zamosc quệt mồ hôi: “A, Leslie, đây là đội trưởng đội Săn cánh, Long.”

“Có biết.” Trần Cận thản nhiên giơ tay khoác vai gã kia, “Tôi muốn trò chuyện với nhân vật trứ danh này ít phút, ngài không ngại chứ, sếp?”

“Các anh cứ nói chuyện…”

Hắn chưa nói xong, Trần Cận đã lôi tuột Thôi Minh Long đang mặt mày cực kỳ khó coi ra khỏi văn phòng của thượng tá, đến tuốt khu tập luyện đối kháng đầu kia hành lang.

“Cậu tính làm gì hả?” A Long trước nay đã chẳng ưa gì gã này, lần này nếu không phải “người đó” mở miệng nhờ, không đời nào hắn ra mặt dây vào đồ bất hảo ấy.

Ai biết đâu hắn ta đã chẳng biết ơn thì thôi, còn lên giọng xúc xiểm: “Thật là phí hoài mong đợi của tôi với đội Săn cánh a, chậc chậc, mà làm nào ông anh thuổng được chức đội trưởng hay vậy? Hội Tường Long dẹp tiệm rồi, giờ hết chỗ quậy nên đành mò về Hào Môn kiếm cơm hả?”

“Có tin tôi dần cậu ra bã ngay bây giờ không?” Trán A Long đã nổi gân xanh.

“Tin! Mắc gì không tin!” Trần Cận đáp rất chi chân thành, “Lần trước chưa so tài được với ông anh, nhất định anh vẫn nhung nhớ mãi tư thế oai hùng của thằng em trên võ đài bữa đó, rồi coi tôi như kình địch số một, xoay xở đủ cách hòng hạ bệ tôi, này có hâm mộ cũng đừng cực đoan dữ vậy chớ, trách nào thiên hạ cứ đồn tụi Săn cánh thần kinh hơi có vấn đề”

“Tao không ngớ ngẩn thế!” Một đấm đã vung ra, không buồn cân nhắc gì nữa, cơ bản là chịu hết nổi màn lải nhải xài xể của Trần đại ca. Thằng ranh cợt nhả này rõ ràng là chán sống, lão Phosa sao lại đi tiến cử thằng ngông cuồng quá thể này nhận trọng trách chứ, thậm chí đến Diệm cũng bị nó mê hoặc!

Trần Cận lanh lẹ né được đòn tấn công hùng hổ: “Nè nè, cái đồ xỏ lá, không chào hỏi bắt tay luôn hả!?”

Hai đấm tiếp theo tốc độ còn nhanh gấp bội, rốt cuộc hại Trần Cận né ngược né xuôi, bất quá miệng hắn vẫn tía lia không ngừng: “Ai sai anh tới hả?”

“Không liên quan đến mày!” A Long chỉ hận không thể cho cái mặt bảnh bao trước mắt nát bung xòe.

“Anh mò đến quấy rối, đương nhiên tôi liên quan!” Lại tránh được vài đòn nữa.

“Mẹ nó, thằng khốn không biết điều!”

“Chửi bậy chửi bạ! Đồ điên khùng! Tôi không thèm hợp tác với anh!” Bộ dạng chống đối bất bình rất chi nhập vai.

“Chỉ thị của ai, chẳng lẽ mày không biết?!” Câu hỏi ngược này của A Long quả nhiên sấm sét, Trần Cận lập tức lãnh ngay một đấm giữa ngực, đau đến gập người, hắn ngồi thụp luôn xuống sàn.

A Long cũng bị kinh ngạc, cú đấm vừa rồi của hắn tuy không hề nương tay, nhưng cơn giận trong lòng đã trút gần hết, mà đòn đánh ra cũng chính diện đàng hoàng, bằng vào khả năng của Trần Cận đúng ra phải tránh được, ấy vậy mà hắn lại trúng đòn. Hắn đã đồng ý với người kia sẽ không để tên này bị thương, giờ cư nhiên chưa ra trận tự mình đã đánh thương hắn… Lại trông bộ dạng thẫn thờ ngồi nhìn sàn nhà của Trần Cận, chẳng buồn mở miệng cũng chẳng buồn đánh lại, A Long càng thấy cuống tợn.

Rốt cuộc vẫn không chịu xuống nước: “Này, không phải ăn một đấm rồi đần luôn đấy chứ?”

“Chiến dịch lần này, không cần đội Săn cánh cũng được.” Trần Cận giờ mới ngẩng lên nhìn đối thủ, thái độ nghiêm túc đến có chút uy hiếp, “Anh không tình nguyện thì cứ việc rút về đi.”

A Long không tỏ thái độ gì, chỉ hỏi xoáy lại: “Người đó hiểu rõ ý mày chứ?”

“Cái gì?” Trần Cận nhíu mày.

“Tao cho là mày nên nhận ý tốt thì hơn, tao không phải đàn em của mày, bảo tao về à, tao đâu có ăn no rửng mỡ, nhận nhiệm vụ này vốn chẳng hay hớm gì, nếu không phải để trả nợ anh ta, không đời nào tao ôm rơm nặng bụng, dây vào loại không biết lý lẽ như mày, không dưng đi làm vú em.”

Tuy A Long nói toàn câu ác ý, nhưng nghe lọt lỗ tai Trần Cận lại thành ra hàm ý sâu xa hơn nhiều: “Chỉ để trả nợ thôi hả?”

A Long sầm mặt: “Ý gì hả?”

“Nếu chỉ định trả nợ, anh khỏi đến đây, còn nếu anh ta ép anh…”

“Đừng có lảm nhảm nữa!” A Long lại nổi sùng, “Làm gì có chuyện anh ta cho rằng mày đáng cho đội Săn cánh ra mặt chứ!”

“Anh thích trả nợ anh ta, nhưng tôi không muốn mắc nợ ai hết.”

“Mày nghĩ anh ta phái người đi vì mày à? Hừ, đừng tưởng tượng, chẳng qua anh ta muốn chiến dịch không bị sự cố gì thôi.” A Long dội cho hắn một gáo nước lạnh, “Đừng tưởng mình gì cũng hay, mày lập công trạng ra trò cho Hào Môn thật đấy, nhưng đâu đã là nhân vật ghê gớm gì, giờ mày chỉ cần nghĩ làm sao đánh thắng được là đủ, khỏi để ý ai đang chỉ đạo, vì trong cả chiến dịch này, mày chẳng qua chỉ đóng một vai cỏn con mà thôi, đừng nghĩ không có mình rồi người ta không chọn được ai khác giỏi hơn. Trần Cận, bỏ trò coi mình là cái rốn của vũ trụ đi!”

Lần đầu tiên Trần Cận bị công kích dữ dội vậy, nhưng hắn lại chẳng nổi đóa lên, mà mãi một hồi sau mới chậm rãi đứng dậy: “Không sai, tại tôi quá kiêu ngạo, cứ nghe lệnh trên cả là xong, chỉ cần đừng ngáng chân bọn này, mấy người muốn làm gì thì làm.”

Lời lẽ kiểu đó hả! Nghe như đội Săn cánh là đám ô hợp chuyên đi quẩn chân thiên hạ: “Mồm miệng mày đúng là không biết điều.”

“Thế cả thôi.” xoa xoa ngực, “Nhỡ mà bị nội thương, chờ đó tôi kiếm anh đòi tiền thuốc men.”

“Muốn ăn một đấm nữa không, rồi tao bồi thường cho gấp đôi tiền thuốc?”

“Tự giữ lấy mà xài.” Trần Cận đột nhiên chẳng còn bụng dạ nào đối đáp với A Long, hắn bỏ luôn vào sân tập.

A Long nhìn theo bóng lưng hắn, bất bình nghĩ: Diệm, sao anh lại đi che chở cho loại người này chứ? Tôi thấy hắn căn bản không định ở bên cạnh anh, đến ai bạn ai thù hắn còn không phân biệt được!

Trần Cận vào sân tập, đứng giữa đám đông vẫn cảm thấy không khá hơn chút nào, đầu óc hắn còn đương bận nghĩ đến những lời Thôi Minh Long nói. Dù từ đầu chí cuối chỉ gọi người đó là “anh ta”, nhưng trong lòng bọn hắn đều thừa hiểu, tuy mối liên hệ đặc biệt giữa họ đã không còn, nhưng đối phương cũng không định cắt đứt cả quan hệ công việc, câu trả lời này lại khiến hắn thoáng thấy an tâm, có chút cảm giác vững dạ vì không hoàn toàn bị vứt bỏ, hắn thực sự nghĩ mình cũng không nên kiêu ngạo quá, dù gì hắn ta cũng là Diệm, đâu phải loại tàng tàng gọi là tới đuổi là đi.

Trần Cận biết mình nên hiểu rõ tình thế, thể hiện cho hoàn hảo, tuyệt đối trên chiến trường không thể để hắn thất vọng, nếu hắn đã cố ý khiến Thôi Minh Long bỏ qua chuyện cũ để tới đây giúp mình, cũng tức là hắn hy vọng chiến dịch lần này thành công tốt đẹp, yêu cầu này chẳng có gì quá đáng, mà không chừng đó cũng là điều duy nhất mình có thể làm vì Fiennes lúc này.

Với một người đàn ông trăm công ngàn việc như vậy, chỉ cần hắn đặc biệt chú tâm đến ai đó hơn một chút thôi, đã là quý giá lắm rồi, huống gì hắn còn cố ý xử lý giùm mình cả những việc nhỏ nhặt thứ yếu, Trần Cận tự thấy mình không đời nào chu đáo vậy được, bởi thế sự quan tâm hết lòng của Fiennes dành cho hắn chẳng có gì để phàn nàn, chẳng qua là hắn không chịu cảm động mà thôi

Tuần cuối cùng này đối với Trần Cận thật chẳng yên ổn chút nào, áp lực bên ngoài chỉ là phụ, chủ yếu là vì áp lực từ chính nội tâm hắn, hắn chỉ còn biết gồng hết sức mình lên chống chọi. Cho đến sáng sớm ngày mười lăm, không khí trực chiến bao trùm, bộ binh chính thức xuất phát đến biên giới Ai Cập để sang Sudan, bắt đầu đếm ngược cho đến thời điểm xông trận.

Lúc này chiến địa đã được bố trí đầy điểm tấn công, phần lớn dân thường đã sơ tán an toàn, số còn lại cũng được di dời đến những vùng lân cận, chiến dịch thanh trừng lần này, Hào Môn và chính phủ địa phương đều hạ quyết tâm, tuyệt đối không cho một con cá nào lọt lưới.

Sáu giờ sáng, lệnh truyền đạt xuống, “Đội tiên phong” đóng vai trò tiền trạm, được đưa vào chiến khu theo đường không, không kích sẽ được duy trì liên tục yểm hộ cho cả đội tiến vào sâu thêm 3km, Trần Cận chỉ huy đại đội trực tiếp xâm nhập một khu vực, các đội còn lại phân chia nhau đột nhập qua các lối vào căn cứ quân đội rải rác của Lazuo, tiếp tục hành quân trong những đường ngầm được canh phòng nghiêm ngặt.

Quân Lazuo cũng không phải không có sự chuẩn bị, một lượng lớn dân thường chuyển đi đã khiến bọn chúng đề phòng, đến giờ phút này là chống cự một mất một còn, thậm chí khó tránh phải liều cùng chết chùm, bằng vào cá tính của Lazuo, nhất định lão ta sẽ đẩy rất nhiều tay chân ra làm bia đỡ đạn, nhằm kéo dài thời gian để tìm đường khác trốn chạy. Nếu bọn chúng phát hiện ra vòng vây bên ngoài đã bị phong tỏa, mặt sau lại bị bộ binh kiểm soát suốt dọc con đường chủ đạo, nhất định chúng sẽ quay lại đường cũ, tử thủ đến cùng, nhiệm vụ của đội Trần Cận bất kể nhìn từ góc độ nào đều thấy hệ số nguy hiểm là tối đa.

Từ lúc đột nhập đã phải đọ súng kịch liệt mấy phen, vào trong tầm bắn của địch liền đổi qua dùng súng hoa cải, trong màn đêm, toàn bộ “Đội tiên phong” di chuyển đến chiến địa mới, đến khi chính thức lọt vào khu căn cứ như mê cung của địch, còn chưa hết kinh ngạc, Trần Cận đã hiểu ra tình thế hiện tại nghiêm trọng đến mức nào, coi bộ thử thách thứ thiệt đây rồi!

Trần Cận phụ trách mở lối thông gió, rồi qua đường ống để tiếp cận khu vực trung tâm, đúng lúc ấy tiếng chuông báo động rú vang, hắn biết có đội viên bị lộ rồi! Muốn đảm bảo cho những người đi sau đột nhập được, giờ một người buộc phải vòng sang phía Đông, thu hút sự chú ý của địch, cũng tức là sẽ bị lọt vào tầm quét của thiết bị giám sát, nhưng đây đã là cách tối ưu, không còn lựa chọn nào khác. Còn chẳng kịp than trời số mình sao mà xui xẻo, hắn âm thầm lao vọt qua mạn Đông. Khi hắn nhận ra mình sắp bị vây tứ phía, sóng liên lạc với quân tiếp viện còn chưa bị ngắt.

Đành rằng trên lưng đang có những món vũ khí tối tân nhất, không những đủ sức xuyên thủng lá chắn sắt, bắn trúng mục tiêu, tầm ngắm còn cực kỳ kinh hồn, nhưng giờ này có cho nữa cũng để vứt đi, trần ống trên đầu đã đột ngột lật lên, hơn mười họng súng tự động lộ ra, quét khắp đường ống, không bỏ qua một vật thể nào đang động đậy. Rạp mình lăn tròn mấy vòng, nghe đạn sượt vun vút qua vành tai, Trần Cận không thể phân tâm nửa tíc tắc, mũ sắt cản cho hắn một viên đạn, nhưng não đã nghe ong ong rầm rĩ, hắn hầu như bị choáng đến sững người, đã vậy thắt lưng và ngực phải còn trúng hai phát đạn, vì cự li quá gần, lực va đập với lớp áo chống đạn dội thành một luồng sóng chấn động, xô hắn bắn xa hai mét, Trần Cận buột miệng chửi thề, nghĩ mình sắp xong đời rồi mà vẫn không dám trù trừ lâu hơn, lại cắn răng cắm đầu chạy về phía lối ra…

ẦM!! Hệ thống kích nổ tự động trong đường ống đã kích hoạt, suýt soát ba giây, Trần Cận thiếu chút nữa đã được vô hàng liệt sĩ. Cũng chẳng có thì giờ ăn mừng, hắn lại từ hang hùm nhảy vào đầm rắn, chạy thục mạng được hơn một phút, nhìn thiết bị tính thời gian trên tay nhẩm tính một số đồng đội đã đột nhập được vào trung tâm, tin này thì hay rồi, bất quá tình hình hắn hiện giờ mới bi đát đây Thiết bị định vị cho thấy, vị trí của hắn hiện tại chỉ cách kho vũ khí của Lazuo năm trăm mét.

————