Nhìn cử chỉ thân mật của Mục Anh Húc dành cho Uông trữ Hạ, cô không phản đối, còn e thẹn tin tưởng dựa vào, Ôn Thế như không còn sức sống.

Trạng thái khổ sở của hắn khiến Lư Hàn Tuyết đau lòng. “Được rồi, đừng nhìn nữa. Anh vẫn chưa muốn bỏ cuộc sao?”

Ôn Thế không trả lời, biểu cảm trên mặt hắn là đáp án.

“Nghe lời em không đến thì đâu cần khó chịu. Tội gì tự hành hạ bản thân đau khổ thế này?” Lư Hàn Tuyết than trở trách móc, trong mắt là phiền muộn. “Nhưng vậy cũng tốt, tận mắt chứng kiến sẽ làm anh dứt khoát từ bỏ lòng mình. Anh sẽ yên tâm ra nước ngoài chữa trị.”

Ánh mắt Ôn Thế không ngừng nhìn chằm chằm Uông Trữ Hạ, hắn không quan tâm Lư Hàn Tuyết nói gì. Khoảng cách xa không thể rõ Uông Trữ Hạ đang nói gì, nhưng nụ cười dịu dàng trên mặt cô vẫn in đậm trong mắt hắn.

Cuối cùng, hắn nói. “Đi thôi!”

Tiệc đính hôn chưa kết thúc, Ôn Thế cũng không cần ở lại.

Uông Trữ Hạ và Mục Anh Húc phối hợp nhịp nhàng tiếp đãi các vị khách quý, nhưng thực tế ánh mắt cô luôn quan sát động tĩnh của Ôn Thế.

Khóe mắt thoáng thấy bóng người rời đi, Uông Trữ Hạ không nhịn được quay về phía cửa, thu vào đáy mắt bóng lưng buồn bã cô đơn.

Cô chưa bao giờ muốn tổn thương Ôn Thế, nhưng hôm nay, cô lại nhẫn tâm làm đau người thân duy nhất của mình.

Nhận thấy tâm trạng Uông Trữ Hạ thay đổi, Mục Anh Húc nhìn theo ánh mắt cô, bắt gặp bóng dáng khuất sau cửa hội trường, tay anh thêm chút lực vào eo cô để an ủi.

Uông Trữ Hạ không nhớ nổi bản thân kiên trì đến cuối buổi tiệc đính hôn thế nào, chỉ biết cô như một người máy dựa vào hỗ trợ của Mục Anh Húc mới trở lại được phòng nghỉ.

Vừa ngồi xuống ghế, nụ cười tiêu chuẩn trên mặt cô biến mất đầy mệt mỏi.

Mục Anh Húc dựa vào cửa, khoanh tay giễu cợt. “Xem ra em không thích buổi tiệc hôm nay.”

Uông Trữ Hạ không nhận ra mỉa mai trong giọng anh, cô thành thật gật đầu. “Đúng vậy, có ai mà thích những buổi tiệc khách sáo và diễn kịch giả dối đâu.”

“Nhưng em sẽ còn phải tham gia nhiều buổi tiệc thế này nữa trong tương lai.”

Uông Trữ Hạ nghi ngờ nhìn, giọng anh vẫn chậm rãi hờ hững. “Tôi luôn đi một mình trong các buổi tiệc tương tự, bây giờ mọi người đều biết tôi có vị hôn thê, tôi không cần một mình đối phó, đúng không?”

“Đính hôn là giả…”

Mục Anh Húc cắt ngang lời cô. “Chúng ta vừa đính hôn, em không thể đá tôi nhanh như thế được.”

“…” Uông Trữ Hạ nghiến răng chữa lại. “Là chia tay trong hòa bình.”

Mục Anh Húc bên ngoài nhún vai bất cần, nhưng trong lòng sợ Uông Trữ Hạ phản đối.

Đáp án của cô làm làm anh hài lòng. Không có bối rối do dự, chỉ có hai chữ, “Tôi hiểu,” đơn giản.

Mục Anh Húc híp mắt lại, che dấu tia sáng vui vẻ bên trong, thò tay vào túi áo lấy điện thoại rung nãy giờ.

Tên người gửi làm Mục Anh Húc nhíu mày khó chịu, nhưng nội dung tin nhắn khiến tiếng thở phào nhẹ nhõm lén lút buông ra.

Lời nhắn của Ôn Thế ngắn gọn súc tích. “Mục Anh Húc, anh thắng rồi. Tôi giao Hạ Hạ cho anh, hãy chăm sóc yêu thương em ấy. Hy vọng anh đừng khiến em ấy nhớ lại quá khứ.”

Nhìn biểu hiện đối lập trên mặt anh, Uông Trữ Hạ tò mò hiếu kỳ. “Ai gửi tin vậy?”

“Không có gì, tin nhắn quảng cáo” Mục Anh Húc không có ý định cho cô xem tin nhắn. Đây là đối thoại của hai người đàn ông, Uông Trữ Hạ không cần phải biết.

Nhưng Ôn Thế nói đúng, cho dù với anh hay Uông Trữ Hạ, quá khứ đau khổ đó nên được hoàn toàn quên đi.

Tại sân bay, còn một tiếng là đến giờ bay. Ôn Thế đã đến sây bay, mua vé nhưng tâm lý vẫn chưa sẵn sàng để rời đi.

Lúc đầu vì chiều Uông Trữ Hạ, hắn không chút do dự đưa cô quay về thành phố A, bây giờ chỉ còn một mình hắn rời đi.

Lư Hàn Tuyết buồn bực rút tấm vé trên tay hắn, xoay xoay trên tay đùa nghịch. “Lựa chọn tốt nhất là rời đi. Đừng suy nghĩ nữa.”

Ôn Thế nhìn bàn tay trống không của mình, đột nhiên hỏi cô. “Cô thực sự muốn cùng tôi ra nước ngoài?” Lư Hàn Tuyết gật đầu.

“Tôi không biết cánh tay có thể chữa khỏi hay không, có lẽ tôi sẽ không quay về nữa.”

“Em biết.”

Lư Hàn Tuyết kiên định nhìn Ôn Thế. Ánh mắt cô trong sáng và chuyên chú nhìn về mục tiêu. “Anh ở bất cứ nơi nào, em cũng sẽ ở lại đó với anh.”

Trong lòng Ôn Thế dấy lên chua xót, hắn nhìn thấy chính mình trước đây qua Lư Hàn Tuyết.

Quyết tâm giống nhau, kiên nhẫn nỗ lực giống nhau, và giống nhau về kết quả.

Sau khi đính hôn với Uông Trữ Hạ, Mục Anh Húc đã thay đổi rất nhiều.

“Không còn vẻ lạnh lùng độc đoán tàn ác, có nét giống người hơn.” Đây là nhận xét lén lút của Uông Trữ Hạ.

Ngồi bên bàn làm việc, Mục Anh Húc vuốt màn hình điện thoại xem lại tin nhắn Uông Trữ Hạ vừa gửi, khóe miệng vô thức cong lên, vẻ hạnh phúc trên mặt làm người khác phải đố kị.

Quách Thẩm Ngạn đứng đối diện, cau mày nhận xét. “Cậu thay đổi quá nhiều khiến người khác kinh ngạc và hơi khó tiếp thu.”

“Thật không?” Mục Anh Húc hờ hững hỏi. “Là tốt hay xấu?”

“Tôi nghĩ là rất tệ.”

Lời nói của Quách Thẩm Ngạn khiến nụ cười trên miệng Mục Anh Húc dần biến mất, anh nghiêm túc hơn. “Ý cậu là gì?”

“Hạnh phúc chỉ khiến cậu có điểm yếu. Người khác dễ dàng gây bất lợi. Tôi không nghĩ đây là điều tốt.”

Suy nghĩ của Quách Thẩm Ngạn luôn lý trí và toàn diện.

“Những việc nên làm đã hoàn thành, bên kia vẫn kiên trì cắn không chịu nhả. Chúng ta có nên gây áp lực lớn hơn không?”

Bàn đến công việc, mặt Mục Anh Húc nghiêm túc, ánh mắt sắc bén. ‘Bên kia’ trong miệng Quách Thẩm Ngạn là doanh nghiệp dưới quyền Cao thị.

Gõ ngón tay lên mặt bàn suy tính, Mục Anh Húc không đồng ý đề nghị vội vàng này. “Không cần phí phạm nhân lực, họ sẽ không kéo dài quá lâu. Những gì chúng ta cần bây giờ là kiên nhẫn chờ đợi.”

Sau khi Mục Anh Húc và Quách Thẩm Ngạn ra tay, Cao thị không chỉ bị thâm hụt tài chính bên trong, còn không ngừng bị phanh phui chuyện gian lận thương mại, trốn thuế và buôn hàng lâu. Cao thị tuyên bố phá sản là chuyện sớm muộn.

Những gì ông Cao đang sửa chữa cũng chỉ là vì sĩ diện bên ngoài, một cuộc đấu tranh cá nhân trước khi chết.

“Tôi chỉ mong Cao thị phá sản ngay lập tức.” Ánh mắt Quách Thẩm Ngạn tràn ngập hận thù đen tối.

“Giữa cậu và Cao thị là chuyện gì?” Cuối cùng Mục Anh Húc không nén nổi thắc mắc trong lòng.

Quách Thẩm Ngạn liếc mắt lạnh lùng nhìn anh, sự rét buốt xa cách trong đấy khiến Mục Anh Húc nghĩ hắn không muốn vạch ra vết sẹo.

Hắn hừ lạnh, giọng khàn khàn khó nghe. “Bố tôi từng là nhân viên Cao thị, mẹ tôi vốn ốm yếu nằm trên giường bệnh, thu nhập chính của gia đình đều từ công việc của bố tôi. Thời điểm tôi chuẩn bị tốt nghiệp Đại học ra trường, bố tôi gặp tai nạn trong khi làm việc, chết ngay tại chỗ.”

Lời kể của Quách Thẩm Ngạn khiến Mục Anh Húc bàng hoàng. Anh không ngờ rằng khi tốt nghiệp đại học, Quách Thẩm Ngạn lại phải chịu nhiều áp lực như vậy.

“Tại sao lúc đấy không nói với tôi?”

Quách Thẩm Ngạn cười khổ. “Nói ra có ích lợi gì? Chúng ta có thể thay đổi cái gì? Nói ra chỉ khiến cậu cảm thấy có lỗi, không thoải mái.”

Mục Anh Húc im lặng.

Giọng nói của Quách Thẩm Ngạn trở nên cay độc.

“Sau khi bố tôi qua đời, ông Cao không đến chia buồn, cũng không bồi thường. Đây là tai nạn lao động, nhưng Cao thị dùng thủ đoạn chèn ép biển bố tôi thành người có lỗi, công ty không cần bồi thường. Mẹ tôi qua đời vì quá đau buồn và tức giận. Chú tôi giúp tôi bán nhà, lo ma chay rồi đưa tôi ra nước ngoài du học. Tôi học tài chính và hoạt động trong lĩnh vực này, chỉ để chờ đợi ngày tự tay khiến Cao thị phá sản.”

Mục Anh Húc trầm mặc, không thể bình tĩnh trong một thời gian dài. Anh không ngờ quãng thời gian xa cách, Quách Thẩm Ngạn đã trải qua nhiều chuyện đau lòng như vậy. Không còn người thân nào trên đời, hắn một mình gánh vác hận thù khi còn quá trẻ, tự mình cố gắng để quay về đòi lại công bằng.

Mục Anh Húc lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt. “Cứ làm những gì cậu muốn.”

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt hận thù của Quách Thẩm Ngạn, chậm rãi nói. “Những năm tháng cậu phải chịu đựng một mình, người được gọi là bạn như tôi lại không giúp được gì. Bây giờ, hãy để tôi cùng được chia sẻ gánh nặng trên vai cậu.”

Trước đây, Mục Anh Húc vì Uông Trữ Hạ mà đối phó ông Cao, giờ đây vì Thậm Ngạn, anh càng có thêm động lực khiến Cao thị sớm tuyên bố phá sản.