Mục Anh Húc gật đầu, nhưng không nói gì.

Nhìn thấy anh quá si tình với vợ cũ, Uông Trữ Hạ có chút ghen tị. Cô cũng muốn có người yêu thương và nhớ đến mình như vậy.

Mặc dù buổi đấu giá từ thiện kết thúc, tin tức về việc Mục Anh Húc mua vòng cổ với giá cao ngất ngưởng đã gây ra nhiều lượt đăng lại và đánh giá điên cuồng trên mạng.

“Chắc chắn đây là mánh lới quảng cáo có mục đích của Mục thị.”

“Hai triệu vòng cổ là Mục Anh Húc bỏ tiền túi mua hay rút từ quỹ của Mục thị? Liệu có phải một cách rửa tiền công khai?”

“Có thể Mục thị đang muốn xây dựng hình tượng tốt đẹp cho người đứng đầu Mục thị. Nghe đồn Mục tổng vẫn còn độc thân.”

Có nhiều ý kiến khác nhau, cư dân mạng không ngừng suy đoán, thậm chí có người còn đào bới lịch sử tình yêu của Mục Anh Húc.

“Có tin đồn Mục tổng từng bao dưỡng Cao tiểu thư Cao Trữ Mộc ba năm. Liệu đây có phải món quà bất ngờ tặng cô Cao?”

“Đời sống tình cảm của Mục Anh Húc thực sự trong sạch, từ đầu đến cuối anh ta chỉ dính đến hai người phụ nữ. Chưa từng có scandal với các sĩ diễn viên nào.”

“Có tin đồn Cao Trữ Mộc là tình nhân của anh ta sau khi vợ mất, còn vợ cũ chỉ là cuộc hôn nhân không hạnh phúc.”

Mục Anh Húc đã dự đoán được kết quả như vậy từ đầu, anh giao toàn quyền cho nhóm quan hệ công chúng để giải quyết việc này một cách nhanh chóng nhất.

Thư ký Trần Hiên cũng gặp riêng Uông Trữ Hạ để dặn dò.

“Những ngày này chắc chắn sẽ có phóng viên ngồi xổm quanh công ty. Cô không nên đi làm hoặc xuất hiện cùng lúc với Mục tổng. Nếu không đội quan hệ công chúng của công ty sẽ lại bận rộn thêm việc.”

Uông Trữ Hạ cũng không phải phụ nữ ngu ngốc, cô hiểu tình huống, lập tức đồng ý. “Xin yên tâm. Tôi sẽ cẩn thận, không mang lại rắc rối cho Mục tổng.”

“Mục tổng chỉ không muốn cô bị cuốn vào rắc rối trong thời điểm nhạy cảm này. Truyền thông luôn có cách xuyên tạc sự thật, không ai biết họ sẽ bôi xấu sự thật đến mức nào.”

Thư ký Trần Hiên vỗ lên vai cô rồi rời đi. Hắn thầm hối tiếc trong lòng, tại sao buổi từ thiện, hắn không đi cùng để can ngăn ông chủ.

Mặc dù hiểu các tin tức trên mạng internet đều được phóng đại, nhưng các thông tin về mặt tình cảm của Mục Anh Húc vẫn khiến cô không vui. Rõ ràng anh được mọi người ca tụng là chung tình với vợ cũ, không ăn chơi sa đọa, không cặp bồ lung tung, vậy mà Uông Trữ Hạ chỉ cảm thấy ghen tị trong lòng. Cô không phải người phụ nữ được nhắc đến.

Uông Trữ Hạ vừa đi xuống cầu thang vừa xem tin tức trên điện thoại, do thất thần khiến chân bước hụt, cơ thể chúi về phía trước, tay muốn bám vào thanh vịn nhưng vướng điện thoại. Cô lăn tròn đúng hai vòng, ngã sõng soài xuống đất.

Lớn từng này, đây là lần đầu tiên cô mất mặt đến vậy. Vội vàng chống tay đứng dậy thì một cơn đau thấu tim ở mắt cá chân khiến cô khụy xuống sàn.

Cô lấy tay ấn vào mắt cá chân kiểm tra, đau đến mức mắt tối sầm choáng váng.

“Đau ở đâu?” Giọng nói tràn ngập tia lo lắng từ trên đỉnh đầu vọng xuống.

Mang theo trái tim run rẩy, Uông Trữ Hạ ngước lên nhìn người đàn ông vừa được yêu cầu tránh tiếp xúc đang cúi xuống quan sát cô. Đột nhiên, cô muốn nũng nịu. “Chắc bị trẹo chân rồi.”

Mục Anh Húc ngồi xuống sau câu nói, cẩn thận cầm cổ chân cô lên nhìn vết sưng tấy đỏ. Giọng nói hung ác trách cứ. “Em luôn hậu đậu khiến người khác bực bội.”

Không nghe được lời an ủi như mong muốn, Uông Trữ Hạ đẩy tay anh ra, cứng giọng nói. “Đây là công ty, chúng ta nên hạn chế tiếp xúc. Nếu để đồng nghiệp hoặc truyền thông thấy được, sẽ đồn thổi những điều không hay. Mục tổng, anh hãy rời đi trước, tôi tự lo được.” “Em vô tích sự đến mức đi cầu thang cũng ngã. Em tính lo liệu thế nào với một chân tàn phế? Hay đây là cách để em gây chú ý với đàn ông? Tìm kiếm sự quan tâm từ họ?” Quá lo lắng, Mục Anh Húc để cơn tức giận điều khiển lời nói, càng nói càng sai.

Dù quen với miệng lưỡi độc địa của Mục Anh Húc, nhưng lúc này cô cảm thấy tủi thân trước những lời nói quá đáng. Không liên quan đến anh. Tôi có gây chú ý với ai, người đó cũng không phải anh.”

“Để tôi đưa em đến bệnh viện.” Mục Anh Húc cũng nhận ra bản thân nói những lời không hay, vội hạ giọng. “Không cần, trẹo chân nhẹ, xoa bóp một lúc là được.” Uông Trữ Hạ nhìn đôi mắt dịu dàng của anh, lại nhớ đến tình cảm thủy chung của anh dành cho vợ cũ đã mất, cô thấy lồng ngực nóng bức khó thở.

“Đừng bướng, đến văn phòng tôi, trong đó có thuốc xoa bóp.” Mục Anh Húc cúi xuống nhặt điện thoại rơi trên sàn giúp cô, Uông Trữ Hạ kinh hoàng nhào tới cầm lên trước.

Anh kinh ngạc nhìn cô quên cả cái chân đau, chỉ để cướp điện thoại. Anh nheo mắt nguy hiểm. “Bên trong có gì không muốn cho tôi xem?”

Uông Trữ Hạ không thể cho anh thấy màn hình điện thoại, bên trên vẫn còn tin tức đang đọc về tình sử của anh. Cô không muốn bị hiểu lầm là lén lút quan tâm cuộc sống của anh.

Cô không trả lời câu hỏi, lặng lẽ cố gắng đứng dậy, nhưng cô mất đà nghiêng về một bên, may thay được Mục Anh Húc kéo lại.

“Em dự tính nhảy lò cò về văn phòng bằng một chân?” Mục Anh Húc châm biếm.

“Không khiến anh lo!” Trước sự quan tâm của Mục Anh Húc, Uông Trữ Hạ từ chối, và đẩy tay anh, bặm môi bám vào lan can. “Mục tổng còn nhiều việc phải làm, tôi sẽ không làm phiền anh phải lo lắng.”

Nhìn Uông Trữ Hạ khập khiễng rời đi, Mục Anh Húc cảm thấy khó chịu, sự kiên nhẫn của anh đã đến giới hạn.

Sải bước tới thân hình bướng bỉnh, anh khom người bế bổng cô lên, đi nhanh về văn phòng.

“Anh làm gì vậy? Bỏ tôi xuống.” Do không được báo trước, cô phản xạ ôm lấy cổ anh để khỏi ngã. Mất vài giây mới tỉnh táo được, Uông Trữ Hạ la lớn, tay tóm tóc anh giật mạnh, vùng vậy đòi xuống.

Mục Anh Húc lần đầu gặp cô gái hung dữ, tóc anh bị giật đau điếng. Ánh mắt trở nên hung ác, anh phát mạnh vào mông cô, gầm lớn. “Câm miệng!”

Náo loạn lớn như vậy khiến nhân viên trong các phòng ban ngó đầu ra tò mò, đồng loạt sửng sốt thụt đầu vào sợ hãi. Mối quan hệ bí mật của Mục tổng và thư ký nhỏ càng được khẳng định trong lòng mọi người.

Trong phòng làm việc, khuôn mặt Uông Trữ Hạ đỏ như cà chua chín, cô không dám nhìn anh, đau khổ khóc không ra nước mắt. “Danh dự của tôi đã bị hủy trên tay kẻ bóc lột nhân viên rồi.”

Mục Anh Húc không để ý những lời lảm nhảm của cô, anh tập trung vào cổ chân bị trật. Sau khi kiểm tra cẩn thận, anh lấy thuốc trị bong gân từ trong hộp thuốc y tế, xịt vào nơi sưng tấy ở mắt cá chân.

“Chịu khó một chút!” Chà xát nhẹ nhàng bằng lòng bàn tay, anh dịu dàng nói.

Khả năng chịu đau của Uông Trữ Hạ rất kém, theo bản năng cô rụt chân lại, Mục Anh Húc nghĩ động tác của anh quá lớn khiến cô bị tổn thương. Anh ngẩng đầu lên, cô đọc được trong đôi mắt đen sự căng thẳng lo âu. “Tôi khiến em đau?”

Cảm nhận rõ quan tâm của anh là thật, cùng các động tác nhẹ nhàng thận trọng, Uông Trữ Hạ như quên mất cơn đau ở mắt cá chân. Lúc này chỉ còn trái tim đang mất kiểm soát trong lồng ngực, không ngừng rung động run rẩy.

Khuôn mặt đỏ hồng của cô khiến Mục Anh Húc hiểu lầm cô đang cố nén cơn đau, anh lo lắng đề nghị. “Đau quá thì đến bệnh viện, có thể là gãy xương.”

Sau đó cúi người ôm cô muốn bế lên, Uông Trữ Hạ vội vã xua tay. “Chờ một chút!”