Ôn phu nhân mở cửa phòng riêng của khách sạn và sững sờ trước cảnh tượng bên trong. Các chai rượu nằm rải rác trên sàn, chăn vứt lung tung trên ghế sô pha, gối tựa rơi dưới sàn, cốc uống nước lăn lóc bên chân ghế.

Bà Ôn nhấc chân tránh giẫm phải các chai rượu rỗng trên sàn, đi vào phòng ngủ. Bên trong trống rỗng không bóng người, hơi lạnh phả ra như chứng minh nơi này lâu rồi không được sử dụng.

Không để bà Ôn kịp nghi ngờ, sau lưng vang lên tiếng quát khó chịu. “Mẹ làm gì ở đây?”

Bà Ôn quay phắt lại, một đôi mắt tối đen chán nản nhìn bà đầy hằn học. Hình tượng tiêu điều hốc hác của Ôn Thế khiến bà nổi giận hét lên. “Mẹ làm gì ở đây? Nếu mẹ không đến gặp con, con định tự hủy hoại bản thân đến thế nào?”

Ôn Thế không trả lời, hắn thẫn thờ đi đến số pha, ngồi phịch xuống, coi bà Ôn như không khí. Là một bác sĩ, Ôn Thế rất sạch sẽ và gọn gàng, nhưng mới hỗn độn bừa bãi trong căn phòng chứng tỏ hắn đã bỏ bê bản thân đến mức không thể chấp nhận được.

Thái độ của hắn khiến bà Ôn tức giận đến mức vớ vội chiếc gối và đập tới tấp vào đầu vào người hắn. “Nhìn lại xem con thành hình dạng gì rồi? Có còn là con người không? Tất cả vì thứ phụ nữ không xứng đáng kia. Cô ta thật đáng ghét. Đúng là nên tách cô ta khỏi con từ trước.”

Ôn Thế không tránh né, hắn cay đắng cười lớn, giọng nói khản đặc chua chát. “Đúng! Em ấy rời đi như ý nguyện của mẹ. Em ấy nói chia tay rồi biến mất không có tin tức. Con tìm kiếm cả thành phố A nhưng vẫn không có tung tích. Bây giờ mẹ vừa ý chưa? Hài lòng chưa?”

Bà Ôn nghe thấy sự chế giễu trong giọng nói của con trai, bà ném gối đi, khịt mũi coi thường khi nhắc đến Uông Trữ Hạ. Mẹ nói với con từ lâu rồi, cô ta không hề yêu con. Bây giờ con trắng tay, tiền hay công việc đều không có, cô ta liền vứt bỏ con. Con vẫn chưa nhận ra bản chất của cô ta hả?”

Nghe mẹ Ôn sỉ nhục nhân phẩm Uông Trữ Hạ, bàn tay nắm chặt của hắn run lên vì giận giữ, hắn cố kiềm chế cảm xúc không bùng nổ, điều khiển giọng nói bình tĩnh. “Hạ Hạ không phải là loại con gái coi trọng đồng tiền. Con không cho phép mẹ bôi xấu em ấy!”

“Nếu không coi trọng đồng tiền, cô ta sẽ chia tay con vào thời điểm này? Con giải thích thế nào về chuyện này?”

Câu hỏi của bà Ôn hợp lý và khó giải thích. Ôn Thế lại trong tình trạng say xỉn, đầu óc lâng lâng rối loạn, nên không thể đưa ra câu trả lời thuyết phục. Hắn vò mái tóc rối bời, giọng nói cáu kỉnh. “Mẹ có thể ngừng nói không?

Để con yên tĩnh, làm ơn!”

“Mẹ sẽ để con một mình, và cũng không can thiệp vào công việc bác sĩ của con. Nhưng con cần hứa với mẹ, tương lai sẽ về tiếp quản công ty của bố, được không?”

Thời điểm này, đây là lựa chọn tốt nhất cho Ôn Thế, nhưng hắn chán ghét việc kinh doanh. Hắn vẫn yêu thích nghề y và không có ý định nghe theo sắp đặt của bất kỳ ai. Vì vậy, dù rơi vào tình trạng cạn kiệt tài chính, danh tiếng bác sĩ bị chỉ trích, Ôn Thế vẫn không bằng lòng thỏa hiệp. “Không có bất kỳ lời hứa nào, mẹ hãy chết tâm đi. Con chỉ bị đình chỉ công tác tạm thời, việc quay trở lại bệnh viện sẽ sớm thôi.”

“Chỉ là một công việc quèn. Làm bác sĩ ngoài khám bệnh và cầm dao mổ, thì có ích gì. Con nghĩ tai nạn y tế sẽ không xảy ra lần nữa? Con muốn sống hết đời với một công việc đầy rủi ro đấy hả?”

“Đó là chuyện của con. Không phiền mẹ phải bận tâm.” Ôn Thế đứng bật dậy, kéo tay bà Ôn lôi về phía cửa phòng, thô lỗ đẩy bà ra ngoài. “Mẹ về đi! Con không muốn nghe những điều vô nghĩa.”

Trước khi bà Ôn kịp phản đối, hắn đòng sầm cửa lại. Hắn không muốn nghe thêm điều gì bây giờ. Chuyện hắn quan tâm lúc này là Uông Trữ Hạ.

“Hạ Hạ, em đang ở đâu? Dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không buông tay em.” Ôn Thế trượt xuống sàn nhà, ôm đầu lẩm bẩm.

Hắn ngồi đó suy nghĩ, xem bản thân có bỏ sót đầu mối nào để tìm ra cô không. Ôn Thế nhận ra chuyện trùng hợp rất khả nghi: từ lúc Uông Trữ Hạ biến mất, những lời chỉ trích về tai nạn y tế giảm đi rất nhiều, các phóng viên trực chờ trong bệnh viện cũng không còn xuất hiện. Mọi thứ xảy ra dồn dập, đột ngột và trùng hợp, đều nhắm đến đẩy hắn và cô vào đường cùng. Bất chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn, Uông Trữ Hạ đã biến mất, không đến làm việc ở Mục thị, tại sao Mục Anh Húc vốn luôn quanh quẩn bên cô lại không có động tĩnh gì? Điều này rất bất thường.

Có khi nào Mục Anh Húc biết chính xác địa điểm sinh sống của Uông Trữ Hạ. Anh ta biết cô đang an toàn nên không hề hỏi han. Với quyền lực của ông chủ tập đoàn Mục thị, Mục Anh Húc dư sức giấu người ở nơi mà hắn không tìm kiếm được thông tin.

“Sự mất tích của Hạ Hạ chắc chắn liên quan đến anh ta!” Suy nghĩ ngày càng trở nên rõ ràng, Ôn Thể cảm thấy có tia sáng hy vọng bừng lên trong tim.

Trước tòa nhà của tập đoàn Mục thị, Mục Anh Húc nhìn thấy Ôn Thế. Khuôn mặt hắn ta xám xịt tối đen, không xấu hổ trước ánh mắt tò mò của nhân viên ra vào công ty.

Mục Anh Húc biết người hắn đợi là ai. Anh tự tin sải bước đi tới, coi Ôn Thế như không khí mà đi ngang trước mặt. Khoảnh khắc anh đi qua, cánh tay không bất ngờ bị giữ lại.

“Anh giấu em ấy ở đâu?”

Giọng nói gây sự như thể Mục Anh Húc làm chuyện có lỗi với hắn ta. Anh thấy hành vi của Ôn Thế thật buồn cười, khiến giọng nói lạnh lùng. “Vài ngày không gặp, bộ dạng Ôn thiếu gia thật thảm hại. Anh đến công ty tôi để tìm vị hôn thế, có thấy kỳ lạ không?” “Tôi không tin thư ký của anh biến mất trong vài ngày, anh lại không có thông tin của họ.” Ôn Thế lớn tiếng đáp lại, không bận tâm đám đông xung quanh ngày càng nhiều.

Mục Anh Húc bật cười khùng khục, không tiếc lời châm biếm. “Ôn thiếu gia thật biết đùa. Mục thị có hàng ngàn nhân viên các cấp, tôi không dư dả thời gian như anh mà đặc biệt quan tâm thông tin của một nhân viên.”

Không để Ôn Thế kịp phản ứng, Mục Anh Húc vỗ vai hắn, giọng nói nhỏ đủ hai người nghe. “Trữ Hạ không yêu anh, đấy không phải tình yêu. Tôi không giấu em ấy. Sự thật là em ấy không muốn gặp anh.”

Những lời nói của Mục Anh Húc rõ ràng có sức nặng với Ôn Thế, khiến hắn khựng lại vài giây. Hắn tỉnh táo vừa lúc nhìn thấy Mục Anh Húc bước vào thang máy.

“Đứng lại! Giải thích rõ ràng cho tôi”

Ôn Thế giận dữ đuổi theo nhưng chậm một bước. Hắn nhìn cửa thang máy đã đóng, thô lỗ đạp mạnh vào cửa.

Nhân viên bảo vệ từng bị cảnh cáo không được cho phép Ôn Thể lên công ty, vội vã chạy tới, chuẩn bị đuổi hắn ra ngoài thì máy liên lạc nhận được mệnh lệnh. “Mục tổng nói, cho Ôn thiếu gia lên.”

Nhân viên bảo vệ nhìn Ôn Thể đang điên cuồng ấn thang máy, im lặng quay về vị trí của mình.

Khi Ôn Thế bước ra khỏi thang máy, thư ký Trần Hiên đã đứng chờ bên ngoài. Anh ta lịch sự nói. “Ôn thiếu gia, Mục tổng đang đợi ngài trong phòng tiếp tân.”

Ôn Thế đi theo sự hướng dẫn, trong phòng tiếp tân là Mục Anh Húc đang nhãn nhã ngồi trên số pha thưởng thức cà phê.

“Ý của anh là gì?” Ôn Thế sốt ruột hỏi.

Mục Anh Húc liếc nhìn hắn ta, hờ hững nói. “Ngồi đi.”

Ôn Thế miễn cưỡng ngồi xuống, giọng nói chậm rãi đều đều của Mục Anh Húc vang lên. “Anh nghĩ tình huống thảm hại hiện tại của anh sẽ mang lại được gì cho Trữ Hạ? Chỉ có rắc rối và rắc rối, em ấy chán ngấy những thứ cần phải đối mặt rồi.”

“Tôi không tin lời anh.” Ôn Thế trừng mắt nói, hắn tự tin cô sẽ không bỏ hắn vì những chuyện đơn giản vậy.

“Dĩ nhiên, còn một lý do quan trong và đặc biệt hơn khiến em ấy rời bỏ anh.” Mục Hanh Húc nhấn mạnh từng chữ. “Em ấy đã yêu tôi.”

Ngay khi câu nói kết thúc, Ôn Thế lao đến túm cổ áo Mục Anh Húc, dùng nắm đấm để trả lời. “Nhắc lại lần nữa!” Mục Anh Húc như có chuẩn bị trước, dùng một tay đỡ lấy cú đấm, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu tức giận của Ôn Thế, từ tốn nhấn mạnh thêm lần nữa. “Tôi nói, em ấy đã yêu tôi.”

Ôn Thế giật bàn tay ra, dùng cùi chỏ thụi vào mặt Mục Anh Húc, gào lên. “Tôi không cho phép anh tiếp cận em ấy. Người Hạ Hạ yêu là tôi.”

Mục Anh Húc ăn đau, gầm lên giận dữ, hất người hắn ra, đáp trả bằng cú đấm khác. Hai người như mất trí lao vào đánh nhau, nhưng Ôn Thế vốn là bác sĩ, sức lực không lớn như Mục Anh Húc một người thường xuyên có thời gian tập luyện thể hình.

Mục Anh Húc dùng một tay kìm giữ người Ôn Thế, tay kia chùi máu ở khóe miệng. Cặp mắt ưng hung ác tràn đầy nhạo báng. “Ôn thiếu gia, anh giống như một con chó điên mất chủ đi cắn càn. Anh thật đáng thương!”

Ôn Thế vùng ra khỏi kìm kẹp, muốn lao vào tiếp tục trút giận, thì lời nói của Mục Anh Húc khiến hắn khựng người.

“Chính Trữ Hạ chủ động gọi điện cho tôi và cầu xin đưa cô ấy đi. Điều này đủ để chứng minh người cô ấy yêu là ai không?”

Ôn Thế choáng váng. Uông Trữ Hạ đã chủ động gọi Mục Anh Húc? Tại sao vậy? Cô thực sự yêu anh ta lần nữa? Mọi thứ lại quay về điểm xuất phát của ba năm trước?

Trong khi anh ta sững sờ, Mục Anh Húc đứng dậy, từ tốn chỉnh lại trang phục. Giọng ngạo mạn cất lên đầy chiến thắng.

“Ôn thiếu gia, hai người đã chia tay, hãy tự tìm hạnh phúc của riêng mình, không ai liên quan ai. Anh hãy quay về làm người con hiếu thảo của Ôn gia, tiếp tục gặp mặt và tăng tiến tình cảm với Lư Hàn Tuyết, người phụ nữ mà mẹ anh sắp đặt. Còn Trữ Hạ, tôi sẽ là người chịu trách nhiệm với cuộc sống tương lai của em ấy.”