Uông Trữ Hạ sắp xếp tài liệu cho cuộc họp buổi chiều, cô vừa đứng lên khỏi ghế thì va phải thư ký Trần Hiên vội vàng ngang qua.

“Xin lỗi, anh không sao chứ?”

Trần Hiên thoáng giấu thứ trên tay đi, vẻ mặt nghiêm trọng nới với cô.

“Cô thông báo với mọi người rằng cuộc họp chiều nay đã bị hủy bỏ.”

“Vâng.” Khi Uông Trữ Hạ trả lời, nhìn thư ký Trần Hiên nhanh chóng biến mất sau cánh cửa phòng giám đốc.

Mặc dù trong lòng nghi ngờ nhưng Uông Trữ Hạ không quá bận tâm, cô thông báo cho từng bộ phận việc hủy họp theo chỉ thị của thư ký Trần Hiên.

Cô định quay lại bàn làm việc để tiếp tục công việc còn dang dở, nhưng lại bị thu hút bởi những lời xì xào bàn tán của mọi người.

“Mọi người có biết tại sao cuộc họp chiều nay bị hủy không?”

Những người khác đều lắc đầu, ngay cả Uông Trữ Hạ cũng không khỏi dỏng tai lắng nghe.

“Nghe đâu Mục tổng bệnh rồi.”

“Hình như đêm qua Mục tổng lại tăng ca, chắc là bị nhiễm lạnh.”

“Dù người máy như Mục tổng cũng không chịu nổi cường độ làm việc liên tục cả ngày lẫn đêm.”

Trái tim Uông Trữ Hạ giật thót, cô nghĩ đến chiếc áo khoác trên người đêm qua, cảm giác tội lỗi dâng tràn trong lòng. Chắc chắn Mục Anh Húc vì nhường áo cho cô nên mới bị nhiễm lạnh.

Uông Trữ Hạ nghĩ đến tính cách cáu bẩn khó tính của anh, đoán chắc sẽ bướng bỉnh không chịu uống thuốc. Cô lục tìm thuốc cảm dự trữ đề phòng trong ngăn bàn, pha ra cốc rồi mang đến phòng giám đốc.

Loanh quanh trước cửa phòng một lúc, sau cùng lo lắng thuốc cảm sẽ mất tác dụng vì để lâu, cô thu hết can đảm đẩy cửa phòng làm việc.

“Tài liệu cứ để trên bàn.”

Vừa bước vào cửa đã nghe thấy giọng nghẹt mũi của Mục Anh Húc, anh đang nhắm mắt tựa đầu trên ghế, mặt trắng nhợt, trông rất uể oải. Uông Trữ Hạ nhìn mà xót xa.

Không có tiếng tài liệu đặt trên bàn, không có tiếng chân rời đi, Mục Anh Húc vô thức mở mắt ra. Trên bàn là cốc nước bốc khói, bên cạnh là Uông Trữ Hạ đang lo lắng quan sát anh.

“Sao em vào đây?”

“Tôi nghe nói anh bị bệnh.” Uông Trữ Hạ chỉ vào cốc nước bốc hơi trên bàn. “Đây là thuốc cảm viên sủi, loại này tốt lắm. Anh mau uống đi.”

“Tôi không bị bệnh, uống thuốc cái gì?” Mục Anh Húc cau mày, thầm mắng Trần Hiên trong lòng.

Biểu cảm khó chịu của anh lại khiến cô hiểu lầm, nhẹ nhàng khuyên nhủ. “Thuốc không đẳng đâu. Đừng sợ!”

Ánh mắt vì cơn sốt khiến các tia màu đỏ hơi lấn át tròng trắng, khi anh trừng lên trông có vẻ hung ác. Anh lừ mắt nhìn cô. “Không ốm! Không uống!”

“Nóng như vậy mà kêu không ốm?” Uông Trữ Hạ sờ trán anh, cũng bắt đầu nổi giận. “Anh có phải Mục Niệm ba tuổi không? Sao bướng thế hả? Uống thuốc đi!”

Cô cầm cốc thuốc ấn vào miệng anh, trách móc. “Để lâu mất tác dụng”

Nhìn ánh mắt lo lắng bên dưới vẻ hung dữ của cô, Mục Anh Húc không muốn cô thất vọng, anh cầm cổ tay cô, cứ thế uống thuốc nước, từng ngụm nhỏ.

Uông Trữ Hạ bây giờ mới nhận ra, cô hơi cúi, cổ tay cô bị anh giữ chặt, cầm cốc thuốc đút anh từng ngụm. Mặt cô đỏ bừng xấu hổ, nhưng không dám rụt lại.

Uống cạn cốc thuốc, anh mới buông tha cho cổ tay nhỏ nhắn, liếm mép, nheo mắt nhìn cô. “Ừm, ngọt, không đắng.”

“Bây giờ hết lo lắng rồi chứ?” Mục Anh Húc nhìn cô xấu hổ, hỏi với một giọng hài hòa, hy vọng rằng sẽ không có tác dụng phụ do uống quá nhiều thuốc.

Uông Trữ Hạ cố ép trái tim không được đập nhanh nữa, ngập ngừng nói.

“Thật xin lỗi!”

Lời xin lỗi đột ngột làm cho Mục Anh Húc ngẩn người, nghi ngờ hỏi lại. “Em làm gì có lỗi với tôi?”

“Nếu đêm qua anh không nhường áo khoác đắp cho tôi, thì người bị ốm bây giờ là tôi.” Cô xoắn ngón tay, nói ra lời trong lòng.

“Tôi thà rằng người bệnh là mình, ít nhất tôi chỉ là thư ký, có thể xin nghỉ. Còn anh là người phụ trách toàn bộ công ty, anh ốm vẫn cứ phải làm việc. Tôi biết anh là người có trách nhiệm và nghiện công việc.”

Mục Anh Húc cảm thấy trái tim mình được sưởi ấm, anh cười khẽ. “Không liên quan đến em. Mấy ngày nay tôi không nghỉ ngơi tốt.”

Uông Trữ Hạ vẫn không thể tha thứ cho chính mình. Cô nghĩ rằng bản thân quay về có thể giúp đỡ anh trong công việc, cuối cùng cô chỉ gây thêm rắc rối.

Trong lòng áy náy, Uông Trữ Hạ quan tâm hỏi. “Buổi trưa anh muốn ăn gì? Tôi gọi cơm cho anh nhé?”

“Buổi trưa?” Mục Anh Húc nhìn thời gian, mới nhận ra đã đến giờ nghỉ trưa. Anh đứng dậy lấy áo khoác. “Tuy em không có lỗi, nhưng em cũng nên chuộc lỗi bằng việc đi ăn trưa với tôi.”

Uông Trữ Hạ lười tranh cãi, đi theo anh ra khỏi công ty.

Trong một nhà hàng gần công ty, Mục Anh Húc gọi rất nhiều món, đa số đều hợp khẩu vị Uông Trữ Hạ.

“Thật kỳ lạ. Đều là những món tôi thích ăn.” Cô ngạc nhiên thốt lên.

Mục Anh Húc mỉm cười, thực đơn là anh gọi theo sở thích của Cao Trữ Tịch. “Điều đó chứng tỏ tôi và em có khẩu vị giống nhau.”

“Ö.” Uông Trữ Hạ cúi đầu giả vờ gắp món ăn, tránh né ánh mắt chuyên chú đối diện. Giọng cô rầu rĩ nài nỉ. “Mục tổng, anh ăn đi, đừng nhìn tôi chằm chằm. Ngượng ngùng sẽ khiến tôi không dám ăn nhiều.”

Mục Anh Húc bật cười thích thú. “Nếu thích, lần sau sẽ đưa em đi ăn tiếp.”

Cô bĩu môi từ chối. “Không được, đi ăn với Mục tổng nếu bị đồng nghiệp trong công ty bắt gặp, tôi sẽ mang tiếng trèo cao.”

Mục Anh Húc chưa kịp phát hỏa thì đã vội đứng dậy, kéo cô về phía mình. Một ly rượu đỏ ban đầu rót lên đầu Uông Trữ Hạ, giờ lại đổ lên áo Mục Anh Húc.

Uông Trữ Hạ choáng váng, chưa kịp hiểu chuyện gì, đã nghe thấy tiếng mắng mỏ.

“Đồ lắng lợ!”

Mặt Mục Anh Húc đen kịt sau lời mắng mỏ, phớt lờ chiếc áo hàng hiệu đắt tiền bị vấy bẩn, anh lạnh lùng nhìn ông Cao, người cũng đang kinh ngạc vì nhận ra anh.

“Hành vi ấu trĩ này phù hợp với một ông chủ công ty lớn sao?”

Giọng nói lạnh lùng làm cho ông Cao bất giác nuốt khan. Trong lòng sợ hãi, nhưng ông Cao vẫn cố gắng bình tĩnh. “Tôi chỉ muốn dạy dỗ cô gái vô liêm sỉ này! Ngay cả vị hôn phu của người khác cũng dám cướp giật!”

Nghe thấy lời nói của ông Cao, mọi người xung quanh chỉ trỏ vào cô đàm tếu.

“Nhìn bề ngoài cũng đàng hoàng, hóa ra là hồ ly tinh giật chồng người khác.”

“Không thấy cô ả xưng hô với người đàn ông đẹp trai kia là ông chủ hả? Chắc lại là cấp dưới bò giường cấp trên rồi.”

“Mặt cô ả dày thật, ban ngày ban mặt cũng dám hẹn hò với chồng chưa cưới của người khác.”

“Sao bây giờ các cô gái không chịu lao động bằng sức mình, mà cứ phải dựa hơi đàn ông mới sống được? Lại còn là dựa hơi vào chồng người khác.”

Những ánh mắt khinh bỉ đó khiến Uông Trữ Hạ cảm thấy nhục nhã, cô cắn môi, không tự giải thích cho mình.

Nhưng cô không giải thích, sẽ có người đứng ra bênh vực và bảo vệ cô.

“Ông Cao.” Mục Anh Húc gọi đích danh ông Cao, ngữ khí lạnh lùng nghiêm túc. “Thứ nhất, tôi và con gái ông chưa đính hôn. Thứ hai, lý do tôi chia tay con gái ông vì cô ta là kẻ dối trá ác độc. Thứ ba, tôi đi với ai là quyền tự do của tôi. Mời ông xin lỗi cô gái này.”

Lời nói của Mục Anh húc như những cái tát vào danh dự của ông Cao, sắc mặt ông ta thay đổi, trở nên hẳn học.

Ông Cao liếc mắt nhìn Uông Trữ Hạ, khinh thường nói. “Bảo tôi xin lỗi cô ta? Nằm mơ đi! Loại người thấp hèn như cô ta, không xứng để tôi liếc mắt. Nếu không có con hồ ly tinh này, Mộc Mộc sẽ không phải chịu đau khổ.”

“Tôi chia tay Cao Trữ Mộc vì con người cô ta dối trá và ác độc.” Mục Anh Húc không ngừng công kích.

“Cho dù Mộc Mộc có làm nhiều chuyện sai trái, cũng là vì nó quá yêu cậu. Cậu đừng ngạo mạn xúc phạm người khác.” Ông Cao lớn tiếng bảo vệ con gái.

Điều này chỉ khiến Mục Anh Húc mỉa mai hơn. “Tình cảm cha con thật thân thiết. Ông Cao đúng là người cha yêu thương con cái.”

Ông Cao hừ lạnh, người khựng lại khi Mục Anh húc nghiêng người đến gần, hạ thấp giọng. “Thật tiếc Cao Trữ Tịch không có được tình thương của cha như Cao Trữ Mộc. Tai nạn giao thông ba năm trước, cũng không thấy ông Cao xót thương đau khổ trước cái chết của con gái út.”

Khuôn mặt ông Cao tái nhợt, cái tên Cao Trữ Tịch khiến trái tim ông đau đớn. Ông thừa nhận rằng ông nợ Cao Trữ Tịch, nợ một người đã chết.

Nhìn vẻ mặt đau khổ của ông Cao, không hiểu sao trong lòng Uông Trữ Hạ cảm thấy rất khó chịu. Bên trong lồng ngực như bị bơm đầy hơi, nghẹn cứng, không thể lưu thông, vậy mà trái tim cô lại rỗng tuếch.

Uông Trữ Hạ kéo tay áo Mục Anh Húc, lắc đầu. “Không cần đâu. Ông ấy lớn tuổi rồi, sao có thể xin lỗi tôi. Chúng ta đi thôi.”

Mục Anh Húc mỉm cười trước tính cách luôn rộng lượng lương thiện của cô, nhìn ông Cao đang run rẩy giận dữ, cảnh cáo.” Tôi là người công tư rõ ràng. Lần này ông khiến công ty tôi gặp rắc rối. Tôi sẽ không đơn giản cho qua. Tốt hơn hết là ông nên tập trung vào công việc ở công ty.”

Mục Anh Húc lạnh lùng cầm tay Uông Trữ Hạ dắt ra khỏi nhà hàng, không bận tâm phản ứng của ông Cao.

Lời cảnh cáo của anh khiến ông Cao rùng mình sợ hãi. Ông luôn cảm thấy rằng Mục Anh Húc đang có âm mưu bí mật.

Vừa rời khỏi nhà hàng, Uông Trữ Hạ rút tay ra, cảm kích nói. “Mục tổng, cảm ơn anh đã bảo vệ và bênh vực tôi. Nếu ly rượu đó đổ lên đầu tôi, tình huống sẽ

rất xấu hổ.”

Mục Anh Húc tiếc nuối hơi ấm khi cô rút tay ra, anh nhìn cô im lặng. Uông Trữ Hạ ngập ngừng nói tiếp. “Nhưng hôm nay anh nói có nặng lời với ông Cao quá không? Dù sao anh với Cao Trữ Mộc cũng từng là người yêu, lời anh nói nếu đến tai cô ấy sẽ rất buồn.”

Uông Trữ Hạ không nhận ra, khi cô nhắc đến tên Cao Trữ Mộc, có tia sáng chua xót lóe lên trong mắt. Mục Anh Húc nhìn thấy, anh đơn giản nói. “Chuyện giữa chúng tôi không đơn giản như em nghĩ…”

Đột nhiên đầu đau buốt, mắt hoa lên choáng váng, Mục Anh Húc níu tay cô, ra lệnh. “Trữ Hạ, gọi xe, đưa tôi về nhà.”