Đối với Uông Trữ Hạ, Ôn Thế là người thân duy nhất, là điểm xuất phát trong ký ức của cô.

Từ lúc mở mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấy là Ôn Thế. Trong những năm ở nước ngoài, Ôn Thế luôn ở bên cạnh chăm sóc, dùng mọi khả năng để cô cảm nhận anh là ngôi nhà, là gia đình của cô.

Đây là nguyên nhân Uông Trữ Hạ ngộ nhận về tình cảm của mình. Tình cảm của cô với Ôn Thế chỉ là lòng biết ơn, là quan hệ gia đình thân thiết, không phải tình yêu.

Uông Trữ Hạ chỉ hiểu ra sự thật này sau khi gặp Mục Anh Húc.

Mục Anh Húc xuất hiện muộn hơn Ôn Thế, không tốt tính bằng Ôn Thế, không dịu dàng dễ chịu, và luôn bắt nạt quát mắng cô, nhưng đứng trước Mục Anh húc, cô không cảm thấy mắc nợ trong lòng. Ở trước mặt anh, tính cách cô được bộc lộ rõ ràng và chân thật hơn, cô có thể cãi nhau, có thể giận dữ hoặc òa khóc nức nở.

Khi Ôn Thế tỏ tình với cô, Uông Trữ Hạ không thể nói gì khác hơn là đồng ý, bởi vì món nợ trong lòng khiến cô không thể từ chối.

Mục Anh Húc tỏ tình trực tiếp với cô nhiều lần, cô coi đó là trò đùa và từ chối nhẹ nhàng. Không phải vì cô không thích anh, đơn giản vì cô sợ lời tỏ tình của anh chỉ là nói suông, là thứ nhất thời rung động. Sự chán ghét về thân phận cách biệt của bà Ôn khiến cô hiểu sâu sắc khoảng cách của cô với Ôn Thế, với Mục Anh Húc.

Uông Trữ Hạ chìm đắm trong suy nghĩ, không nhận ra mình đã bị theo dõi từ khi rời khỏi nhà.

Trước khi đến nhà hàng mà Ôn Thế hẹn, một chiếc ô tô đã vượt lên đầu xe, cản đường họ.

Tài xế nhấn phanh gấp, Uông Trữ Hạ theo quán tính, ngã dúi cơ thể về phía trước, suýt tông vào kính chắn gió, tim đập thình thịch sợ hãi.

“Cô Uông, cô không sao chứ?”

Uông Trữ Hạ lắc đầu khi người tài xế hỏi đầy lo lắng, cảnh giác nhìn chằm chằm chiếc xe chặn trước mặt.

Một người phụ nữ lạ mặt bước xuống xe, đến bên cửa xe nơi cô ngồi, quát lên. “Xuống xe!”

Người phụ nữ nghiêm khắc ra lệnh khiến Uông Trữ Hạ nhíu mày. “Cô là ai? Cô muốn làm gì? Tại sao tôi phải nghe lời cô?”

Người lái xe cũng quát lớn. “Đúng vậy, cô biết cô đã dừng xe của ai không? Đây là xe của Mục tổng Mục Anh Húc. Cô ấy là bạn gái của Mục tổng.”

Mặt Uông Trữ Hạ biến sắc, không tin nổi những gì vừa nghe. Lời nói của lái xe như trở thành ngòi nổ khiến người phụ nữ tức giận.

“Anh đừng nói linh tinh…” Cô chưa kịp giải thích thì đã bị người phụ nữ túm cổ áo, kéo xuống xe.

Sức lực của người phụ nữ quá lớn khiến Uông Trữ Hạ không thể chống cự, cơ thể ngã xuống đất khi cửa bung ra.

Người lái xe hoảng hốt, hắn không ngờ mọi chuyện lại phát triển như thế này. “Cô Uông! Cô không sao chứ?” Hắn vội vàng mở cửa xe bên kia chạy vòng lại giúp đỡ.

Trước khi bàn tay chạm được vào người Uông Trữ Hạ, một con dao giờ đến trước mặt lái xe, cản không cho hắn đến gần. “Mày cũng muốn chết theo cô ả?”

Bản năng của con người là sợ chết. Nhìn thấy mũi dao sắc lạnh, người lái xe vô thức lùi lại hai bước, nhưng nghĩ đến lời dặn của Mục Anh Húc, anh ta từ chối cơ hội chạy thoát dù chân run lẩy bẩy.

Uông Trữ Hạ liếc nhìn vẻ mặt kinh hãi của người tài xế, cô cố gắng bình tĩnh gợi chuyện với người phụ nữ. “Người cô muốn tìm là tôi. Anh ta chỉ là lái xe, đừng liên lụy người vô tội. Hãy để anh ta đi.”

“Sắp chết đến nơi, vẫn lo chuyện bao đồng.” Người phụ nữ cười gắn. “Được, hãy biến đi trước khi tao thay đổi. Đến Mục thị mà báo cáo ông chủ của mày, như vậy tao có thể gặp A Húc.”

Lời nói của người phụ nữ khiến Uông Trữ Hạ cau mày, cô đoán thân phận cô ta có liên quan đến Mục Anh Húc.

Người phụ nữ gào lên khi lái xe vẫn run rẩy đứng tại chỗ. “Cút ngay!”

Uông Trữ Hạ vội vàng nháy mắt ra hiệu, người lái xe vội vàng bỏ chạy nhưng chân quá run nên ngã sấp, lồm cồm bò đi, vòng qua xe mới lao đầu chạy mất.

Nhìn lái xe chạy thoát, Uông Trữ Hạ thở phào nhẹ nhõm, cử động cánh tay đang đau nhức, cố gắng đứng dậy. “Cô là ai? Tìm tôi với mục đích gì?”

“Tôi là ai?” Người phụ nữ ngồi xổm xuống trước mặt cô, một tay đẩy vai cô đập vào thành xe, tay kia giơ con dao lên ngắm nghía. “Tôi là bạn gái A Húc. Bạn gái duy nhất.”

Giọng nói người phụ nữ ngọt ngào mang hơi lạnh, nụ cười nhếch mép quỷ dị khiến Uông Trữ Hạ lạnh sống lưng.

Lưỡi dao lạnh buốt áp lên mặt cô, người phụ nữ đến gần tai nói nhỏ. “Tại sao cô lại tự coi mình là bạn gái của A Húc? Cô có tư cách gì mà sống ở Mục gia? Cô có tư cách gì?”

Cô ta lặp đi lặp lại câu hỏi, lưỡi dao miết trên làn da trắng mịn, Uống Trữ Hạ cảm tưởng trái tim đã ngừng đập, cơ thể run rẩy, đầu cô dần ngửa ra sau cố gắng tránh mũi dao.

Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, cổ họng cô đột ngột bị siết chặt khiến cô khó thở. Mặt Uông Trữ Hạ đỏ tím và ánh mắt trợn trừng nhìn vẻ điên loạn trên mặt người phụ nữ. Oxy không vào được buồng phổi, tai cô ù ù dưới tiếng rít the thé.

“Chỉ cần cô chết, tôi có thể ở bên A Húc. Chỉ cần giết cô, A Húc sẽ yêu tôi.”

“Dừng lại!”

Với một tiếng gầm giận dữ, người phụ nữ ngã xuống đất, áp lực siết cổ họng biến mất, không khí tràn vào phổi khiến Uông Trữ Hạ ho khan. Cơ thể cô mềm nhũn rũ xuống, không còn sức lực chống đỡ.

Bả vai được người ôm ấy, bên tai truyền đến giọng nói lo lắng. “Hạ Hạ, em có sao không?”

Cái tên quen thuộc khiến Uông Trữ Hạ mở to mắt, khuôn mặt lo lắng hoảng hốt của Ôn Thế ngay trước mặt cô.

“Thế ca? Làm sao anh xuất hiện ở đây?” Cô miễn cưỡng cười trấn an. “Em không sao..”

Người phụ nữ điên không cho hai người thời gian nói chuyện, cô ta cầm dao lao vào đâm Uông Trữ Hạ. “Con khốn! Tao giết mày!!!”

Uông Trữ Hạ hét lên muốn kéo Ôn Thể ra nhưng hắn đã nhanh chóng đưa tay ra đỡ trong tư thế bảo vệ cô. Máu bắn lên mặt Uông Trữ Hạ, trên người cô không có vết thương, không đau đớn, cô bấn loạn ôm cánh tay Ôn Thế. “Thế ca, anh chảy máu… anh chảy máu..”

Cảm giác đau đớn khi lưỡi dao cắt da thịt khiến Ôn Thế cảm nhận sâu sắc sự tàn nhẫn ác độc của người phụ nữ. Hắn đẩy Uông Trữ Hạ ra sau lưng, cảnh giác nhìn chằm chằm. “Cô là ai? Tại sao muốn giết người?”

Nhìn thấy máu chảy ròng ròng trên cánh tay Ôn Thế, người phụ nữ hoảng loạn sợ hãi. Đôi mắt cô ta dần tỉnh táo lại, ném vội con dao trên tay, vô thức lùi lại, lắc đầu lảm nhảm. “Không liên quan tôi, không phải tôi, tôi không muốn giết anh ta, là cô ta, là cô ta ép tôi.”

Đột nhiên cô ta như phát điên, nhào đến con dao nằm trên đất. Ôn Thế nhanh chân hơn, đá con dao vào gầm xe. Hắn vẫn che chắn Uông Trữ Hạ sau lưng, hai người đi giật lùi về sau.

Người phụ nữ trong tư thế bò dưới đất nhặt dao, liền mất đà ngã xuống. Ôn Thế vung tay muốn bắt cô ta, máu từ vết thương văng trúng mặt cô ta khiến cô ta hét lên kinh hãi, lồm cồm đứng dậy rồi bỏ chạy như điên.

Uông Trữ Hạ muốn đuổi theo, nhưng nhìn thấy cánh tay đang chảy máu của Ôn Thế, cô không thể lo chuyện khác.

“Sao anh ngốc thế? Anh không muốn cánh tay này nữa sao?” Uông Trữ Hạ mắng, đau đớn trong lòng. Tay cô nhanh nhẹn lấy khăn trong túi quấn quanh vết thương.

Ôn Thế nở nụ cười thoải mái. “Vì Hạ Hạ, mất luôn cánh tay, anh cũng cam lòng. Với em, mọi thứ đều đáng giá.”

Nhìn nụ cười trấn an của hắn, mắt Uông Trữ Hạ cay cay, cô hạ giọng. “Đưa em chìa khóa xe, em đưa anh đến bệnh viện.”

“Không sao, anh vẫn lái xe được.” Hắn cười trừ, ném chìa khóa cho cô khi nhận được cái trừng mắt ra lệnh.

Cửa xe vừa được mở, một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt hai người. Mục Anh Húc vội vàng bước xuống, quan sát Uông Trữ Hạ từ trên xuống dưới, sự căng thẳng trong mắt anh nhanh chóng được che giấu.

“Kẻ điên kia đâu?”

“Cô ta trốn thoát rồi.” Nhắc đến người phụ nữ điên, Uông Trữ Hạ vẫn run sợ trong lòng.

Anh không thèm nhìn tới Ôn Thế đứng bên cạnh cô, hống hách ra lệnh. “Lên xe!”

“Tôi không thể rời đi với anh vào lúc này.” Uông Trữ Hạ lắc đầu nghiêm túc từ chối. “Cánh tay Thế ca bị thương, cần đưa đến bệnh viện gấp.”

“Ở bên hắn, em sẽ còn gặp nguy hiểm. Nhanh, đi với tôi!” Mục Anh Húc đưa tay muốn kéo cô lên xe nhưng bị tránh ra. Giọng anh trở nên lạnh lùng xa cách. “Em không sợ gặp nguy hiểm nữa hả?”

“Nếu Thế ca đến chậm chút nữa, tính mạng tôi đã nguy hiểm từ lâu rồi.” Uông Trữ Hạ giải thích, giọng nói tin tưởng khiến Mục Anh Húc ghen tị.

“Ý em là trách tôi không bảo vệ được em?”

“Anh đừng vô lý như vậy. Tránh ra! Tôi muốn đưa Thế ca đến bệnh viên.” Vì lo lắng cho vết thương của Ôn Thế, cô không nhận ra cảm xúc của Mục Anh Húc, buông lời lạnh lùng.

Lời cô nói chạm đúng ngòi nổ, Mục Anh Húc đạp mạnh vào xe Ôn Thế, đùng đùng trở lại xe, khuôn mặt xạm đen quay đầu xe phóng vút đi.

“Chuyến đi này của tôi là dư thừa?” Câu hỏi của Mục Anh Húc gầm lên trong không gian kín của xe. Ánh mắt ngày càng nhiều tơ máu, anh nhấn chân ga nhanh hơn để trút giận.

Nhìn chiếc xe màu đen giận dữ lao đi, ánh mắt Uông Trữ Hạ phức tạp. Ôn Thế ở bên cạnh cố ý hít một hơi rên rỉ, hắn đụng đến vết thương để máu tiếp tục thấm ra khăn, thu hút sự chú ý của Uông Trữ На.

“Vết thương đau lắm hả? Nhanh lên xe.”

Uông Trữ Hạ lái xe đưa Ôn Thế đến bệnh viện. Tới bệnh viện cũng mất mười phút, Ôn Thế đã mất máu quá nhiều, môi bắt đầu trắng bệch.

Vừa mới kiểm tra vết thương của hắn, bác sĩ liền lắc đầu, “Không được, vết thương quá sâu, chạm vào dây thần kinh, cần tiến hành phẩu thuật.”

Sau đó, Ôn Thế được đẩy vào phòng phẫu thuật trong ánh mắt hoảng loạn của Uông Trữ Нạ.

Nhìn đèn trong phòng phẫu thuật sáng lên, Uông Trữ Hạ sốt ruột đi đi lại lại bên ngoài hành lang.

Cô cố gắng điều khiển tâm trí sang việc khác để không nghĩ đến kết quả xấu sau cuộc phẫu thuật.

Lời người phụ nữ vẫn còn văng vẳng bên tai, xưng hô A Húc thân mật, và lời nói với lái xe trước khi anh ta bỏ chạy..

Mối quan hệ giữa người phụ nữ và Mục Anh Húc là gì? Anh ta có những người phụ nữ khác ngoài Cao Trữ Mộc và và cũ?