Một giờ sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bước ra với vẻ mệt mỏi.

Mục Anh Húc đứng dậy, nhưng anh nhận ra rằng mình đã ngồi quá lâu, khiến hai chân tê rần nhức mỏi.

Bác sĩ hiểu tâm trạng người bệnh, chờ anh điều chỉnh rồi ôn tồn nói về tình hình của Uông Trữ Hạ, “Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Thuốc cô ấy uống đúng là có độc, chúng tôi đã rửa dạ dày cho cô ấy.”

“Có để lại tác dụng phụ gì không bác sĩ?” Tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Mục Anh Húc.

“Không để lại tác dụng phụ.”

“Các vị có biết loại thuốc em ấy uống là thuốc gì không?”

“Thuốc hòa tan ngay khi vào cơ thế, chúng tôi không rõ thành phần. Muốn nghiên cứu thành phần, cần thêm thời gian” Bác sĩ lắc đầu dặn dò. “Chỉ nên cho cô ấy ăn đồ lỏng, dễ tiêu hóa để tránh kích ứng dạ dày.”

“ Được rồi, cảm ơn bác sĩ.”

Khi biết Uông Trữ Hạ không sao, tảng đá lớn đang đè nén trong lòng Mục Anh Húc cuối cùng cũng rơi xuống. Lúc này anh mới có tâm trạng kết nối các cuộc điện thoại liên tiếp từ thư ký Trần Hiên.

“Mục tổng, cuối cùng ngài cũng trả lời điện thoại.” Ngay khi kết nối, giọng nói sốt ruột của Trần Hiên đã vang lên. “Có vấn đề với dự án hợp tác cùng công ty Cao gia. Nhà máy Cao gia ngừng sản xuất hàng với rất nhiều lý do, thời hạn giao hàng không còn nhiều…”

“Hừ! Cao gia muốn đánh bài ngửa với tôi?” Mục Anh Húc cười khẩy. “Dự án hợp tác với Cao gia là dựa trên mặt mũi Cao Trữ Mộc, hiện tại đột ngột dừng công việc, là muốn hạ uy tín Mục thị? Muốn chơi, tôi chiều đến cùng.”

“Ý của ngài là…” Thư ký Trần Hiên ngập ngừng.

“Cứ mạnh tay theo đúng điều khoản hợp đồng. Không cần quan tâm Cao Trữ Mộc.” Mục Anh Húc tàn nhẫn nói. “Tôi sẽ quay về ngay.”

“Vâng, thưa ngài!”

Khi Mục Anh Húc cúp điện thoại, Uông Trữ Hạ được đẩy ra chuyển về phòng bệnh thường. Anh lặng lẽ theo sau.

Mục Anh Húc yên lặng ngồi ở bên giường, nhìn đôi môi không còn chút máu cùng sắc mặt tái nhợt của ông Trữ Hạ, trong lòng không ngừng tự trách. Chỉ vài phút bất cẩn, anh đã khiến cô gặp nguy hiểm.

Cầm bàn tay thon dài xanh xao, anh cúi xuống hôn lên mu bàn tay, ánh mắt xót xa. “Xin lỗi, anh đã không bảo vệ được em!” Mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện khiến mũi anh cay cay. Cặp mắt ưng vốn hung ác trở nên nhu hòa rất nhiều.

Điện thoại rung lên đột ngột, Mục Anh Húc cau mày vì bị phá rối.

“Sếp, em có chuyện quan trọng muốn báo cáo. Em vừa xuống sân bay, sếp cho em địa chỉ đi.”

“Lúc khác, bây giờ không tiện.”

“Chuyện liên quan đến Uông Trữ Hạ.”

Nhận ra giọng nói của trợ lý riêng đặc biệt nghiêm túc, Mục Anh Húc không phát hỏa, đọc nhanh tên bệnh viện rồi tắt máy.

Hiện tại anh không muốn rời khỏi Uông Trữ Hạ dù nửa bước. Cơ thể cô sau hai lần gặp nạn liên tiếp, sức chịu đựng đến giới hạn nên chìm vào giấc ngủ sâu. Ngay cả khi trong phòng xuất hiện vị khách lạ mặt, cô vẫn chưa tỉnh.

Nhìn thấy người vào cửa, Mục Anh Húc lạnh nhạt. “Tạ Hướng Tây, tốt nhất cậu có tin tức quan trọng.”

Tạ Hướng Tây là cánh tay phải của Mục Anh Húc, là một thiên tài máy tính, tất cả dữ liệu, chỉ cần hắn muốn, đều có thể lấy được. Mọi điều tra từ trước đến nay của Mục Anh Húc, hắn ta chưa từng làm anh thất vọng.

Tạ Hướng Tây vẫn bình thản trong bộ dáng cà lơ phất phơ, điềm tĩnh lấy ra một bảng danh mục đầu tư. “Sếp đọc sẽ hiểu chuyện gì đã xảy ra.”

Mục Anh Húc bất mãn thái độ nhởn nhơ của hắn, nhưng không nghi ngờ mà cầm lấy danh mục. Số liệu và tên danh mục đầu tư trên đó khiến sắc mặc anh ngày càng xám đen.

“Sau khi tôi tra số dư biến động trong ngân hàng của Cao Trữ Mộc thời gian gần đây. Không có quá nhiều nghi vấn về các loại hóa đơn. Nhưng ba năm trước, tài khoản của cô ta thanh toán một bất động sản ba mươi triệu.”

“Ba mươi triệu?” Mục Anh Húc lẩm bẩm. Tuy anh làm thẻ ngân hàng phụ cho Cao Trữ Mộc, nhưng con số bỏ vào đấy chỉ để cô ả chi tiêu dư dả sinh hoạt thoải mái, chứ không lên đến một con số lớn như vậy.

“Ba năm trước?” Có thứ gì đó xẹt qua não, Mục Anh Húc cảm thấy bản thân vừa nhận ra điều gì đó.

“Cao gia có công ty niêm yết, cũng thuộc dạng giàu có, nhưng không đủ thực lực cho con gái ba mươi triệu để mua bất động sản đứng tên riêng Cao Trữ Mộc.” Tạ Hướng Tây tiếp tục nói.

“Đây là bảng giao dịch ba năm trước trong thẻ ngân hàng của Cao Trữ Mộc.” Tạ Hướng Tây đưa ra một danh sách khác. Hắn nhìn chằm chằm Mục Anh Húc, nói từng chữ. “Thẻ ngân hàng của cô ta nhận năm mươi triệu vào ba năm trước.”

“Ba năm trước? Năm mươi triệu …” Mục Anh Húc lặp lại vài câu rồi liếc nhìn Tạ Hướng Tây.

Tạ Hướng Tây gật đầu khẳng định. “Năm mươi triệu anh đưa cho Cao Trữ Tịch, cô ấy không hề nhận được. Cao Trữ Mộc hoàn toàn chiếm đoạt số tiền đó.”

Mục Anh Húc bị sốc bởi sự thật.

Năm mươi triệu, hắn hiểu lầm nhân cách Cao Trữ Tịch trong suốt ba năm. Trong khi cô chưa từng nhận một xu nào từ anh.

Nhìn khuôn mặt đen kịt không cảm xúc của Mục Anh Húc, Tạ Hướng Tây thành thật cúi đầu. “Xin lỗi sếp, tôi tra ra số liệu quá muộn.”

Mục Anh Húc nhìn cô im lìm nằm trên giường, cảm giác tội lỗi càng tăng gấp nhiều lần. Giọng anh nhỏ đến mức, không ai trong phòng nghe được. “Ba năm qua, tôi nợ em quá nhiều.”

Tạ Hướng Tây ai ủi ông chủ. “Bây giờ biết được sự thật, vẫn còn thời gian sửa chữa sai lầm.”

Mục Anh Húc lúc này chỉ mong Uông Trữ Hạ mau tỉnh lại để có thể đền bù cho cô thật tốt.

Người phụ nữ đầu độc Uông Trữ Hạ đã được đưa đến đồn cảnh sát để điều tra. Yêu cầu của Mục Anh Húc là tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau.

Người phụ nữ cứng đầu, kiên quyết không thừa nhận bản thân bị người khác xúi giục. “Không có ai thuê tôi. Đều là tôi muốn giết ả.”

Biên bản ghi lời khai khiến Mục Anh Húc không hài lòng. “Đầu tiên là gã đàn ông trong thang máy, sau đó là y tá giả, cả hai đều không quen biết Uông Trữ Hạ, nhưng đều muốn giết cô. Các anh làm cảnh sát điều tra kiểu gì vậy?”

Sự bất mãn của Mục Anh húc khiến cảnh sát rơi vào tình thế xấu hổ. “Thời gian điều tra quá ngắn, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tìm ra kẻ xấu.”

Mục Anh Húc cũng có người bên trong sở cảnh sát nên thái độ của anh rất gay gắt. “Đây là vụ án giết người chưa thành. Kẻ chủ mưu sẽ không bỏ cuộc nếu nạn nhân chưa bị giết. Cảnh sát phía các anh nên sớm có câu trả lời cho người dân.”

Cảnh sát rời đi, Tạ Hướng Tây mới lên tiếng. “Sếp, có muốn cho người bảo vệ nơi này không?”

Mục Anh Húc vung tay gạt đi.

“Không cần bây giờ. Bảo vệ quá kín kẽ sẽ bứt dây động rừng. Tôi không tin kẻ thủ ác sẽ buông tha cơ hội Uông Trữ Hạ còn yếu ớt, không có sức phản kháng..”

Giọng anh ngưng bặt vì ngón tay Uông Trữ Hạ khẽ động. Vẻ vui mừng không giấu giếm trên mặt anh. “Trữ Hạ?”

Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, giọng điệu dịu dàng chưa từng có.

Nghe thấy có người gọi mình, lông mi của Uông Trữ Hạ run rẩy, khó nhọc mở mắt ra, khuôn mặt lo lắng trước mặt hơi mơ hồ, trùng khớp với bóng dáng trong mộng.

“Thế ca…” Uông Trữ Hạ gọi khẽ, nhưng thân thể Mục Anh Húc trở nên cứng ngắc, ánh sáng trong mắt tắt ngấm, thay bằng sự lạnh lùng.

Để kìm nén cơn giận muốn giết người, Mục Anh Húc trút giận vào chiếc tủ sắt đầu giường. Cú đấm của anh khiến cánh tủ móp méo. Nếu anh không xả được cơn nóng trong lòng, anh sợ sẽ tổn thương cô gái yếu ớt trên giường.

Tầm nhìn của Uông Trữ Hạ rõ ràng hơn, nhìn rõ người trước mặt là bản mặt đen xì hung ác quen thuộc, cô lắp bắp xấu hổ. “Mục tổng… anh…”

Mục Anh Húc hừ lạnh, lãnh đạm nói. “Bác sĩ nói tỉnh lại sẽ không sao.” Anh hạ nắm tay đã rướm máu tránh khỏi tầm mắt cô.

“Là anh cứu tôi. Cảm ơn anh!” Uông Trữ Hạ vẫn nhớ đến thân ảnh xông vào kéo y tá giả ra trước khi cô hôn mê. “Anh cứu tôi hai lần liền. Tôi rất biết ơn…”

“Không cần cảm ơn. Chó mèo gặp nạn, tôi cũng cứu nó, huống gì đồ ngốc như cô.” Mục Anh Húc hung ác nói, cảm thấy chưa đủ, liền bổ sung. “Cô nhớ thanh toán tiền viện phí khi ra viện.”

“Anh cứ coi tôi là con mèo đã cứu đi. Mèo không có tiền.” Uông Trữ Hạ chớp chớp mắt nài nỉ.

Tạ Hướng Tây đứng đằng sau họ, bật cười trước đối thoại của hai người. Thời điểm Mục Anh Húc nói lời trái lương tâm, hắn không thể không đỡ trán, anh ta lo muốn chết, nhưng vì ghen tuông mà cứng đầu ăn nói khó nghe, giả bộ không quan tâm. Còn Uông Trữ Hạ thì hài hước vui tính hơn hắn nghĩ.

Mục Anh Húc quay phắt lại trừng mắt với cấp dưới. “Cười cái gì?”

Hắn lắc đầu nguầy nguậy. “Không có gì thưa sếp.”

“Ở lại đây canh giữ.” Mục Anh Húc thấy tâm trạng bực bội hơn, đứng dậy đi ra khỏi phòng, không thèm bố thí ánh mắt nào cho Uông Trữ Hạ.

Uông Trữ Hạ cũng nhận ra tâm trạng Mục Anh Húc đang tức giận không vui, nhưng cô không rõ nguyên nhân. Cô mìm cười với người đàn ông lạ mặt trong phòng, do dự hỏi. “Tôi nghĩ sếp anh có vẻ không vui. Có phải vì tôi đã trì hoãn công việc của anh ta không?”