01 

Tôi cùng cô bạn thân xuống canteen mua đồ ăn sáng. Tôi đảo mắt xung quanh tìm kiếm bóng dáng của cậu ấy. Vì tôi biết rằng chắc chắn cậu ấy đang ở đây. Tôi nhìn về phía trước. Trong dòng người đông đúc, cậu ấy nổi bật hơn cả. Dù khoảng cách không gần nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy cậu ấy. Cậu ấy đứng dưới chiếc ô lớn, nhìn về phía tôi. Tôi nhìn cậu ấy, cười. 

Chỉ một khoảnh khắc nhỏ thôi cũng khiến lòng tôi rạo rực. 

02 

Trong canteen, tôi ngồi tâm sự cùng cô bạn thân. Cô bạn kể rằng, hôm qua trên đường đi học về có 2 em học sinh nam cấp 2 đi sát xe vào cô bạn và hỏi: Đua không em? Cô bạn đầy nhiệt huyết giãi bày cảm xúc với tôi. 

"Đẹp trai không?" Tôi đưa thìa xôi vào trong miệng. 

"Tao không để ý. Nhưng chắc không đâu. Đm nghe giọng ỏn ẻn kinh khủng" Cô bạn vội vàng lắc đầu. 

"Hỏng rồi. Đẹp trai mà giọng ẻn ỏn thì cũng vất đi. Mày cũng chỉ cần tưởng tượng đơn giản như kiểu ở trên giường ấy. Lúc lên giường nhắm mắt hưởng thụ thì mặt mũi cũng chẳng để làm gì. Đã thế còn phải nghe giọng nói ỏn ẻn có mà tụt mood" Tôi phân tích đầy nghiêm túc. 

"Thật đấy. Đéo muốn động đậy luôn" Cô bạn thân gật đầu đồng tình. 

"Giờ tìm một người vừa đẹp trai lại vừa sở hữu chất giọng ấm áp trầm lắng sao khó khăn thế" Tôi thở dài khi nghĩ đến hình mẫu Giang Thần. 

"Crush mày đấy babe!" Cô bạn thân trả lời ngay, dường như không cần suy nghĩ. 

Tôi chẳng biết nói gì hơn. Càng ngày tôi càng thấy cậu ấy hoàn hảo một cách đáng sợ. 

03 

Buổi tối chúng tôi có lớp học bồi dưỡng ở trường. Tôi đi bộ trên sân trường được một đoạn thì nhìn thấy cậu ấy từ phía xa đi tới. Khi đi qua cậu ấy, tôi giả vờ như không nhìn thấy cậu ấy, lặng lẽ bước qua. Bỗng nhiên tôi nghe thấy giọng của cậu ấy. 

"Ê" 

Tôi nghĩ mình nghe nhầm, vẫn tiếp tục bước đi. 

"Ê! Ê!" Cậu ấy gọi liên tục 2 tiếng tôi mới chắc chắn không phải mình nghe nhầm. 

Tôi quay người lại về phía cậu ấy. 

Cậu ấy đi tới. Nhưng không phải hướng về phía tôi. 

Hoá ra lúc nãy cậu ấy không phải gọi tôi mà là gọi mấy em học sinh năm nhất đang đá bóng. 

Tôi không biết phải giấu mặt đi đâu nữa.

04 

Tôi dựa lưng vào tường cầm bài UNO chơi với mấy cô cậu kia. Lúc tôi nhìn về phía trước, cậu ấy cũng đang dựa vào tường ở dãy đối diện nhìn về phía tôi. Ánh mắt tôi theo phản xạ né tránh ánh mắt cậu ấy, tiếp tục chơi bài. Trong lòng tôi rạo rực không thôi. 

05 

Cuối giờ, tôi ngồi chờ cô bạn thân thu dọn sách vở. Bỗng nhiên, tầm mắt tôi tối sầm lại, chỉ nhìn được chút ánh sáng yếu ớt của các toà nhà cao tầng phía xa. Tiếng hét chói tay của mấy cô bạn gái vang lên. Hoá ra có cậu bạn nào đó đã ngắt cầu dao điện. Tôi yên lặng dựa người vào tường, chờ đợi ai đó bật công tắc điện. Dựa vào ánh sáng từ các toà nhà, tôi nhìn thấy bóng dáng cậu ấy ở phía dãy đối diện. 

Sau đó, có người đã lên bật công tắc. Ánh sáng trở lại. 

Tôi vẫn giữ đôi mắt nhìn về phía cậu ấy như trước. Lúc này, cậu ấy cũng đang đứng đó nhìn về phía tôi.