Trước khi đeo giầy chuẩn bị đến trường, tôi mới chạm vào vết thương ở dưới chân của mình. Tôi ấn một lực vừa lên ngón chân cái, mủ trắng từ bên trong trào ra. Tôi vội vàng đi lấy bông thấm lên, vừa thấm vừa ấn để mủ ra hết. Không những có mủ mà một chút máu thẫm cũng từ bên trong trào ra. Tôi vội vàng lấy bông thấm đi thấm lại.

Cuối cùng thì nó cũng đỡ hơn một chút. Tôi nhìn đồng hồ, sắp muộn giờ đi học rồi. Tôi vội vã đứng dậy, đeo tạm chiếc dép tông vào. Nhưng tôi không quên bỏ thêm đôi giầy vào trong balo, phòng trường hợp xấu xảy ra.

Trong suốt thời gian đi lên cầu thang, tôi đều nhìn xuống dưới chân, xem chân mình có chảy mủ tiếp không? Chính vì thế mà tôi không hề biết rằng, cậu ấy đi phía trước tôi.

Mãi tới khi lên đến cầu thang tầng 3, tôi nghe thấy một tông giọng nam quen thuộc. Tôi bất giác ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên một chút. Cậu ấy đang đi trước tôi, vừa nói chuyện với cậu bạn nào đấy.

Có thể cậu ấy đã nhìn thấy tôi chăng?

Tôi bước vào lớp cũng chính là lúc cậu ấy đi tới bàn 2. Tôi nhìn tổng quát từ đầu xuống chân của cậu ấy.

Dường như cậu ấy bị đau chân. Bởi vì tôi nhìn thấy cậu ấy lê từng bước chân đi. Trọng tâm dồn hết vào chân bên trái.

Cậu ấy bị đau chân phải.

Tôi bị đau chân trái.

Cái này có được gọi là duyên phận không?

Đúng là định mệnh mà!