Nhìn vẻ mặt Tiêu Vãn nghiêm nghị, kiên quyết mười phần, Phương Chính Thanh chợt ý thức được, vì sao Tiêu Ngọc Dung đột nhiên nói Tiêu Vãn thay đổi.

Trần Kỳ và Tạ Thanh Vinh chính là châu chấu trên một sợi dây, nếu không có kết quả hôm nay, Trần Kỳ chắc chắn sẽ không phản bội vị tài chủ kiếm tiền Tạ Thanh Vinh này.

Nhưng Tiêu Vãn bố trí quá mức xảo diệu, đầu tiên là khiến Tạ Thanh Vinh thua lớn, đánh bạc thiếu nợ kếch xù, rồi bắt nàng tới Hình bộ, trùng trùng điệp điệp làm cho mọi người đều biết, mà Tiêu Vãn chính là muốn lợi dụng uy danh Hình Bộ Thượng Thư nàng, âm thầm tạo áp lực cho Trần Kỳ, khiến Trần Kỳ lầm tưởng Tạ Thanh Vinh bị áp tới Hình bộ tra hỏi là bởi vì vụ án ba năm trước đây. Vì vậy, Trần Kỳ vì tự vệ, ký xuống thư nhận tội, nhất nhất khai ra tội trạng của Tạ Thanh Vinh.

Lập tức từ không hề có chứng cớ, đột nhiên lật bàn biến thành nhân chứng vật chứng đều có, ván này Tiêu Vãn bắt vô cùng chuẩn trúng ngay tử huyệt Tạ Thanh Vinh, để cho nàng ta không còn lời nào chống chế cãi lại.

"Phương đại nhân, ngài đây là đang xử án sao?" Một đạo giọng nói dịu dàng từ cửa vang lên, Tiêu Vãn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái áo lam chậm rãi tiến vào, ánh mắt nghi ngờ quét mắt một vòng, cuối cùng dừng lại ở trên người của Tiêu Vãn. 

Cả người Tiêu Vãn run lên, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt. Người tiến vào đại đường không phải ai khác, chính là Thị Lang bộ Hình Lưu Ngọc, cũng là một trong số quan chủ thẩm năm đó xử án Tiêu gia.

Kiếp trước, Tiêu gia bị vu hãm tư thông với địch bán nước thì án này chính là giao cho Hình bộ chủ thẩm. Phương Chính Thanh mấy lần nói Tiêu gia là vô tội, ngay lúc đó lại bị Thị Lang bộ Hình Lưu Ngọc vu hãm là đồng mưu, cuối cùng bị nữ hoàng bãi nhiệm quan chức, tống vào đại lao.

Mà Lưu Ngọc thăng lên chức Thượng Thư, cũng đảm nhiệm quan chủ thẩm án Tiêu gia tư thông với địch bán nước.

"Thảo dân gặp qua Lưu đại nhân." Giật mình sợ sát ý trong mắt mình bị đối phương nhìn ra, Tiêu Vãn lập tức rủ thấp đầu xuống, cắn chặt môi, mãnh liệt khống chế mình không xông lên trước đánh nàng ta một trận.

Ngoại trừ Vân bên cạnh Yên Tiêu Vãn, mấy người còn lại cũng không có nhận thấy Tiêu Vãn khác lạ, mà ánh mắt Lưu Ngọc từ lâu đã nhìn về Phương Chính Thanh trên đài cao.

Nhìn thấy khốn hoặc trong mắt Lưu Ngọc, Phương Chính Thanh sáng lãng nói: "Lưu Ngọc, ngươi tới vừa đúng. Án Tạ Hân Tuyền, hôm nay xuất hiện nhân chứng vật chứng mới, Bổn quan tuyên bố, án này phúc thẩm. Hiện tại, ngươi áp Tạ Thanh Vinh vào đại lao Hình bộ, nghiêm hình thẩm vấn!"

Tuy nghi ngờ vì sao Phương Chính Thanh phải phúc thẩm vụ án nhỏ từ tận ba năm trước đây, nhưng nhìn thấy Tiêu Vãn ở đây, Lưu Ngọc cũng không có hỏi nhiều, mà cúi đầu cung kính nói: "Dạ, đại nhân."

Hình bộ phán hình, là cần phải tiến hành quá trình tra hỏi, tội tử hình phần lớn là sẽ bị trảm.

Mà phạm nhân nhốt ở trong đại lao Hình bộ, không phải tội tử hình thì chính là ác nhân làm nhiều việc ác, cho nên, Tiêu Vãn cũng không hy vọng Tạ Thanh Vinh sẽ chết sớm như vậy, mà là để cho nàng ta ở trong ngục cảm thụ hành hạ năm đó nàng phải chịu, cảm thụ khát vọng sinh tồn, hoảng sợ đối với cái chết.

Nhưng án Tiêu gia tư thông với địch bán nước, lại chỉ dùng năm ngày, liền xử Tiêu gia tịch thu tài sản cả nhà giết kẻ phạm tội, thậm chí không đợi thu hết về, đã áp cả nhà Tiêu gia lên pháp trường. 

Cấp bách như vậy, khó nén mờ ám trong đó!

Cho nên, Sở Mộ Thanh là chủ mưu, thì Lưu Ngọc được thăng lên Hình Bộ Thượng Thư nhất định là đồng lõa!

Trước khi đi, Tiêu Vãn biểu đạt cảm tạ việc hôm nay với Phương Chính Thanh. Nếu không phải Phương Chính Thanh cho nàng mượn Hình bộ dùng một chút, muốn xử tội Tạ Thanh Vinh, cũng không có nhanh chóng dễ dàng như vậy.

"Phương bá mẫu, Vãn Nhi còn có một chuyện muốn nói với ngài. Hi vọng trong ngày thường bá mẫu chú ý Lưu Ngọc  nhiều một chút, nếu là ——"

Nói xong, Tiêu Vãn cảm thấy lời nói này của mình quá mức đường đột. Phương Chính Thanh và Lưu Ngọc làm đồng liêu nhiều năm, nàng chợt nói Lưu Ngọc không tốt, có thể kiện nàng hay không đây? Có thể cho rằng mẫu thân phái nàng tới ly gián hai người họ hay không?

Sống lại một đời, Tiêu Vãn đã sớm không còn đơn thuần như ngày xưa, một chuyện sẽ xem xét đến nhiều phương diện. Giờ phút này, nàng chần chừ một chút, khe khẽ mở miệng: "Là Vãn Nhi đường đột."

Phương Chính Thanh đã phải lau mắt mà nhìn đối với Tiêu Vãn, thậm chí đối với biến chuyển mơ hồ của nàng sinh ra lòng hiếu kỳ. Hôm nay, nghe Tiêu Vãn trịnh trọng dặn dò như thế, nàng nheo mắt, trong lòng ghi nhớ.

"Đa tạ hiền chất, ta sẽ chú ý."

Cáo biệt Phương Chính Thanh, Tiêu Vãn cũng không có tới Ninh phủ, mà là xin Ninh Thái Phó nghỉ, về thẳng Tiêu phủ.

Mặc dù gặp Lưu Ngọc, khiến tâm tình Tiêu Vãn không tốt, nhưng vừa nghĩ tới mình đã báo được thù cho Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn lập tức cấp bách lại mong đợi trở về phủ, muốn nói cho Tạ Sơ Thần tin tức tốt này.

Nhưng khi tới Mai viên thì nàng chợt trở nên thận trọng trù trừ, không biết nên mở lời với Tạ Sơ Thần thế nào.

Nói chân tướng năm đó mẫu thân hắn qua đời cho Sơ Thần, có thể chạm vào vết thương của hắn hay không?

Có muốn nói tới chuyện hắn mất tích hay không?

Tính tình Sơ Thần đã bởi vì chuyện này mà thay đổi lớn, nếu bị kích thích lần nữa......

Trong khi Tiêu Vãn lề mề rối rắm ở bên ngoài Mai viên thì bên trong Mai viên truyền đến tiếng đọc sách. Âm thanh trong suốt dịu dàng, như tiếng nước chảy, thanh nhã mà thông suốt.

Giọng nói động lòng như vậy, khiến trái tim Tiêu Vãn rung động. Bước chân nàng không nhịn được chậm lại, nhẹ nhàng nhón chân lên, đi vào trong sân.

Ánh mặt trời tà sái chiếu rọi ở trên cây hòe, xuyên thấu qua tầng tầng khe hở, rơi vào trên người thiếu niên ngồi ngay thẳng dưới tàng cây. Thiếu niên một thân trường bào thuần trắng, tóc đen như mực buộc lại bằng một mảnh lụa mỏng. Vài sợi tóc theo gió chập chờn, nhẹ nhàng phất qua gò má trơn bóng như ngọc của hắn.

"Nhân Chi Sơ, tính bổn thiện. Tính tương cận, tập tương viễn......" 

Ngón tay thon dài lật xem sách, lúc sáng lúc tối mang theo ấm áp nhu tính, mi mục như họa dung nhan dịu dàng như nước.

Tiếng nói hắn vừa dứt, bên cạnh xuất hiện một đầu nhỏ gật gù hả hê đọc: "Nhân Chi Sơ, tính bổn thiện......"

Ánh mắt Tiêu Vãn vẫn nhìn Tạ Sơ Thần, giờ mới chú ý tới nam hài bên cạnh Tạ Sơ Thần. Nam hài ước chừng bốn năm tuổi, mặc một bộ cẩm bào màu lam, gương mặt trắng nõn nà có năm sáu phần tương tự với Tiêu Vãn, chính là thứ đệ Tiêu Tiêu của Tiêu Vãn. 

Hắn học xong một câu, cảm thấy câu đó có chút quấn miệng, lập tức nháy mắt trong veo to như nước nhìn Tạ Sơ Thần. Tạ Sơ Thần sờ sờ đầu của hắn, lại mỉm cười lặp lại mấy lần. Có lúc, đụng phải chỗ rất nhiều chữ thì Tạ Sơ Thần cũng sẽ đọc không lên được. Hắn liền lật tự điển trong tay, dạy nam hài từng chữ từng chữ.

Ánh mắt hắn dịu dàng, khóe miệng thủy chung mang theo nụ cười thản nhiên.

Đợi học xong Tam Tự kinh, Tiêu Tiêu quậy ầm ĩ muốn cùng Tạ Sơ Thần, Chiêu Nhi chơi trò trốn tìm, thậm chí thừa dịp lúc Tạ Sơ Thần cúi đầu, nghịch ngợm bò lên lưng của hắn, dùng khan màu trắng che hai mắt Tạ Sơ Thần. Sau đó, hắn như một làn khói chạy trốn thật xa, tay nhỏ bé mập mạp vỗ để cho Tạ Sơ Thần tới bắt hắn. 

Nhưng Tạ Sơ Thần vẫn cúi đầu thấp xuống, không bất động, vẻ mặt đáng yêu, hình như rất tức giận.

Tiêu Tiêu hoảng hốt, có chút sợ hãi kêu một tiếng, chỉ sợ Tạ Sơ Thần sẽ tức giận.

Trong lòng Tiêu Vãn đau nhói, đang muốn tiến lên dạy dỗ Tiêu Tiêu không tốt thì chỉ thấy Tạ Sơ Thần chợt nhào tới chỗ Tiêu Tiêu, tóm lấy xiêm y của hắn bắt được hắn, khóe miệng giương lên, treo nụ cười âm mưu như ý: "Tiêu nhi, bắt được ngươi ~"

Không ngờ đại ca ca luôn luôn dịu dàng thế nhưng dùng quỷ kế, Tiêu Tiêu ngẩn ra. Sau đó, hắn phồng khuôn mặt bánh bao lên, thở phì phò huơ quyền: "Cái này không tính! Chúng ta làm lại, làm lại! Phải kể đếm đến mười, lại bắt đầu bắt người!"

"Vậy ta bắt đầu đếm, một, hai...... mười!"

"Công tử ngươi nhảy vọt qua trung gian!"

"Chiêu Nhi, ngươi ở bên đó!"

"Công tử, ngươi giở trò lừa bịp! Làm lại!"

Không bao lâu, cả khu vườn làm ầm ĩ, ngay cả hai gã sai vặt của Thẩm thị và gã sai vặt của Tiêu Tiêu cũng gia nhập trò chơi này. Mọi người cười vui, một hồi ngươi truy ta đuổi, trốn tới trốn lui. Không khí sung sướng như vậy khiến Tiêu Vãn trốn ở góc phòng cũng bị cảm động lây lên.

"Hiện tại chỉ còn lại Chiêu Nhi và Tiêu nhi thôi, không biết bản công tử sẽ bắt được ai trước ~" Sau khi bắt được ba người liên tục, Tạ Sơ Thần bị che mắt lại khẽ ngẩng đầu lên, trên mặt tinh sảo lộ ra vẻ mặt hài lòng dí dỏm, nụ cười kia sạch sẽ tinh khiết, giống như ánh mặt trời ấm áp trong nháy mắt chiếu vào trong lòng của Tiêu Vãn.

Thì ra, Sơ Thần cũng có lúc cười đến vui vẻ như thế......

Chỉ là, ở trước mặt nàng, hình như hắn chưa bao giờ cười như thế, vô luận kiếp trước, hay kiếp này......

Trong khi Tiêu Vãn còn đang buồn buồn có chút mùi dấm thì nàng hoàn toàn không phát hiện, mình than nhẹ một hơi lại bị Tạ Sơ Thần vẫn nín thở ngưng thần nhận ra.

Hắn nhón chân, len lén lục lọi chỗ phát ra tiếng.

Nhận thấy Tạ Sơ Thần đang tươi cười chạy tới chỗ mình thì Tiêu Vãn hoảng sợ lui về phía sau mấy bước, ai ngờ dẫm vào nhánh cây dưới bàn chân, phát ra tiếng "Rắc rắc", hoàn toàn bại lộ hành tung của mình.

Vốn chỉ là hoài nghi, hôm nay nghe được tiếng vang, Tạ Sơ Thần càng thêm xác định nơi đó có người, hắn bước một bước dài vọt tới, một gấu koala ôm chặt đối phương, động tác cực kỳ mạnh, khiến Tiêu Vãn ứng phó không kịp, chỉ có thể lúng túng để cho Tạ Sơ Thần vui vẻ ôm.

Hoàn toàn không có ý thức người mình ôm, cũng không phải là Chiêu Nhi mà mình nghĩ. Tạ Sơ Thần ôm chặt cô gái trước mắt, cười khẽ một tiếng, tự tin hả hê.

"Còn dám trốn, bị bản công tử bắt được rồi!" Hắn ôm ôm, phát hiện cảm giác không đúng lắm, hình như cao hơn một chút, gầy một chút, trước ngực thật cao, đè vào lồng ngực của hắn......

Nụ cười hưng phấn đỏ ửng gần trong gang tấc, trên mặt có một tầng mồ hôi hột. Giọng nói thanh linh nhu tính ấm áp quanh quẩn, gió nhẹ mùa hè bao quanh, từng tiếng lượn lờ ở bên tai Tiêu Vãn, khiến tinh thần Tiêu Vãn không khỏi yên ổn, thậm chí nơi ngực có cảm giác hạnh phúc khó có thể nói hết.

Tay nàng duỗi một cái, kìm lòng không được ôm Tạ Sơ Thần.

"Đúng vậy, bị ngươi bắt được......"

Giọng nói khàn khàn quen thuộc nhẹ nhàng vang lên ở bên tai, mang theo sự êm ái không nói ra được, Sơ Thần run lên, nhưng hắn rất vui sướng, giọng nói này là Tiêu Vãn đấy!

Tiêu Vãn không phải ở Ninh phủ sao?!

Tạ Sơ Thần vội vàng kéo bịt mắt xuống, đập vào mắt quả thật là dung nhan Tiêu Vãn đêm nào cũng xuất hiện trong mộng của hắn. Cả người hắn mềm nhũn ra, hai chân run lên, lại sợ phải nhào vào trước ngực Tiêu Vãn.

Nhưng rất nhanh, hắn lại thấp thỏm đẩy Tiêu Vãn ra, mặt nóng như đốt, tim nhảy bùm ùm không ngừng.

Trời ạ, hắn đã làm gì!

Cũng lớn như vậy, vẫn còn chơi trò chơi, thê chủ có thể cảm thấy hắn rất ngây thơ hay không?

Trong lòng Tạ Sơ Thần khổ não mà rối rắm, vốn chính là người đơn thuần, lo lắng trung trùng như vậy, tất cả vẻ mặt cũng hoàn toàn hiển lộ ở trên mặt.

Tiêu Vãn không thích thấy hắn cau mày, thích thấy hắn cười ngọt ngào. Nàng nghĩ không hiểu, người mới vừa rồi còn cười đến vui vẻ như vậy, vì sao vừa gặp mình, gương mặt lại khổ sở như vậy......

Chẳng lẽ nàng, thật sự có đáng sợ như vậy sao?

Nghĩ như vậy, tâm tình Tiêu Vãn buồn bực. Cả khuôn mặt nàng căng thẳng lại, dáng vẻ hùng hổ thật giống như người khác thiếu nàng rất nhiều tiền, đừng nhắc tới có bao nhiêu dọa người. 

Nhìn lên thấy mặt Tiêu Vãn mang sát khí, Tiêu Tiêu bị sợ trốn phía sau cây, nhưng lại thấy Tiêu Vãn "bắt bớ" Tạ Sơ Thần, dáng vẻ hung dữ hỏi tội, Tiêu Tiêu rúc đầu, từ phía sau cây đi ra, nhỏ giọng mở miệng: "Đại tỷ, là ta...... Tới trong sân Sơ Thần ca ca chơi, là ta kéo Sơ Thần ca ca chơi trò chơi......"

Nghe được trong phủ có một đại ca ca xinh đẹp, Tiêu Tiêu không nhẫn nại được lục lọi tới đây, muốn đại ca ca bồi mình chơi. Nhưng đại tỷ dữ như vậy, ngộ nhỡ trừng phạt đại ca ca thì phải làm thế nào!

Vì vậy hắn Nhất Cổ Tác Khí* chắn trước người Tạ Sơ Thần, dáng vẻ gà mẹ bảo vệ gà con của hắn: "Ngươi không cần khó xử Sơ Thần ca ca...... Tất cả đều là lỗi của Tiêu nhi...... Muốn mắng thì mắng ta đi...... Không cần khi dễ Sơ Thần ca ca......"

*Nhất cỗ tắc khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: "phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)

Nghĩ đến Tiêu Vãn trước kia hung ác, Tiêu Tiêu mới vừa nổi lên dũng khí trong nháy mắt biến mất, hắn càng nói càng sợ, mắt phượng xinh đẹp ủy khuất nước mắt khẽ chuyển, rồi lại sợ khóc ra thành tiếng bị Tiêu Vãn chán ghét, không thể làm gì khác hơn là chặt chẽ cắn môi, lông mi thật dài sợ hãi khẽ run.

Tiêu Vãn giương mắt, quả thật nhìn thấy những người khác trong sân bị sợ đến lạnh run té quỵ xuống đất.

Trong nháy mắt, Tiêu Vãn rối loạn, nàng rút khóe miệng, cứng rắn nặn ra nụ cười: "Ngươi và Sơ Thần không có lỗi, sao ta lại phải mắng ngươi chứ?"

Tiêu Vãn đi tới chỗ Tiêu Tiêu, tưởng tượng giống như Tạ Sơ Thần dịu dàng sờ đầu của hắn, ai ngờ đối phương giống như gặp quỷ trốn sau lưng Tạ Sơ Thần, "Oa" một tiếng khóc lớn.

"Đại tỷ ta sai lầm rồi, đừng đánh ta......"

Tạ Sơ Thần vừa an ủi Tiêu Tiêu bị dọa sợ, vừa khẩn trương giải thích: "Thê, thê chủ! Là ta không cẩn thận...... Cùng Tiêu nhi không có quan hệ......! Ngươi đừng tức giận......"

"Sơ Thần, ta không có tức giận......"

"Thật, thật sao?"

Khuôn mặt Tiêu Vãn của trong nháy mắt đen xì! Một lúc lâu sau, nàng vuốt mặt của mình, sâu kín hỏi: "Sơ Thần, ta thật sự có đáng sợ như vậy sao? Thế nào vừa thấy ta, lại sợ như vậy chứ......"

Mới vừa rồi bộ dạng thê chủ nghiêm mặt, xác thực rất hung. Nhưng hắn thân là phu lang, tại sao có thể nói thê chủ hung, mà tổn hại mặt mũi của thê chủ chứ......

Vì vậy Tạ Sơ Thần khó xử nhăn mày lại, suy tư thế nào không tổn thương tự tin của thê chủ, lại trả lời hoàn mỹ vấn đề này.

Uy nghiêm! Đúng, thê chủ chỉ là uy nghiêm một chút, không phải hung!

Nhưng cố tình hắn chưa trả lời, Tiêu Tiêu trong ngực hắn đã mím môi, sợ hãi giành đáp: "Hung! Đại tỷ, vẫn hùng hổ...... Sợ, Tiêu Tiêu sợ......"

Tiêu Vãn sợ hình tượng mình ở trong lòng Tạ Sơ Thần bị sụp đổ, vội vàng vội vàng hỏi ngược lại: "Ta...ta nào có hung với ngươi!"

Kiếp trước, Tiêu Vãn luôn luôn khi dễ thứ hệ, tự nhiên sẽ không để ý tới vị Tam đệ Tiêu Tiêu này, sao lại hung hắn chứ......

Nghĩ như vậy, trong lòng Tiêu Vãn uất ức, lại thấy Tiêu Tiêu phồng mặt bánh bao lên, có lý có cứ nói: "Mười ngày trước, ta cũng chỉ muốn tìm một đại ca ca xinh đẹp chơi, thế nhưng đại ca ca lạnh nhạt không để ý tới người, sau đó đại tỷ ngươi liền hung dữ mắng ta, còn đuổi ta đi!" Nói xong, hắn hơi sợ chui vào trong ngực Tạ Sơ Thần, cọ cọ lấy lòng. 

"Đại ca ca đó ta không thích, chỉ có Sơ Thần ca ca tốt ~ Sơ Thần ca ca ôm ôm!"

Tạ Sơ Thần vừa đoán thì đoán ra đại ca ca trong miệng Tiêu Tiêu là chỉ người nào, trong lòng hắn hài lòng, chân mày khẽ giơ lên.

Xem ra Quý Thư Mặc cũng không phải là người người đều thích ~

Nghĩ vui vẻ như vậy, Tạ Sơ Thần len lén liếc Tiêu Vãn một cái, lại thấy Tiêu Vãn âm trầm xụ mặt. Trong lòng hắn ê ẩm run lên, tâm tư căn bản không cách nào nhịn được, đang không ngừng so sánh mình và Quý Thư Mặc......

Cuối cùng, trong lòng hắn dấm chua nghĩ, dù Quý Thư Mặc bị mọi người không thích, nhưng chỉ cần Tiêu Vãn thích, thì hắn nhất định kém với hắn ta......

Tiêu Vãn nào biết giờ phút này Tạ Sơ Thần chua chát nhỏ mọn, nàng vuốt vuốt gò má cứng ngắc, chợt nhếch mắt phượng, làm ra vẻ mặt quỷ khôi hài cổ quái, cũng nhẹ giọng nói: "Trước kia là tỷ tỷ sai rồi, về sau tỷ tỷ nhất định sẽ không hung ngươi."

Tạ Sơ Thần bị kinh sợ trợn mắt há hốc mồm, người còn lại cũng bị dọa sợ đến hóa đá.

Đầu nhỏ của Tiêu Tiêu từ trong ngực Tạ Sơ Thần chui ra, mắt to trong veo như nước nghi ngờ nháy nháy, nghi ngờ hỏi: "Tỷ tỷ thật không hung Tiêu nhi, vô luận Tiêu nhi làm cái gì, đều không hung?"

Tiêu Vãn nghiêm nghị gật đầu:"Thật."

Mười ngày trước, Tiêu Vãn đang thử đồ cưới với Quý Thư Mặc. Tiêu Tiêu nghịch ngợm gây sự chút, muốn Quý Thư Mặc chơi trốn tìm với hắn, lại bị Tiêu Vãn lạnh giọng quát lui. Không nghĩ tới tiểu tử này lại mang thù nhớ đến bây giờ, lại còn tố cáo nàng ở trước mặt của Tạ Sơ Thần! Đây không phải là ảnh hưởng hình tượng thê chủ hoàn mỹ của nàng sao! 

Nàng dữ tợn chỗ nào! Nàng căn bản không hung được không!

Kiếp trước, Tiêu Tiêu rất thích Tạ Sơ Thần, cho tới khi Tiêu Vãn đuổi Tạ Sơ Thần tới biệt viện thì Tiêu Tiêu làm ầm ĩ ở trước mặt nàng thật lâu. Khi đó nàng mới biết, vị Tam đệ này vẫn len lén tìm Tạ Sơ Thần chơi, tình cảm của hai người thân mật vô cùng.

Không ngờ sáng nay, nàng ngược lại bắt gặp hình ảnh hai người cùng nhau chung sống, ấm áp như vậy, tự nhiên như vậy, khiến trong lòng nàng không khỏi sinh ra hâm mộ......

Không được không được, nàng phải hảo hảo mà dỗ dành vị Tam đệ bướng bỉnh này, vì trong lòng Tạ Sơ Thần, hình tượng thê chủ tốt đẹp huy hoàng này của nàng!

Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Vãn: Σ(っ °Д °;)っ Tam đệ, tỷ tỷ đối với ngươi không bạc, vì sao phải chửi bới ta trước mặt phu lang ta! Tỷ tỷ dữ tợn lúc nào! Ngươi nói! Ta bảo đảm không đánh ngươi!

Miệng Tiêu Tiêu xị ra, nhào vào trong ngực Tạ Sơ Thần: Sơ Thần ca ca! Đại tỷ thật hung dữ, ô ô ô ô!

Tạ Sơ Thần tức giận nói: thê chủ!

Tiêu Vãn: ┭┮﹏┭┮ ta sai lầm rồi............ Sơ Thần ngươi hãy nghe ta nói, ta thật sự không hung!

Tạ Sơ Thần gật đầu: thê chủ chỉ là uy nghiêm!

Tiêu Vãn: ┭┮﹏┭┮ Sơ Thần, ngươi ở đây cười trộm, đừng cho là ta không biết!