Trong mắt Ninh thái phó, Tiêu Vãn chỉ là kẻ mạnh mồm mạnh miệng chứ thực chất không làm nên trò trống gì, cho nên sau khi vào nhà, ông lập tức ném phần giao ước này ra sau đầu, chú tâm thảo luận việc quân cơ hệ trọng với Sở Thi Ngọc.

Theo thám tử hồi báo, Nam Cương từng bị Tiêu đại tướng quân đánh lui bỗng nhiên rầm rộ dựng quân doanh ngay tại biên giới Đông Ngụy, nửa tháng trước còn âm thầm triệu tập mười vạn quân tinh nhuệ tiến vào Đông Ngụy, tuy rằng mọi hành động đều vô cùng chậm chạp, nhưng vẫn bị tình báo của Đông Ngụy dò la được.

Tiêu đại tướng quân tên là Tiêu Bình, là ông nội của Tiêu Vãn. Cả đời anh dũng thiện chiến, lập nhiều chiến công, được tiên hoàng phong làm Phiêu Kỵ đại tướng quân.

Bốn năm trước, Chiến Thần Nam Cương dẫn hai mươi vạn binh tinh nhuệ đại phá biên giới Đông Ngụy, đánh thẳng vào kinh thành. Đông Ngụy lúc ấy đang giao tranh với Bắc Minh, còn phải chiến đấu với địch nhân phía sau, bị đánh từ hai phía, trong nháy mắt lâm vào nguy nan.

Năm đó, Tiêu Bình đã 45 tuổi, nhưng với tài trí phi phàm và dũng khí vô song, thống lĩnh năm vạn binh sĩ Đông Ngụy, mai phục thành công đại quân Nam Cương ở sông Hoài Dĩ Nam, ám sát Chiến Thần Nam Cương, gia tăng sĩ khí Đông Ngụy, lấy ít thắng nhiều, đánh cho hai mươi vạn tinh binh Nam Cương đại bại chạy về nước.

Nhưng, Tiêu Bình lại anh dũng hi sinh trong trận chiến này.

Tiêu Bình xả thân vì nước, được hoàng thượng khen thưởng trọng thể, sau khi chết không chỉ an táng theo nghi thức hoàng thân quốc thích, cỏn được truy phong làm hộ quốc đại tướng quân.

Không nghĩ tới, Nam Cương năm đó bị đánh cho tan tác bốn năm sau lại ngóc đầu dậy, âm thầm trù tính tiến quân Đông Ngụy, rửa sạch nhục nhã.

Lần này, hoàng thượng quăng vấn đề khó khăn này cho Sở Thi Ngọc và Sở Mạch Dung, lệnh cho bọn họ trong vòng mười ngày phải nghĩ ra cách phá địch, kì thực là khảo sát năng lực của hai người họ. Ninh thái phó là thầy dạy của thái tử, xưa nay luôn dạy bảo hắn nghiêm khắc để sau này có thể làm một minh quân. Ngày thường, ông luôn lấy thân phận phu tử, giúp Sở Thi Ngọc bày mưu tính kế.

Đối với đề bài kỳ này của hoàng thượng, Sở Mạch Dung thường xuyên luyện binh tại biên quan có ưu thế hơn thái tử Sở Thi Ngọc suốt ngày ru rú trong cung đánh giặc trên giấy.

Cho nên lần này, Sở Thi Ngọc thật sự gặp khó khăn rồi.

Nhớ lại năm đó Tiêu Bình anh dũng khí khái ngăn cơn sóng dữ, rồi nghĩ đến hậu duệ của ông, Tiêu Vãn, Ninh thái phó thở dài: “Thời huy hoàng của Tiêu gia đã không còn nữa, thật là đáng tiếc...”

Nghe Ninh thái phó cảm thán, Sở Thi Ngọc mới nhớ tới ngoài cửa còn một Tiêu Vãn bị bọn họ quên lửng, khẩn trương nói: “Tiên sinh, biểu đệ còn quỳ ở ngoài.”

Ninh thái phó ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, trong lúc không để ý hai canh giờ đã trôi qua. Ông phẩy phẩy tay, hờ hững nói: “Với tính tình của hắn, chắc đã bỏ đi từ lâu.”

Ai biết, ông vừa dứt lời, hộ vệ ngoài cửa vội vàng chạy vào, bẩm báo: “Đại nhân, Tiêu thiếu gia đã quỳ hai canh giờ, hiện tại muốn cầu kiến đại nhân. Hắn nói, đại nhân không ra, hắn sẽ quỳ mãi, quỳ đến khi nào đại nhân đồng ý tuân thủ lời hứa, thu hắn làm học trò.”

Ninh thái phó khiếp sợ rồi! Ông vội vàng chạy ra, nhìn thấy Tiêu Vãn đeo cành mận gai trên lưng, nghiêm trang quỳ trước cửa. Áo hắn ướt đẫm, đầu đầy mồ hôi, nhếch nhác không chịu nổi, nhưng ánh mắt kiên định khiến cho người ta rung động.

“Ninh thái phó, xin nhận Vãn Nhi làm học trò!”

Thanh âm của hắn khàn khàn lại rung rung, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, nhẹ nhàng chạm đến một góc nhỏ mẫn cảm trong lòng Ninh thái phó.

Ông bước lên, đỡ Tiêu Vãn dậy, âm thanh cũng nhu hoà hơn: “Cùng vào phủ đi. Tiểu Hỉ, đi mời đại phu.”

Tiêu Vãn mừng rỡ nói: “Đa tạ Thái Phó cho con một cơ hội.”

Sở Thi Ngọc thúc Tiêu Vãn một cái: “Còn gọi Thái Phó? Còn không mau gọi sư phụ?”

Tiêu Vãn ngẩn ra, lập tức dập đầu bái sư, cung kính nói: “Tiêu Vãn ra mắt sư phụ.”

Nhờ chiêu “Bám Chặt Không Buông đến trâu cũng phải chịu thua”, Tiêu Vãn thành công trở thành môn sinh thứ mười của Ninh thái phó. Ninh thái phó giao cho hắn bài tập đầu tiên, chính là viết lại cảm nghĩ của hắn về những việc hôm nay, sau đó hồi phủ nghỉ ngơi lấy lại sức. Bởi vì từ ngày mai trở đi, giờ Tỵ Tiêu Vãn bắt đầu lên lớp, học đến giờ Dậu, mỗi tuần được nghỉ một ngày.

Sau khi đạt được mục đích, Tiêu Vãn tinh thần phấn chấn hồi phủ dưỡng thương.

Sở Thi Ngọc mỉm cười nói: “Lần đầu tiên thấy sư phụ đoán sai, ngoài việc theo đuổi Quý tiểu thư, đây cũng là lần đầu tiên thấy biểu đệ nghiêm túc như vậy, cố chấp như vậy, lại thật sự quỳ đúng hai canh giờ. Có thể thấy được lần này biểu đệ thật sự hạ quyết tâm.”

Ninh thái phó nhìn bóng lưng Tiêu Vãn thật lâu không cách nào hoàn hồn, sau một hồi, mới thấp giọng nỉ non: “Nếu cứ kiên trì, ngày sau chắc chắn có thành tựu.”

Sự tích Tiêu Vãn quỳ trước nhà Ninh thái phó 2 canh giờ được cải biên thành nhiều phiên bản khác nhau, trong nháy mắt quét toàn bộ kinh thành, mọi người xôn xao bàn tán, khó hiểu nha, nghĩ thầm Tiêu Vãn kiêu ngạo không ai sánh bằng đổi tính rồi hả?

Mà trên xe ngựa, Tiêu Vãn luôn ra vẻ kiên cường rốt cuộc nhịn không nổi la khóc om sòm: “Đau quá đau quá, Vân Yên ngươi nhẹ một chút!”

Họa Hạ kinh hô: “Thiếu gia, tôi còn tưởng rằng cậu có đeo cái bao đầu gối nên mới quỳ chứ! Té ra không có, vậy chắc đau lắm! Sao cậu ngốc vậy, quỳ như vậy chân tàn phế luôn thì sao?”

Vân Yên nhìn đầu gối Tiêu Vãn máu thịt be bét muốn mắng lại nói không nên lời, chỉ đành tiếp tục cật lực thoa thuốc tan máu bầm cho hắn.

“Thiếu gia, đệ đệ nói đúng đó, đầu gối cậu bị thương nặng như vậy, không cẩn thận chữa trị sau này thành tật luôn thì biết làm thế nào! Cậu cố chịu đựng đi. Thoa thuốc tuy có hơi đau một tí, nhưng nỗi đau hiện tại sao so được tổn thất sau này cậu phải gánh chịu!” Vân Yên mặt không biến sắc nói. Tiêu Vãn chỉ còn biết nhăn nhó,

“Được rồi được rồi, các ngươi còn rắc rối hơn cha nữa.”

Vân Yên và Họa Hạ nhìn nhau: Giờ mới biết nghĩ đến cha à? Sao lúc hành động không nghĩ tới cha cậu sẽ đau lòng như thế nào khi con mình chịu khổ?

Đến Tiêu phủ, Tiêu Vãn được Vân Yên dìu, khập khễnh xuống xe ngựa, đi về phòng mình. Giờ phút này, mọi người trong Tiêu phủ nhìn Tiêu Vãn bằng cặp mắt khác xưa, không ai nghĩ tới, đại thiếu gia thường ngày vô dụng lại có thể được Ninh thái phó coi trọng, đích thân nhận làm đồ đệ!

“Phu quân...” Một giọng nói ngọt ngào vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của Tiêu phủ. Tiêu Vãn ngẩng đầu lên, thấy Tạ Sơ Thần mím môi, vẻ mặt lo lắng, lảo đảo chạy về phía mình.

Bây giờ nàng ấy và hắn thật xứng lứa vừa đôi, một thằng què một con tật. Như nàng ấy, hắn rốt cục cũng đã cảm nhận được nỗi đau đớn khi quỳ dưới ánh mặt trời rực lửa.

Hắn không kiên cường như mọi người nghĩ. Lúc nãy hắn cũng chán nản, hắn đã nhiều lần muốn buông xuôi, nhưng vừa nghĩ đến Tạ Sơ Thần, trong lòng hắn lập tức được tiếp thêm sức mạnh, hắn động viên mình phải kiên trì, cho dù có khổ hơn nữa mệt mỏi hơn nữa, hắn cũng không sợ.

Tiêu Vãn buông tay Vân Yên, khấp khễnh đi đến chỗ Tạ Sơ Thần. Hắn càng chạy càng nhanh, cuối cùng gần như chạy vội tới trước mặt Tạ Sơ Thần, ôm nàng ấy thật chặt.

Đột nhiên được Tiêu Vãn ôm, gương mặt Tạ Sơ Thần nháy mắt đỏ bừng, trong đầu lúc này quanh quẩn chỉ có một câu nói: “Mình... được phu quân ôm....”

“Tiêu thiếu gia?” Vừa rồi quá nôn nóng nên không tự chủ thốt ra lời trong lòng, giờ phút này được Tiêu Vãn ôm vào lòng, Tạ Sơ Thần mặt đỏ hồng, khẩn trương thấp thỏm sửa lại thành “Tiêu thiếu gia”.

“Thân thể nàng còn chưa khoẻ hẳn phải dưỡng thương cho tốt, sao lại đi lung tung rồi.” Tiêu Vãn oán trách nựng nựng mặt nàng ấy, tay còn lại vẫn lưu luyến ôm nàng ấy.

Gầy quá...

Hai má Tạ Sơ Thần bị Tiêu Vãn hết vỗ rồi véo nhẹ, cảm giác nhột nhột từ má truyền ra khắp người khiến nàng thở gấp, gương mặt không đánh phấn mà đỏ bừng, nhỏ giọng phản bác: “Vậy còn Tiêu thiếu gia? Mới ra ngoài một lát sao lại bị thương nghiêm trọng như thế, cậu có biết tôi... Tôi...”

Biết Tiêu Vãn không đi tìm Quý Thư Mặc thì lòng Tạ Sơ Thần vui như trẫy hội, nhưng vừa biết Tiêu Vãn quỳ suốt hai canh giờ, tim của nàng ấy rất đau, không ngừng rỉ máu.

“Vì sao, muốn tổn thương thân thể của mình như vậy chứ...” Nàng ấy mở to đôi mắt ngập nước, vẻ mặt không đồng tình nhìn Tiêu Vãn.

Tiêu Vãn ngẩn ra, trống ngực đập liên hồi, lời nói trong lòng cứ thế tuôn ra: “Vậy còn nàng, nàng có nghĩ tới thân thể của mình không? Vì sao muốn vì ta... Hạ*...”

* Trong tiếng Hoa “hạ ”cũng có nghĩa là “dưới”, là “quỳ”. Ý Tiêu Vãn là Tạ Sơ Thần quỳ dưới trời nắng chang chang mấy ngày mấy đêm cầu tình cho hắn, nhưng Tạ Sơ Thần lại nghĩ là “hạ ” trong “ hạ mình ”- hạ mình làm một việc gì đó.

Ý thức được mình nói sai, Tiêu Vãn lập tức áp đầu Tạ Sơ Thần vào ngực mình, không để nàng ấy nhìn thấy gương mặt đầy khả nghi của hắn.

Tạ Sơ Thần lại cho rằng Tiêu Vãn chỉ trích việc nàng ấy nhảy qua chậu than, không khỏi ủ rũ cụp mắt xuống.

Cảm nhận được người trong lòng run rẩy, chẳng biết tại sao trái tim Tiêu Vãn rất khó chịu, tâm trạng vui vẻ khi được Ninh Thái Phó chấp nhận hốt nhiên xuống dốc không phanh. Đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt, hắn nhẹ nhàng nâng đầu Tạ Sơ Thần lên, đặt một phần sức nặng thân thể đặt lên người Tạ Sơ Thần, làm ra vẻ muốn ngất nói: “Đầu đau quá, thật chóng mặt, Sơ Thần, đỡ ta về phòng...”

Trái tim chỉ dành trọn cho Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần làm sao nhận ra Tiêu Vãn giả bộ bất tỉnh, lòng như lửa đốt vội vàng đỡ Tiêu Vãn, cẩn thận từng li từng tí đi về phòng.

Họa Hạ quýnh lên, khẩn trương muốn đuổi theo, Vân Yên nhìn thấu ý đồ của Tiêu Vãn, giữ tay hắn lại.

Vân Yên tiến lên, đưa thuốc mỡ cho Tạ Sơ Thần, cảm thán: “Tôi với Họa Hạ có việc, không thể bôi thuốc cho thiếu gia. Thiếu gia đành trông cậy vào Tạ tiểu thư.”

Họa Hạ kinh ngạc: “Không phải vừa...” xức thuốc sao? Tại sao lại? Hắn còn chưa nói xong, đã bị Vân Yên nắm tay lôi đi xềnh xệch.

Mãi nửa ngày, hắn mới chậm chạp ý thức được, vừa rồi thiếu chút nữa mình làm hỏng chuyện tốt của thiếu gia, may mà ca ca lanh trí!

Tiêu Vãn nheo mắt, nghiêng đầu đánh giá Tạ Sơ Thần. Bộ dạng Tạ Sơ Thần lúc này trông đáng yêu vô cùng, lông mày xinh đẹp, mi dài cong cong, con ngươi đen cùng với ánh mắt có thần, cái mũi khéo léo thẳng tắp, môi đỏ mọng mềm mại chúm chím.

Lần đầu tiên gần Tiêu Vãn như thế, lần đầu tiên được tiếp xúc với Tiêu Vãn, tâm Tạ Sơ Thần sớm đã bay xa vạn dặm, lòng tràn đầy tự tin nghĩ, lần này nhất định phải biểu hiện thật tốt, đạt chuẩn hiền thê lương mẫu trong lòng Tiêu Vãn!

Nàng ấy cố gắng vén ống quần Tiêu Vãn lên, ai biết khẩn trương tay cứ run lập bà lập bập, không chịu nghe lời chủ nhân sai khiến. Vén tới vén lui hơn nửa ngày, vẫn không vén tới được chỗ cần vén.

Không hiểu sao, Tiêu Vãn cảm giác cả người khô nóng, hắn nghĩ chắc nãy giờ quên uống nước. Hắn ôm lấy gối đầu, đưa mắt nhìn sang cuộn tranh trong phòng... Phía trên kia chỉ có một chữ “Tĩnh”.

Thế nhưng Tiêu Vãn không sao “tĩnh” được.

Hắn khẩn trương.

Hai bàn tay mềm mại không xương vô tình hữu ý chu du trên vùng chân hắn. Tạ Sơ Thần mải lo chiến đấu với “cái quần chết tiệt” nên không nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của Tiêu Vãn, dục vọng bị hắn kìm nén lại, mồ hôi nóng nhỏ giọt, rơi khắp thân thể run rẩy của hắn.

Trời không phụ người lì, kết cục Tạ Sơ Thần cũng đã kéo được ống quần Tiêu Vãn lên tới chỗ đầu gối, đập vào mắt nàng ấy là một cặp đùi thon dài trắng nõn đẹp còn hơn đùi con gái.

Nàng ấy nuốt nước miếng trong yên lặng, khó khăn chuyển ánh mắt khỏi bắp chân trơn mịn của Tiêu Vãn sang miếng vải băng bó kỹ lưỡng trên đầu gối hắn. Nàng ấy ngập ngừng một chút, nghi ngờ hỏi: “Tiêu thiếu gia, cậu đã bôi thuốc rồi sao?”

Tiêu Vãn khẽ ho một tiếng, chột dạ ngó lơ chỗ khác: “Vân Yên xức thuốc rất lâu rồi, bây giờ là lúc nên đổi thuốc.”

Tạ Sơ Thần đau lòng gật gật đầu, bắt đầu vụng về tháo miếng vải, sau đổ thước trong bình ra thoa cho Tiêu Vãn.

“Tiêu thiếu gia, đau không?”

Động tác Tạ Sơ Thần tuy vụng về, bôi thuốc cứ như phết dầu vào chảo, xìu xìu ển ển như vậy làm giảm công hiệu thuốc, nhưng nhìn nàng ấy quan tâm mình như vậy, sợ hắn đau, ai như hai cái tên tiểu tử lỗ mãng kia, Tiêu Vãn cảm nhận được sự quan tâm của Tạ Sơ Thần, trong lòng vô cùng hài lòng.

Nhưng rồi hắn thấy cực kì sầu muộn, xúc động bị cảm giác khó chịu thay thế, gì mà “Tiêu thiếu gia”, ba chữ này nghe thật xa cách, hắn không thích cảm giác như thế.

“Ta đã kêu nàng Sơ Thần, vì sao nàng còn gọi ta là Tiêu thiếu gia?” Tiêu Vãn khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ, bắt đầu chơi trò vô lại, “Nếu nàng không thích kêu Phu quân, có thể kêu ta Tiêu Vãn, hoặc là tướng công... Tóm lại, ta không muốn nghe ba chữ Tiêu thiếu gia này. ”

* Trong văn chương Trung Hoa, “tướng công” được hiểu theo hai nghĩa: (1) Cách gọi một người đàn ông. Trong Ỷ Thiên Đồ Long Kiếm, lúc mới gặp nhau ở bờ sông Hán Thuỷ, Chu Chỉ Nhược kêu Trương Vô Kỵ là “tiểu tướng công”- lúc đó Trương Vô Kỵ 10 tuổi.

và (2) Tiếng của người vợ gọi chồng.

“Phu, Phu quân...” Tạ Sơ Thần ngẩng đầu, dè dặt kêu, rất sợ mình phá huỷ giấc mơ tuyệt vời này. “Thiếp thật sự có thể kêu Phu quân sao?”

Tiêu Vãn mỉm cười nhìn Tạ Sơ Thần khích lệ, trong mắt hoàn toàn không có khinh miệt và tức giận như trước kia, tựa hồ cũng không phải là nói đùa, trong lòng Tạ Sơ Thần bỗng nhiên sinh ra một loại vui sướng khó hiểu, nhịn không được cao giọng, hô mấy lần, “ Phu quân... Phu quân, Phu quân!”

Tiêu Vãn vươn tay ra nhẹ nhàng vén vài sợi tóc mai rũ xuống bên trán Tạ Sơ Thần, sau đó, thanh âm ôn hòa vang lên: “Ta ở đây.”

Tạ Sơ Thần mê mẩn nhìn Tiêu Vãn cười dịu dàng với mình, tầm mắt dừng ở đôi môi mỏng của Tiêu Vãn, nhịn không được nuốt nước miếng, cắn cắn môi dưới, thầm nghĩ “Đây là lần đầu tiên mình nhìn phu quân gần như vậy…”

Đang mê mẩn nhìn Tiêu Vãn, chợt thấy Tiêu Vãn cúi đầu nhìn mình. Bỗng nhận ra hàm ý trong mắt mình quá lộ liễu rồi, không biết có làm phu quân chán ghét hay không, Tạ Sơ Thần vội cúi đầu thẹn thùng.

Tiêu Vãn cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người trong lòng mình đang nhìn vào đôi môi hắn, trong lòng cực kì hưởng thụ cảm giác được người mình yêu si mê ngắm chăm chú, nhưng hắn cũng chỉ cúi đầu liếc Tạ Sơ Thần một cái.

Dáng vẻ thẹn thùng của Tạ Sơ Thần lúc này rất đáng yêu khiến Tiêu Vãn càng nổi hứng chọc ghẹo nàng,

“Sơ Thần, thuốc sắp khô hết rồi kìa!”

“ Hả? ” - Tạ Sơ Thần vì thẹn thùng nên tinh thần hơi hoảng loạn, không nghe rõ Tiêu Vãn nói gì.

Tiêu Vãn nhìn Tạ Sơ Thần mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy buồn cười, thật muốn mổ một cái vào cái miệng đang vểnh lên kia. Nhưng hắn cố nhịn, khàn giọng nhắc nhở cô nàng ngốc nào đó một lần nữa:

“Sơ Thần, không bị thương mà bôi thuốc không tốt cho da tay. Khăn tay của nàng đâu?”

“Bôi thuốc! Đúng rồi! Bôi thuốc”

Tạ Sơ Thần bừng tỉnh cơn mê, la lớn lên, khuôn mặt lại đỏ thêm. Lòng âm thầm trách mình không biết xấu hổ, khó khăn lắm mới được thân cận phu quân, vậy mà mình lại bày ra bộ dáng hám trai hết thuốc chữa. Tạ Sơ Thần ơi Tạ Sơ Thần, sao ngươi không biết ngượng ngùng như thế chứ hả?! Nghĩ đến đây, Tạ Sơ Thần nhất thời bối rối không biết làm sao mới tốt.

Tiếng rống như bò bị chọc tiết của Tạ Sơ Thần làm Tiêu Vãn ngồi bên cạnh đầu váng mắt hoa lỗ tai lùng bùng, muốn trách cứ nàng ấy vài câu, la lối om sòm như thế, thực không hợp lễ nghi thục nữ. Nhưng nhìn ánh mắt sợ hãi của nàng ấy, tâm hắn cũng mềm nhũn, lời giảng dạy đến bên miệng cũng chỉ có thể cứng rắn nuốt trở về.

Tiêu Vãn lắc đầu, rút khăn tay trong túi áo ra, dịu dàng lau tay cho nàng ấy.

Lo lắng lực đạo quá lớn sẽ khiến Tạ Sơ Thần bị đau, động tác Tiêu Vãn hết sức nhẹ nhàng, nhưng vẫn không kém phần tỉ mỉ.

Tạ Sơ Thần muốn dùng hai tay che mặt, nhưng cả hai tay đều bị Tiêu Vãn cầm, ửng hồng trên mặt lan đến lỗ tai cùng vùng ngực.

“Chúng ta là phu thê, ta chăm sóc nàng cũng là lẽ thường tình.” Tiêu Vãn mỉm cười gấp chiếc khăn tay lại, cẩn thận bỏ vào trong ngực, ngón tay dịu dàng chạm vào gò má trắng như tuyết của Tạ Sơ Thần, giọng nói thể hiện sự cưng chiều.

Tạ Sơ Thần cười ngọt ngào, lại cúi đầu nghiêm túc thoa thuốc cho Tiêu Vãn.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa vùng đầu gối bị thương, trái ngược lúc Vân Yên bôi thuốc đau đớn khó nhịn, hiện tại Tiêu Vãn cảm giác hơi ngứa. Độ ấm từ đầu ngón tay ăn mòn da thịt của hắn, không ngừng ăn mòn trái tim hắn. Mà sự khẩn trương và dè dặt trên gương mặt phấn hồng kia càng khiến lòng Tiêu Vãn an ổn lạ thường.

Mắt phượng híp lại một chút, Tiêu Vãn phát hiện cộng tất cả số lần hắn cười cả hai đời lại cũng không nhiều bằng hôm nay.

Tiêu Vãn chăm chú nhìn gò má Tạ Sơ Thần, cảm giác nhìn thế nào cũng không đủ.

Đôi mắt hắn đầy đau lòng. Nếu không gặp hắn, có lẽ Tạ Sơ Thần sẽ giống những cô nương nhà giàu khác, hưởng thụ cuộc sống ấm áp nhàn nhã.

Tạ Sơ Thần cẩn thận thoa thuốc mỡ cho Tiêu Vãn, cả người càng lúc càng lâng lâng như bay trên mây.

Làn da phu quân thật mịn màng nha...

Ta sờ ta sờ ta sờ sờ sờ!

Tạ Sơ Thần tham lam trộm đậu hũ một phen.

Đợi đến lúc tay của mình càng ngày càng không khống chế được, càng sờ càng lên cao thì nàng ấy mới phát hiện hành động lúc này của mình quả thực quá phóng đãng!

Sợ người trong mộng hiểu lầm, Tạ Sơ Thần sợ hãi vội vàng thu tay lại, lật đật giải thích: “Xin lỗi, thiếp, thiếp...”

Nhưng mà vừa ngẩng đầu, lại thấy Tiêu Vãn tựa vào giường mềm, cánh môi khẽ nhếch, hít thở vững vàng, cả người lộ ra khí chất tao nhã.

“Phu quân?” Tạ Sơ Thần thật cẩn thận kêu một tiếng, thấy Tiêu Vãn hoàn toàn ngủ say, gan nàng ấy lớn lên, lại kêu một lần: “Phu quân?”

Bàn tay mềm mại không xương lặng lẽ di chuyển lên trên, thấy Tiêu Vãn vẫn không có phản ứng, không khỏi to gan sáp người lại, hai tay nhè nhẹ vỗ về khuôn mặt có chút tiều tụy của hắn, ánh mắt bị phiến môi mỏng của Tiêu Vãn hấp dẫn.

Một lúc sau, nàng ấy nhẹ nhàng dán hai má mình lên trán Tiêu Vãn, môi mềm mại in lên môi hắn.

Vụng trộm để lại dấu ấn của chính mình, Tạ Sơ Thần vừa làm xong chuyện xấu ngồi cười hắc hắc một lúc, đôi con ngươi trong suốt của hắn phát ra vầng sáng lấp lánh, cảm giác giống như hồ sâu không đáy vậy, đặc biệt mê người.

Chỉ tiếc Tiêu Vãn ngủ sâu, hắn quỳ suốt hai canh giờ, không chỉ thân thể mỏi mệt tới cực điểm, tâm trí hắn cũng mỏi mệt vì lo lắng quá độ.

Trùng sinh hai ngày, thần kinh Tiêu Vãn mỗi thời mỗi khắc đều căng thẳng, mỗi một hành động đều phải vô cùng chính xác, làm cách nào ngăn chặn nguy hiểm, làm cách nào bảo vệ Tiêu gia. Hắn không dám lơ là, sợ đi nhầm một bước, lại quay rơi vào kết cục kiếp trước.

Chỉ có ở trước mặt Tạ Sơ Thần, tâm hắn mới hoàn toàn thả lỏng, bởi vì hắn hiểu rõ, Tạ Sơ Thần sẽ không hại mình.

Tiêu Vãn vẫn chưa phát hiện, trừ phụ thân ra, hắn chỉ bỏ xuống toàn bộ phòng bị với Tạ Sơ Thần, thế nên giờ phút này, hắn mới không đề phòng bị Tạ Sơ Thần hôn trộm...

Mà lúc bị Tạ Sơ Thần hôn trộm, Tiêu Vãn mơ mơ màng màng nghe được một giọng nói êm ái vô cùng quen thuộc không ngừng hô bên tai “Phu quân”, “Phu quân ——”.

Giọng nói mềm mại kia trong nháy mắt đánh tan mọi phiền muộn trong lòng hắn, kêu đến trái tim hắn tan chảy...