Sau khi vào nhà cùng với Quý Thư Mặc, Tiêu Vãn bắt đầu phát huy công lực nói nhảm trước kia, lảm nhảm không ngừng bày tỏ nhớ nhung của mình với hắn nhiều bao nhiêu, lại ái mộ hắn nhiều bao nhiêu, nói xong mình cũng nổi da gà đầy người.

Một đống mật ngọt liên tục oanh tạc, khiến Quý Thư Mặc luôn lòng nghi ngờ mới vừa nổi lên hồ nghi trong lòng đột ngột cảm thấy lo lắng.

Hắn nhìn nữ nhân mặt cười khúc khích trước mắt, cảm thấy Tiêu Vãn tích cực chủ động, nịnh hót lấy lòng như vậy cũng giống bình thường.

Hôm nay ở trên đường nhìn thấy cảnh tượng nàng và Tạ Sơ Thần thân thiết, quả thật là bởi vì hắn không có ở đây, cho nên Tiêu Vãn không chịu tịch mịch đi. Dù sao, trước kia Tiêu Vãn chính là nữ hoàn khố hoa tâm chính cống, mỹ thiếu niên trong kinh thành không có ai không bị nàng đùa giỡn qua. Tạ Sơ Thần mặc dù có tiếng xấu, thế nhưng bề ngoài cũng là mỹ nam.

Nghĩ đến Tiêu Vãn đã từng có hành vi hèn hạ vô sỉ, Quý Thư Mặc bật cười một tiếng ở trong lòng, dần dần đè xuống lo lắng không giải thích được xông lên đầu.

Hắn càng nghe càng phiền lòng, lông mày trong lúc lơ đãng nhẹ chau lại.

Làm bộ như lơ đãng nhìn sắc trời một chút, Tiêu Vãn cười khúc khích nói: "Thư Mặc, ở bên ngươi thì thời gian trôi qua thật nhanh, lại nhanh như vậy đã đến giờ Tuất! Ngươi muốn ăn cái gì, ta lập tức bảo người chuẩn bị!"

(Giờ Tuất là khoảnh khắc từ 19 giờ sáng đến 21 giờ tối)

Nghe Tiêu Vãn tố tình tố tâm thời gian dài như vậy, trong lúc nhất thời Quý Thư Mặc không có gì muốn ăn. Hắn thậm chí nhớ lại cảnh tượng ngày đó về nhà thăm phụ mẫu, mặt Tiêu Vãn dinh dính muốn hắn ăn thịt cá, trong nháy mắt dạ dày khó chịu.

Làm bộ không nhìn thấy vẻ mặt Quý Thư Mặc miễn cưỡng, Tiêu Vãn xấu hổ cười cười, có chút tự hào ngăn chặn miệng của hắn: "Thư Mặc, ngày ngươi không ở đây, ta đặc biệt học mấy món ngươi thích ăn. Hôm nay, để ta làm cho ngươi ăn!" 

Lời cự tuyệt cứ như vậy bị cứng ở nơi cổ họng, Quý Thư Mặc suy nghĩ mình mới vừa trở về phủ mà làm mất mặt mũi của Tiêu Vãn không tốt lắm, không thể làm gì khác hơn là cườim iễn cưỡng, dịu dàng nói: "Thư Mặc rất chờ mong tay nghề của thê chủ."

Hắn đương nhiên biết, những năm gần đây, Tiêu Vãn vì tìm niềm vui cho hắn, ra sức học những thứ vô dụng. Tỷ như, vô cùng ngây thơ mà bện châu chấu này.

Nàng đường đường thế gia đại tiểu thư, lại cầm loại đồ chơi ngây thơ này tới dụ dỗ hắn vui vẻ!

Mà bây giờ, vị này vốn nên ở khoa cử thượng phấn đấu nêu cao tên tuổi, lại lãng phí thời gian học nấu nướng!

Tại sao có thể không có tiền đồ như vậy!

Vốn tưởng rằng Tiêu Vãn rốt cuộc thông suốt, trong lòng Quý Thư Mặc rất thất vọng, đối với việc Tiêu Vãn bộc lộ tài năng hoàn toàn không có bất kỳ mong đợi, thậm chí có chút lo lắng, Tiêu Vãn nấu thức ăn có thể ăn không?

Chỉ là khó ăn hơn nữa, cũng phải ăn!

Vẻ mặt bất động quan sát mỗi một biến hóa nhỏ trên mặt Quý Thư Mặc, Tiêu Vãn nheo lại mắt phượng, cười khe khẽ đứng lên: "Ngươi cứ chờ, ta đi một chút sẽ trở lại! Nhất định sẽ không để cho ngươi thất vọng!"

"Ừ." Quý Thư Mặc dịu ngoan gật gật đầu. Rũ đầu xuống, thoáng qua một tia quỷ dị.

Mặc Uyên cư có phòng bếp độc lập. Vừa nghe thấy Tiêu Vãn muốn xuống bếp, cả phòng bếp đều sôi trào. Đầu bếp hoảng hốt tiến lên, muốn ngăn cản đại tiểu thư nhất thời suy nghĩ nông nổi này, lại bị một ánh mắt của Tiêu Vãn dọa lui đi ra ngoài.

Họa Hạ vốn là ở bên nhìn náo nhiệt, thấy Tiêu Vãn thật sự vén lên tay áo chuẩn bị làm thức ăn, giựt giựt khóe miệng, không dám tin hỏi: "Tiểu thư, người thật muốn xuống bếp?"

"Đó là tự nhiên." Tiêu Vãn tay chân lanh lẹ cắt thức ăn, hỏi ngược lại: "Ngươi nghĩ sao?"

"Ta cho là nếu nói tự mình xuống bếp chỉ là tiểu thư tùy cơ ứng biến, tiểu thư chỉ muốn đối phó Quý công tử, tới đây đợi tin tức tỷ tỷ."

Mới vừa rồi, một ánh mắt của Tiêu Vãn, Vân Yên đã tuân lệnh đi ra ngoài điều tra.

Trước đây Tiêu Vãn phân phó Vân Yên an bài hai mật thám ở phụ cận Quý gia, mỗi đêm sẽ hướng Vân Yên báo cáo hành tung Quý Thư Mặc và trên dưới Quý phủ. 

Giờ phút này, Vân Yên chính là đi tìm hiểu động hướng hôm nay của Quý Thư Mặc.

"Ta tới này, đích xác là đang đợi tin tức Vân Yên, nhưng tự mình xuống bếp, cũng là thật."

Kiếp trước, Quý Thư Mặc không thích ứng thức ăn thịt cá Tiêu phủ, mỗi bữa cơm đều ăn vô cùng ít Tiêu Vãn thương hắn gầy gò, cố ý vì hắn học nấu nướng. Nhất là mấy món ăn nhẹ Quý Thư Mặc thích ăn nhất, nàng học đến sắc hương vị câu toàn.

Đường đường một trưởng nữ thế gia, thế nhưng vì một người đàn ông tự mình xuống bếp! Hiện tại, Tiêu Vãn tự suy nghĩ một chút, đều cảm thấy lúc ấy, đầu của nàng nhất định bị hỏng, người có địa vị cao như vậy lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, làm loại hành động không tiền đồ này! 

Vân Yên lúc trở lại, nhìn thấy Tiêu Vãn bận rộn ở trong phòng bếp mồ hôi đầm đìa, khóe miệng tràn đầy cười như không cười, nụ cười làm cho người ta rét lạnh. Mà Họa Hạ trợn mắt há mồm đứng ở một bên, quả thật giống như gặp quỷ. 

Nàng bước nhanh về phía trước, thấy chất trên bàn một bàn bàn sắc hương vị đầy đủ thức ăn, trong lòng hơi kinh hãi.

Tiểu thư trước kia chưa từng chạm qua nồi, thế nào đột nhiên biết nấu ăn rồi hả?

Nhưng rất nhanh, nàng khàn giọng nói: "Tiểu thư, hôm nay Quý công tử đi Trà Tiên cư Minh Nhạc phố, nhìn thấy ngài và Tạ công tử."

Động tác nấu ăn của Tiêu Vãn dừng lại, mắt phượng lạnh lùng híp lại.

"Sau lại, hắn phái người đi Hình bộ và Tri Phủ một chuyến, chắc là đi điều tra án kiện Tạ Thanh Vinh." Vân Yên có chút dừng lại, nhăn lại mày nói: "Hắn còn phái người theo dõi tiểu thư, chỉ là bị người của chúng ta bỏ rơi."

Tiêu Vãn nghĩ đơn độc ước hẹn Tạ Sơ Thần, cho nên sau lại, nàng không có mang Vân Yên và Họa Hạ. Không ngờ lại bị Quý Thư Mặc cho người theo dõi.

"Giờ Thân canh ba, người của Quý công tử trở lại phục mệnh. Giờ Dậu một khắc, Quý công tử rời khỏi Trà Tiên cư, chạy thẳng tới Tiêu phủ. Không bao lâu, tiểu thư và Tạ công tử trở lại."

"Không trách được đột nhiên gấp gáp như vậy, thì ra là nhìn thấy ta và Sơ Thần, cảm thấy kế hoạch có nguy cơ rồi." Tiêu Vãn nghĩ ngợi hồi lâu, trầm giọng nói: "Vân Yên, những ngày tới ngươi chú ý Mai viên nhiều hơn, đừng để cho Quý Thư Mặc có cơ hội đến gần. Ngoài ra, ta có chuyện, muốn nhờ ngươi làm."

Một bên, Họa Hạ nhìn thức ăn đầy đủ sắc hương vị như vậy, bụng cô lỗ cô lỗ kêu loạn. Nhìn thấy tiểu thư và tỷ tỷ đang chuyên tâm trò chuyện kế hoạch, nàng vội vã dùng chiếc đũa nhẹ chân nhẹ tay gắp một khối dưa chuột xanh biếc.

Xanh lá giòn ngon miệng, gia vị thích hợp. Thủ nghệ của tiểu thư con tốt hơn nàng tưởng tượng rất nhiều!

Nàng vừa ăn trộm, mặt vừa lộ vẻ sùng bái, cho đến khi bị Tiêu Vãn nhìn mới dừng lại.

Nhìn trái cà chua rơi vào trên bàn, Họa Hạ bất mãn nhếch môi, tội nghiệp nói: "Tiểu thư, ngươi đừng dễ giận như vậy chứ sao. . . . . . Nô tỳ nếm thử có một chút!"

"Không muốn buổi tối không thoải mái, thì đừng ăn nữa." Tiêu Vãn nhàn nhạt nói.

Họa Hạ giật mình một cái, khẩn trương che cổ họng, sắc mặt tái nhợt hỏi: "Tiểu thư, ngươi bỏ thuốc ở trong thức ăn? 

Tiêu Vãn không trả lời có hay không mà chỉ cười cười, thu cái mâm vào, bỏ vào trong hộp đựng thức ăn.

Họa Hạ sưng mặt lên, không tin phản bác: "Ta một mực ở bên cạnh tiểu thư, không nhìn thấy tiểu thư động thủ mà?"

Chẳng lẽ võ công tiểu thư đã đột nhiên tăng mạnh, còn nhanh hơn cả nàng? ! Cái này không thể nào! Hôm nay ngay cả người theo dõi tiểu thư cũng không phát giác!

"Ngươi cảm thấy, tiểu thư ta sẽ làm loại chuyện bỏ thuốc hèn hạ vô sỉ này sao?" Tiêu Vãn sâu kín khép lại hộp đựng thức ăn, trên mặt mang nụ cười nhìn không thấu. 

Vân Yên ho nhẹ một tiếng, vì Họa Hạ giải đáp nghi ngờ: "Tiểu thư khinh thường làm chuyện bỏ thuốc như vậy, lại có cách còn cao minh hơn bỏ thuốc. Nếu Quý công tử không hiểu y lý, nhất định sẽ trúng kế của tiểu thư. Chỉ là Quý công tử tài hoa hơn người, nếu hiểu được chút ít. . . . . ."

Tiêu Vãn nhàn nhạt cắt đứt: "Hắn không hiểu."

Kiếp trước, nàng chính là làm một bàn thức ăn nhẹ Quý Thư Mặc thích ăn như vậy, đi dụ dỗ Quý Thư Mặc hoan tâm, nhưng nàng tốt bụng lại làm chuyện xấu, bởi vì trái cà chua, bông cải không được ăn cùng dưa chuột, rau chân vịt không được ăn cùng rau hẹ, khiến Quý Thư Mặc đau bụng một buổi tối.

Hôm đó, Tiêu Vãn cực kỳ đau lòng, cả đêm ở với Quý Thư Mặc, càng không ngừng an ủi hắn, thậm chí còn lật tung phủ tìm hung thủ bỏ thuốc, cuối cùng mới từ trong miệng Vân Yên biết được, là chuyện ngu xuẩn mình làm.

Hôm đó về sau, Tiêu Vãn hết sức tự trách. Vì để cho Quý Thư Mặc gầy gò một vòng sớm ngày khang phục, nàng đặc biệt mời đầu bếp Trà Tiên Cư tới đây. 

Hiện tại, nếu Quý Thư Mặc mặt dày trở lại, nàng tự nhiên cấp cho hắn một phần lễ ra mắt đặc biệt. Nàng không phải người rộng lượng, kiếp trước bị hắn làm hại cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, kiếp này làm sao có thể để cho hắn tiếp tục tiêu dao hưởng thụ cuộc sống bên trong Tiêu phủ đấy.

Nàng sẽ làm hắn biết, đến gần nàng, tính toán nàng, là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời hắn.

Mà nàng sẽ đòi lại tất cả, bao gồm cả tình cảm nàng đã bỏ ra.

Tiêu Vãn đang tính toán Quý Thư Mặc thì Quý Thư Mặc đang chậm rãi mà đi tới Mai viên. Hắn không có an an ổn ổn sống ở Mặc Uyên cư chờ Tiêu Vãn, mà là chủ động tìm tới Tạ Sơ Thần.

Mặc dù Tiêu Vãn biểu hiện cùng ngày thường cũng không khác biệt, nhưng Tiêu Vãn vừa đi, tim của hắn lại lo lắng lần nữa, mí mắt phải càng không ngừng nhảy, cảm giác có chuyện gì sắp sửa xảy ra. 

Cân nhắc hơn thiệt, Quý Thư Mặc quyết định tự mình tiến về phía Mai viên, thử dò xét Tạ Sơ Thần có làm trở ngại đến kế hoạch hay không. Đồng thời, hắn muốn biết, Tạ Sơ Thần có ngu xuẩn giống trong lời đồn, có giá trị để cho hắn lợi dụng hay không.

Quý Thư Mặc đi tới Mai viên thì Tạ Sơ Thần đang si ngốc nhìn hồng trâm trong gương Tiêu Vãn tặng hắn. Hắn một tay chống đầu, một tay cẩn thận từng li từng tí chạm nhẹ, suy nghĩ bay bay liền trôi dạt đến cảnh tượng ba năm trước đây hai người gặp nhau.

Chiêu Nhi quét sân ở trong sân, nhìn thấy dáng vẻ Tạ Sơ Thần bị Tiêu Vãn mê thần hồn điên đảo, giận dữ nhỏ giọng bất bình thay công tử nhà mình. Hắn nghĩ, hiện tại công tử nhà mình có tiền có mạo, còn bám lấy củ cải hoa tâm Tiêu Vãn này làm gì! 

Đang mắng Tiêu Vãn, Chiêu Nhi giận dữ vừa nhấc mắt, lại thấy Quý Thư Mặc mang theo hai gã sai vặt qua cầu mà đến.

Hắn cảnh giác, hốt hoảng chạy vào nhà, khẩn trương nói: "Công tử, ngươi xem, Quý Thư Mặc đó đến rồi!"

Chiêu Nhi cũng không phải là bởi vì Tiêu Vãn mà ghét Quý Thư Mặc, mà là bởi vì nhân sĩ kinh thành thường so sánh Quý Thư Mặc và Tạ Sơ Thần, xưng một là trăng sáng trên bầu trời xa không thể chạm, một là nước bùn trên đất làm người ta xem thường.

Có chút người rảnh rỗi còn muốn so sánh hai người gã sai vặt với nhau, nói gã sai vặt của Tạ Sơ Thần  điêu ngoa hơn cả Tạ Sơ Thần, vừa nhìn đã biết là chủ tử không có giáo dục được, mà gã sai vặt của Quý Thư Mặc Vân Kỳ và Vân Thư, tên thôi đã đánh thức tình thơ ý hoạ, người cũng dịu dàng tri lễ, Chiêu Nhi giận đến nghiến răng, do đó đã gán lên chủ tớ ba người danh hiệu kẻ thù.

Hôm nay bởi vì Tiêu Vãn, hắn càng thêm chán ghét chủ tớ ba người dối trá này!

Kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt! Giờ phút này Chiêu Nhi thần bí lẩm nhẩm nâng mặt, mặt nghiêm túc nói: "Người này nhất định đến không có ý tốt! Công tử, người nằm trên giường trước giả trang bị bệnh đi, ta nói ngươi thân thể không thoải mái, đã ngủ rồi!"

Đập vào mi mắt là một thiếu niên công tử áo trắng khuynh thành, ánh mặt trời chậm rãi hạ xuống, nổi bật lên thân trường bào trắng như tuyết này, không nhiễm một hạt bụi. Dung nhan trơn bóng như ngọc, như nhiễm hoa đào. Tròng mắt như thu thuỷ, lông mày tựa như mực vẽ. Tóc đen buộc lên thật cao, ánh sáng lộng lẫy như lưu ly. 

Hắn buộc nhẹ áo, giống như tiên nhân trong bức họa đi ra, hà tư tháng vận*, khiến Tạ Sơ Thần bí mật quan sát hắn trong lòng không tự chủ tràn ra vẻ khổ sở, chua xót ở nơi cổ họng. 

Hắn yên lặng ngắm Tiêu Vãn ba năm, cũng lặng lẽ nhìn về Quý Thư Mặc nơi xa   được Tiêu Vãn theo đuổi ba năm, vị tài tử đệ nhất Kinh Thành tài mạo song toàn kia.

Nhẹ rũ mí mắt xuống, Tạ Sơ Thần ách một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Được."

Thê chủ không để cho hắn gặp Quý Thư Mặc, hắn liền không gặp.

Lấy được công tử ra lệnh, Chiêu Nhi ở trước cửa ngăn lại Quý Thư Mặc và gã sai vặt của hắn sắp đi tới.

Hắn bĩu môi, giọng điệu đạm mạc không có một tia quy củ: "Công tử nhà ta không thoải mái, đã ngủ rồi. Quý công tử, mời ngài trở về thôi."

Không ngờ bị gã sai vặt trước mặt chặn đường, Quý Thư Mặc khẽ che giấu ánh mắt, trên mặt mơ hồ có chút giận tái đi. Mà gã sai vặt Vân Kỳ của hắn thấy trong lòng chủ tử không thoải mái, lập tức nổi giận nói: "Công tử nhà ta là chính quân của Tiêu tiểu thư, ngươi đây là thái độ gì! Nhìn thấy chính quân, còn không mau hành lễ!"

Đây chính là dịu dàng tri lễ trong mắt người đời? !

Chiêu Nhi khó chịu, bộc phát tính tình: "Tiêu gia không phải ai có ngọc bội người đó chính là chính quân sao! Công tử nhà ngươi có ngọc bội không? Tiêu tiểu thư có cho ngươi ngọc bội sao? Tiêu tiểu thư có thừa nhận ngươi thân phận chính quân của ngươi sao?"

Tính tình điêu ngoa này của hắn từ nhỏ được Tạ Sơ Thần chân truyền, mà hắn và Tạ Sơ Thần cũng không phân chủ tớ, khiến cho hắn chưa bao giờ có ý thức đến, lần này ngôn luận nếu bị Tiêu Vãn yêu thầm Quý Thư Mặc nghe được, nhất định hận không được hiện tại liền giết chết hắn.

Chiêu Nhi cũng không biết Tiêu Vãn cho ngọc bội hay chưa, thuần túy là cố ý nói dối muốn Quý Thư Mặc tức chết, thuận tiện muốn thử dò xét một cái rốt cuộc ngọc bội ở đâu.

Thấy Quý Thư Mặc và gã sai vặt của hắn cũng bị hắn nói cho sửng sốt một chút, Chiêu Nhi đoán bị mình nói trúng, vội vàng chu miệng lên, thêm dầu vào lửa nói: "Hiện tại ai cũng không có ngọc bội, chuyện đương nhiên đều là phu lang của Tiêu tiểu thư, bất phân cao thấp! Hơn nữa Quý công tử, ngươi về nhà thăm bố mẹ nhiều ngày không trở về Tiêu phủ, khiến Tiêu tiểu thư một mình trông phòng, không biết dưới cơn nóng giận Tiêu tiểu thư có thể hay không, trọng phạt ngươi! Hôm nay, ngươi không phải đi cầu Tiêu tiểu thư tha thứ, tới viện chúng ta làm cái gì. . . . . ."

Hắn chợt kêu lên nói: "Chẳng lẽ, ngươi muốn công tử nhà ta giúp ngươi cầu cạnh Tiêu tiểu thư?"

Mặc Uyên cư, Tiêu Vãn bưng hộp đựng thức ăn, mặt lộ vẻ tươi cười đi tới đại sảnh, lại phát hiện bên trong nhà quỷ dị không có một bóng người. Đang xác định Quý Thư Mặc và bọn sai vặt hồi môn của hắn đều không ở Mặc Uyên cư thì sắc mặt nàng hơi đổi,  khẩn trương hỏi hộ vệ giữ cửa: "Quý Thư Mặc đâu?"

Thấy Tiêu Vãn trừng mắt, nàng lập tức ngoan ngoãn đáp: "Tiểu thư, Quý công tử đi Mai viên rồi!"

Sắc mặt của Tiêu Vãn tái đi, bước một bước dài xông ra ngoài.

Quý Thư Mặc đáng chết, đến tột cùng muốn giở mưu ma chước quỷ gì! Thế nhưng mới vừa trở về phủ lại tìm Sơ Thần!

Không ngờ Quý chính quân chỉ không có ở đây có một khắc, Đại tiểu thư lại vội vã như vậy, hộ vệ âm thầm cảm thán vị trí Quý chính quân ở trong lòng đại tiểu thư thật lớn, nghĩ tới về sau phải lấy lòng Quý chính quân thật tốt, như vậy tiểu thư nhất định sẽ khen ngợi mình!