Câu hỏi của bà Ôn như nhát dao găm vào tim, khiến Uông Trữ Hạ không nói nên lời. Cô thừa nhận rằng mình nợ Ôn Thế, cô sẽ không thể trả hết trong cuộc đời này.

“Con biết Thể ca đã hy sinh sự nghiệp vì con vào ba năm trước, nếu có thể quay lại, con sẽ không..

Bà Ôn khịt mũi lạnh lùng, không ngừng châm biếm cô. “Thời gian quay lại? Cô đang mơ hả? Nếu thời gian quay lại thì tôi sẽ không cho A Thế dính đến loại phụ nữ kéo chân sau đầu. Cô cảm thấy A Thể hy sinh sự nghiệp vì cô, thì biết điều đừng ăn bám nó nữa.”

Uông Trữ Hạ cắn chặt môi dưới, chậm rãi nói. “Dì, con sẽ tìm được công việc trong thời gian ngắn, và không tiêu đến một xu của Thế ca.”

Uông Trữ Hạ rất chân thành, nhưng với bà Ôn chỉ là trò đùa. Bà coi thường nhục mạ cô. “Tôi sẽ chống mắt lên xem. Thứ vô dụng như cô không gây cản trở công việc của A Thế là tôi đã mừng lắm rồi!” Bà Ôn bỏ lên tầng, để lại phòng khách ngột ngạt.

Cô chùi mạnh nước mắt nãy giờ kìm nén rơi, nhanh nhẹn dọn dẹp bát đũa sau bữa sáng. Cô cần đi ra ngoài để tìm một công việc mới.

Thời điểm cô ra tới cửa tiểu khu, cô ngạc nhiên vì thư ký Trần Hiên đứng đợi bên ngoài.

“Thư ký Trần? Anh làm gì ở gần nhà tôi vậy?”

Trần Hiên đặt đơn thôi việc vào tay cô. “Trữ Hạ, Mục tổng không phê duyệt đơn từ chức của cô. Cô vẫn còn là phó thư ký của Mục tổng. Đã quá giờ vào làm, cô theo tôi đến Mục thị trình diện.”

“Anh đừng đùa.” Uông Trữ Hạ vội rụt tay khiến lá đơn vẫn nằm nguyên trong phong bì rơi xuống đất, cô thoáng lúng túng nhưng giọng nói vẫn kiên quyết.

“Tôi đã từ chức. Mục tổng đồng ý hay không thì tôi cũng không quay lại công ty làm việc.”

Uông Trữ Hạ lách khỏi người Trần Hiên, đi nhanh đến bến xe bus. Cô biết khả năng thương thuyết của Trần Hiên, cô không giỏi đối phó con cáo già lõi đời này, tốt nhất nên trốn nhanh.

Nhưng Trần Hiên nhanh chân hơn, anh ta tiếp tục chắn trước mặt cô.

“Thư ký Trần, anh có thể đừng làm phiền tôi không? Đã quá giờ vào làm, nếu anh không nhanh sẽ bị phạt.”

“Bị phạt còn hơn là mất việc.” Trần Hiên không lùi bước. “Mục tổng ra lệnh, nếu tôi không đưa được cô quay về công ty thì cũng không cần đến làm.”

Uông Trữ Hạ sững sờ, nhìn chằm chằm nét mặt anh ta để tìm nét nói dối, cuối cùng cô thở hắt ra. “Hay anh cũng từ chức ở Mục tổng, rồi đi tìm việc với tôi?”

“Công ty nào có phúc lợi tốt hơn Mục thị?” Trần Hiên liếc mắt nhìn tên công ty trên hồ sơ xin việc của Uông Trữ Hạ.

Ánh mắt nham hiểm của Trần Hiên khiến cô sợ hãi, vội vàng đẩy anh ta ra, đúng lúc xe bus vừa đến, vội vàng chen lên.

Xe bus rời đi, Trần Hiên không chen lên kịp, liền lấy điện thoại gọi cho Mục Anh Húc.

“Mục tổng, tôi không bắt được Uông Trữ Hạ. Cô ấy trốn mất rồi.”

“Trốn?” “Vâng, tôi không thuyết phục được cô ấy quay về công ty, thái độ cô ấy rất kiên quyết nghỉ việc. Có vẻ cô ấy đang đến công ty Liên doanh xuất khẩu RUB để phỏng vấn.”

“Hừ! Cậu thật vô dụng.” Mục Anh Húc lạnh lùng cúp điện thoại.

Về phía Uông Trữ Hạ, cô xuống xe ngay trước tòa cao ốc cao ba mươi lăm tầng. RUB nằm ở tầng năm đến tầng chín. Cô lên tầng năm, đi thẳng đến quầy lễ tân lịch sự chào hỏi.

“Xin chào, tôi là Uông Trữ Hạ. Tôi đã gửi sơ yếu lý lịch của mình cho quý công ty ngày hôm qua, và nhận được lời hẹn phỏng vấn sáng nay.”

Nữ lễ tân nhìn danh sách hẹn, hỏi lại.

“Cô xin phỏng vấn vị trí trợ lý giám đốc đúng không? Vị trí đó cần Giám đốc đích thân tham dự. Cô sang bên kia chờ cùng mọi người, khoảng mười phút nữa sẽ bắt đầu.”

Có khoảng bảy người cùng tham gia phỏng vấn, Uông Trữ Hạ cảm thấy hồi hộp như quay về thời điểm chưa vào Mục thị.

Đến lượt cô bước vào phòng theo tiếng gọi tên. Năm nữ phỏng vấn và một người đàn ông trung niên hói đầu, cô đoán đây là vị giam đốc trong lời lễ tân.

“Trường Đại học bên nước S?”

“Vâng, tôi từng theo học tại đó.”

“Vị trí trợ lý thường xuyên phải đi công tác xa, cô có sẵn sàng cho các chuyến công tác thường xuyên không?”

Uông Trữ Hạ đã trả lời từng câu hỏi của người phỏng vấn, các câu trả lời khá tốt, đặc biệt về bằng cấp của cô. Cô cảm giác buổi phỏng vấn suôn sẻ và thành công thì người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng đột ngột lên tiếng.

“Theo hồ sơ, cô từng làm thư ký ở Mục thị. Cô có thể nói nguyên do nghỉ việc không?”

Uông Trữ Hạ đang sắp xếp câu trả lời thì cửa phòng bật mở, đập mạnh vào tường tạo ra âm thanh định tại.

Mọi người hoảng hốt nhìn ra cửa thì thấy một người đàn ông cao lớn phong độ trong bộ vest cắt may thủ công, khuôn mặt góc cạnh sắc bén, ánh mắt hung ác âm trầm, đầy ngạo mạn đi vào trong.

Trong giây phút mắt chạm mắt với Mục Anh Húc, Uông Trữ Hạ cảm thấy nhịp tim của cô như ngừng đập.

Không để cô lên tiếng, người đàn ông hói đầu đã niềm nở bước đến chào đón. “Mục tổng, ngài đến sao không báo trước để tôi ra đón?”

Mục Anh Húc thờ ơ nhìn bàn tay đưa ra của người đàn ông, không có ý định bắt tay. Anh hống hách hất đầu về phía Uông Trữ Hạ.

“Công ty ông tuyển cả nhân viên cùng lúc làm việc hai nơi hả?”

Người đàn ông toát mồ hôi lạnh trước vẻ hung ác của anh, lắc đầu lấy lòng. “Không có, công ty chúng tôi không tuyển nhân viên ăn hai máng như thế.”

“Vậy sao thư ký của Mục thị lại đến phỏng vấn xin việc ở công ty ông?” Mục Anh Húc hỏi người đàn ông nhưng ánh mắt nhìn xoáy vào Uông Trữ Hạ.

Cô cảm thấy cần thanh minh cho bản thân, đứng lên tiến gần hai người, giọng nói bình tĩnh, ánh mắt tự tin khiến Mục Anh Húc khó chịu.

“Mục tổng, có phải ngài nhầm lẫn gì không? Tôi đã nộp đơn từ chức. Hiện tôi không còn là nhân viên của Mục thị. Mong ngài đừng phá rối công việc mới của tôi.”

“Phá rối?” Mục Anh Húc thấy cô đến đủ gần, tóm nhanh khủy tay của cô, dùng sức lớn siết chặt. Giọng nói rít qua kẽ răng. “Tôi đã ký duyệt đơn từ chức chưa? Em chưa được sự đồng ý của tôi thì vĩnh viễn là thư ký của tôi, nhân viên của Mục thị”

“Đau, Mục tổng làm ơn buông tay.” Cô vùng vẫy cánh tay vì đau.

Người đàn ông thấy tình thế bất ổn, liền xoa tay lấy lòng, dù sao Mục thị cũng là công ty lớn, gã muốn lăn lộn trong thành phố A còn cần qua lại hợp tác với Mục thị nhiều.

“Cô Uông, công ty chúng tôi tuy không lớn nhưng cũng có quy tắc riêng. Một nhân viên chưa từ chức nơi mình đang công tác, đã tự ý chạy đến phỏng vấn xin việc, lại còn là vị trí trợ lý giám đốc, chúng tôi không thể tuyển một người tham lam như vậy được.”

“Thưa ngài, tôi đã từ chức ở Mục “Ông nói ai tham lam?” Uông Trữ Hạ và Mục Anh húc đồng thanh nói, cô ngỡ ngàng nhìn anh vừa buông lời bênh vực mình.

Mục Anh Húc ghét bỏ ánh mắt sửng sốt của cô, quay sang hằn học với người đàn ông. “Ông nghĩ một thư ký tầm thường mà cần đích thân tôi tìm về hả? Công ty ông không xứng để cô ấy đặt chân đến làm.”

Nói xong, anh lôi cô xềnh xệch ra cửa, lần này Uông Trữ Hạ không còn vùng vẫy nữa, dù lông mày cô vẫn nhăn tít vì đau đớn nơi cánh tay.

Cửa thang máy khép lại, giọng lạnh lùng của Uông Trữ Hạ vang lên. “Anh buông tay tôi được chưa?”

Mục Anh Húc hất tay cô ra, hừ lạnh. Ánh mắt như chim ưng găm chặt vào cô không buông. Cô mím môi, căng mắt cố gắng chống lại cái nhìn tàn nhẫn hung dữ đó.

Ngay khi cô bước ra khỏi cửa thang máy, cánh tay của Uông Trữ Hạ lại một lần nữa bị bắt. Với sức mạnh to lớn, Uông Trữ Hạ cau mày vì đau đớn, nhưng không tỏ ra yếu đuối, trừng mắt không vui. “Anh muốn gì?”

“Đây là thái độ của em với sếp?”

“Tôi đã từ chức. Anh không còn là sếp của tôi nữa. Chúng ta bình đẳng.” Bị dồn nén cảm xúc quá lâu, khiến nước mắt trào lên mắt cô, Uông Trữ Hạ vội vàng cúi xuống, mở túi xách bên hông lấy một bộ hồ sơ xin việc khác ra. “Mục tiên sinh, tôi còn có việc. Xin anh tránh đường.”

Ba chữ ‘Mục tiên sinh như một chốt mở của quá khứ ba năm trước. Mục Anh Húc càng hoảng loạn, lời nói thoát ra càng lạnh lùng vô tình.”Tôi không chấp nhận đơn từ chức của em, em vẫn là nhân viên của Mục thị. Chỉ cần em dám đi phỏng vấn ở bất kỳ công ty nào trong thành phố A, tôi cũng có thể từ xa hạ lệnh phong tỏa hồ sơ xin việc của em.”

” Anh!!! “Đôi mắt của Uông Trữ Hạ đỏ bừng vì tức giận, ngực cô phập phồng thở dốc, đôi môi mím chặt đầy căm tức.

“Ngoài Mục thị, em sẽ không thể tìm được bất kỳ công việc nào khác.” Mục Anh Húc nhếch mép cười, khoanh tay trước ngực, lời nói bá đạo đầy tính chiếm hữu. “Em chỉ có thể trờ về bên cạnh tôi!”

“Tại sao tất cả các người luôn đe dọa tôi? Tại sao anh có quyền quyết định việc đi hay ở của tôi?” Uông Trữ Hạ quát lên.

Mục Anh Húc cảm thấy câu hỏi của cô khá kỳ lạ, nhưng cũng thuận theo trả lời thật ngang ngạnh. “Vì em là thư ký của riêng tôi.”

Khi cơn giận lên đến cực điểm, nước mắt cũng không cách nào kìm chế, Uông Trữ Hạ ngồi thụp xuống, hai tay ôm mặt òa khóc nức nở.

“Tôi chỉ mong có cuộc sống bình thường. Mong ước này quá lớn sao? Tại sao các người luôn coi thường tôi? Tôi không phải kẻ ăn bám. Tôi nợ anh ấy, tôi sẽ trả, tại sao không tin tôi? Tôi nghỉ việc được thì cũng sẽ tìm được việc, tôi không có kéo chân sau người khác. Cuối cùng đâu mới là nhà dành riêng cho tôi?”

Tiếng khóc rấm rức trút giận cùng lời nói buồn bã, Mục Anh Húc có thể đoán ra cô đang nhắc đến bà Ôn, người luôn ngăn cấm chuyện của cô và Ôn Thế. Tim anh nhói đau, bước chân trở nên nặng nề khi cô bị uất ức bởi một người đàn ông khác.

Giọng anh hạ đến mức thấp nhất. “Trữ Hạ…”

“Đừng gọi tên tôi!” Uông Trữ Hạ ngẩng phắt đầu, gào lên. “ Hu hu. tôi nợ gì anh mà anh cứ ám theo tôi hoài vậy? Anh cũng bắt nạt tôi. Ai cũng muốn bắt nạt tôi… hu hu…”