Mục Anh Húc vội đỡ lấy cơ thể lảo đảo của Uông Trữ Hạ sau khi nghe thông báo từ bác sĩ.

Cô quay sang dụi mặt vào lòng anh, khóc nấc lên vì thương ĐÀm Hân Nghiên.

Thời gian sau đó, Uông Trữ Hạ bận rộn chạy từ bệnh viện đến trường đào tạo nghệ thuật, lại quay về công ty thiết kế của chính mình, cô bận rộn như con quay. Mục Anh Húc sau khi biết thỏa thuận của Uông Trữ Hạ đối với gia đình học viên, anh giúp đỡ cô về tài chính và áp búa rìu dư luận xuống.

Tại Mục thị, trong văn phòng cao cấp nhất, thư ký Trần Hiện báo cáo kết quả điều tra.

“Mục tổng, vẫn không truy tìm được tông tích của giảng viên phạm tội kia. Theo camera giao thông dọc đường, gã ngay khi gây án đã quay về nhà, gom giấy tờ quan trong rồi lên tàu điện nghiệm, trung chuyển rất nhiều lần, người của chúng ta cử đi đã mất dấy vết.”

“Phía cảnh sát điều tra tới đâu rồi?”

“Cảnh sát cho biết đã đến nhà bố mẹ gã để lấy thông tin. Họ nói gã năm năm nay chưa liên lạc với gia đình, đột nhiên tháng trước gã chuyển vào tài khoản người nhà năm triệu, họ truy tìm theo dấu vết nhưng vẫn không truy ra được địa chỉ của người chuyển tiền.” “Ý anh vụ xâm phạm học viên này là có người thuê gã thực hiện?” Mục Anh Húc sửng sốt hỏi lại.

“Việc này quá trùng hợp. Uông Trữ Hạ làm giám đốc tạm thời trùng khớp với thời gian ứng tuyển giảng viên, tôi không có ý nghi ngờ Đàm Hân Nghiên, nhưng cũng có thể có người lợi dụng việc này để giá họa đổ tội lỗi lên đầu Uông Trữ Hạ.” Thư ký Trần Hiên nói ra suy nghĩ của bản thân. Hắn nhớ Lâm Mộng Như không tin tưởng Đàm Hân Nghiên, nhưng lại tự phủ nhận, sẽ không ai mang bản thân ra để gài bẫy người khác.

Mục Anh Húc bỏ kết quả điều tra trên tay xuống bàn, cặp mắt ưng lóe lên tia nguy hiểm. “Cho người theo dõi mọi động tĩnh của gia đình kẻ phạm tội.”

Ngừng vài giây, anh đưa ra quyết định dứt khoát. “Giám sát Đàm Hân nghiên trong bệnh viện.”

Trong khi đó, Uông Trữ Hạ muối mặt ở trường đào tạo suốt buổi sáng, đến giờ nghỉ trưa thì chạy nhanh đến bệnh viện. Sau sự việc kia, cô không còn nhận được sự thân thiết chào mừng của các giảng viên nữa, nhưng cô không thể bỏ mặc không quản. Đàm Hân Nghiên gặp chuyện kinh khủng, cô cũng có phần trong đó.

Vừa đi tới cửa phòng bệnh, một cốc sứ bay vào sượt qua mặt Uông Trữ Hạ, đập mạnh vào cửa phòng. Tiếng quát tháo của Đàm Hân Nghiên vang vọng khắp nơi.

“Cút! Tôi không bị bệnh, không phải uống thuốc.”

Y tá bị Đàm Hân Nghiên đẩy mạnh làm rơi khay thuốc xuống sàn, cáu gắt mắng Đàm Hân Nghiên. “Cô đừng tưởng được nằm phòng VIP là thích mắng người đánh người nhé. Chúng tôi là y tá hộ lý, nhưng không phải người hầu. Cô không uống thuốc thì mặc xác cô.”

Đàm Hân Nghiên đnag hùng hổ quát tháo, đột nhiên bị mắng chửi liền ngồi thụp xuống sàn khóc tu tu. Cảm xúc giống như không bình thường, vui giận thất thường. Y tá chán ghét nhìn cô ta cuộn tròn khóc lóc bên cạnh đồ đạc trong phòng bị vứt ngổn ngang, vùng vằng đi ra ngoài.

Uông Trữ Hạ vội vàng xin lỗi y tá và hỏi chuyện gì đã xảy ra. Cô y tá biết Uông Trữ Hạ là người của Mục Anh Húc, thái độ cũng mềm mỏng xuống, dù sao cô ta cũng không muốn mất việc chỉ vì thái độ không tốt.

“Cô Uông nên khuyên bạn cô uống thuốc. Bệnh trầm cảm nếu để bị nặng hoặc lúc không có người ở bên chăm sóc, sẽ thường dẫn đến những suy nghĩ tiêu cực. Sáng nay cô ta đập đồ đạc, chúng tôi dọn dẹp một lần. Bây giờ thì không uống thuốc…”

Uông Trữ Hạ liên tục cảm ơn và xin lỗi y tá, rồi cô đi vào phòng, khép cánh cửa lại.

Đàm Hân Nghiên ngồi cuộn tròn, đầu gục xuống, dùng cánh tay ôm lấy cơ thể như đang tự bảo vệ bản thân. Nghe tiếng động, cô ta ngẩng đầu liền bắt gặp Uông Trữ Hạ mỉm cười dịu dàng. Đàm Hân Nghiên chùi mạnh nước mắt, giọng nói sũng nước khó chịu. “Cô cũng đến cười nhạo tôi đúng không? Mọi người đều cười nhạo tôi.. tôi dơ bẩn lắm đúng không?”

“Cô nói gì vậy?” Uông Trữ Hạ đi nhanh đến, đưa tay ra dìu Đàm hân Nghiên nhưng bị hất ra, cô kiên trì không bỏ cuộc, cố gắng giữ lấy cánh tay nhiều vết kim tiêm của Đàm Hân Nghiên, ép cô ta ngồi lên giường, tránh các món đồ vỡ nát trên sàn. “Cô không dơ bẩn. Tâm hồn cô đẹp, điều đó mới là quan trọng, là đáng quý.”

“Cô không thấy tôi bẩn thỉu?” Đàm Hân Nghiên do tâm lý bất ỏn, nên có thể vừa cáu giận đã có thể yếu ớt ngay được. “Cô vẫn muốn làm bạn với tôi đúng không? Cô sẽ không ghét bỏ tôi?”

“Chúng ta mãi mãi là bạn. Cô cần nghe lời bác sĩ và y tá uống thuốc, như vậy mới nhanh khỏi bệnh. Còn rất nhiều học sinh chờ cô quay về giảng dạy.” Uông Trữ Hạ vỗ vỗ bàn tay Đàm Hân nghiên, kể lại các lớp học đã hoạt động trở lại bình thường, nhắc đến vài điều thú vị trong quá trình cô giám sát các lớp học khi Đàm Hân Nghiên nằm viện.

Nghe đến các học viên chăm chỉ trong trường đào tạo nghệ thuật, Đàm Hân Nghiên như được tận mắt chứng kiến các cảnh tượng đào tạo, tâm trạng cô ta cũng theo đó ổn định lại rất nhiều.

“A Nghiên, hứa với tôi sẽ phối hợp với bác sĩ và y tá để sớm ra viện được không?”

Đàm Hân Nghiên nhoẻn cười gật đầu, nhìn Uông Trữ Hạ đầy biết ơn. “Tôi sẽ sớm khỏe mạnh để quay về dạy học.

Còn nhiều học trò đang chờ tôi. Trong thời gian này lại phải làm phiền cô rồi, A hạ. Cảm ơn cô đã tiếp tục làm giám đốc tạm thời, quản lý công việc giúp tôi.”

Uông Trữ Hạ rất hài lòng trước suy nghĩ không bỏ cuộc của Đàm Hân Nghiên, vui vẻ ngồi trò chuyện đến khi cô ta ngấm thuốc nghiêng đầu ngủ. Cô không nghĩ trong khi bản thân cố gắng khuyên nhủ động viên Đàm Hân Nghiên thì Mục Anh Húc nhận được báo cáo của cấp dưới về việc Đàm Hân Nghiên nổi điên, ném đồ đạc suýt nữa trúng Uông Trữ Hạ. Anh lập tức có quyết định và đến bệnh viện gặp Đàm Hân nghiên ngay ngày hôm sau.

“Cái gì? Anh muốn đưa tôi vào bệnh viện tâm thần?” Đàm Hân Nghiên hét lên sau khi qua cơn sốc choáng váng, cô ta ném tờ giấy chuyển viện Mục Anh Húc vừa đưa.

“Không phải bệnh viện tâm thần. Đây là nơi chuyên điều trị phục hồi tâm lý sau khi bị tổn thương hoặc gặp chuyện không may. Có các chuyên gia về tâm lý học, sẽ có nhiều lời khuyên giúp cô cân bằng tâm lý của mình.” Mục Anh Húc liếc mắt nhìn tờ giấy chuyển viện rơi trên sàn, không có ý định nhặt lên, giọng quan tâm.

“Theo báo cáo của bác sĩ, cơ thể cô đã hồi phục hoàn toàn, chỉ có tâm bệnh. Các y tá ở đây không có chuyên môn về tâm lý nên có thể trong quá trình chăm sóc sẽ không khéo léo. Cô chuyển viện qua bên kia, sẽ có những y tá có chuyên môn…” “Tôi không bị điên…” Tiếng khóc của Đàm Hân Nghiên nấc lên cắt ngang lời Mục Anh Húc, nước mắt lã chã rơi trên mặt cô ta. Khuôn mặt vốn trái xoan trắng hồng, do lâu nay nằm viện không ra nắng nên càng trắng mịn hơn, Đàm Hân Nghiên khi khóc cũng mang lại cảm giác rất đẹp. “A Húc, ngay cả anh cũng chán ghét tôi đúng không? “

“Cô đừng hiểu lầm, tôi…” Mục Anh Húc dừng nói khi Đàm Hân Nghiên đột ngột nhào đến ôm anh, tiếng khóc của cô khiến anh không nỡ đẩy người ra.

“Làm ơn đừng xa lánh tôi. Tôi rất buồn… tôi dơ bẩn thế này, sẽ không ai muốn tôi.” Đàm Hân Nghiên níu vạt áo vest của anh, ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt long lanh nước. “Anh đừng vứt bỏ tôi..”

Mục Anh Húc bối rối, lau nước mắt cho Đàm Hân Nghiên, dịu dàng thuyết phục.

“Chúng ta là bạn, cô cần gì, tôi cũng sẽ giúp.” Anh bước lùi lại một bước sau khi lau nước mắt nhưng bàn tay đột ngột bị Đàm Hân Nghiên giữ chặt.

“Anh ở lại nói chuyện với tôi một lúc được không? Nếu ở một mình, tôi sẽ nghĩ đến cảnh tượng kinh khủng ngày hôm đó. Kho hàng bỏ hoang, ánh đèn điện chập chờ và những giọng cười khá ố đnags sợ… tôi không dám nhắm mắt ngủ” Đàn Hân Nghiên đỏ ửng mặt đưa ra đề nghị, ngón tay vẽ vòng trong trong lòng bàn tay anh, sợ sệt nói.

Mục Anh Húc không thể từ chối trước lời đề nghị yếu đuối của Đàm Hân Nghiên. Hai người ngồi trò chuyện, Mục Anh Húc khéo léo dời đề tài về trường đào tạo để dẫn dắt Đàm Hân Nghiên đến với những thứ tốt đẹp đầy hy vọng. Nhưng cô ta khi có khi không luôn quay về nỗi đau và tủi nhục trong kho hàng kia.

Mục Anh Húc không muốn cô ta bị tổn thương, đành phải im lặng lắng nghe.

“A Húc, tôi có thể xin anh một việc không?” Sắc mặt Đàm Hân Nghiên trở nên nghiêm trọng, đợi nhận được cái gật đầu đồng ý của anh, liền gặn giọng. “Xin anh hãy hỗ trợ cảnh sát sớm tìm ra những kẻ ác độc tàn nhẫn kia. Tôi muốn những kẻ đó phải chịu tội trước pháp luật.”

Mục Anh Húc nhìn Đàm Hân nghiên lâu hơn bình thường, trong đầu anh nhớ đến báo cáo mới nhất của thư ký Trần Hiên về ba kẻ gây án.

“Ba kẻ gây án là đầu gấu từ nơi khác mới đến thành phố này nên không thể truy được thông tin về gia đình hay người thân. Bọn chúng đã bỏ trốn sang thành phố khác ngay sau khi xảy ra chuyện.”

Mọi đầu mối đều biến mất khác thường khiến Mục Anh Húc hiện tại không thể tim các chuyện xảy ra xung quanh Uông Trữ Hạ. Anh không tỏ ra đề phòng mà gật đầu đồng ý.

“Cô yên tâm, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua.”

Đàm Hân Nghiên quan sát sắc mặt anh, không thấy có gì bất thường nên nhẹ nhõm cười.

Thời điểm Mục Anh Húc đi ra khỏi cửa phòng bệnh, anh thấy một người ngồi thu lu ngoài cửa phòng.

“Hạ Hạ?” Anh hoảng hốt gọi tên, chạm tay vào người Uông Trữ Hạ liền giật mình. “Sao người em lạnh ngắt thế này? Em ngồi đây từ lúc nào?”

Tuy không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng anh chắc chắn đã là buổi tối, nhiệt độ ban đêm thường thấp hơn ban ngày.

Uông Trữ Hạ ngẩng đầu theo tiếng gọi, trên mặt cô không có nước mắt nhưng khóe mắt ửng đỏ, đôi môi bị cắn rách rướm máu, giọng nói nhỏ xíu như không còn sức lực. “Húc…”

Mục Anh Húc đau lòng đỡ cô dậy, dùng cơ thể sưởi ấm hai cánh tay cô, siếc thân thể mềm mại vào lòng. “Em nghe được đối thoại trong phòng rồi hả?”

Uông Trữ Hạ hít hít mũi, dụi mặt vào hõm cổ anh, mềm lại nói. “Em không nghĩ A Nghiên bị ám ảnh chuyện kia đến thế. Hôm qua cô ấy vẫn mỉm cười tạm biệt em, hóa ra nỗi buồn đều bị chôn giấu bên trong. Là bạn bè mà em không giúp được gì…”

Mục Anh Húc không nói, vỗ nhẹ lên lưng cô chậm rãi, ánh mắt anh nhìn dọc hành lang vắng người, cảm thấy cô quá lương thiện và dễ mềm lòng, luon đau cho nỗi đau của người khác.

“Là lỗi của em… nếu em cẩn thận hơn trong việc ký duyệt thuê giảng viên, nếu em không bị mù đường chạy xe đi lạc..” Cuối cùng cô không nín nổi, bật khóc thổn thức.

Anh nâng mặt cô lên, ủ trong lòng bàn tay, kiên nhẫn dùng nụ hôn nuốt hết nước mắt của cô, âu yếm khuôn mặt nhỏ nhắn. Lời nói mạnh mẽ có tác dụng trấn an lòng người từ tốn rơi vào tai Uông Trữ Hạ. “Không phải lỗi của em. Chuyện này không ai có lỗi hết… Đàm Hân Nghiên không trách em, cô ấy rất mạnh mẽ, sẽ sớm vượt qua được cú sốc tâm lý này.”

“Em phải làm gì để bù đắp cho cô ấy? Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng em an toàn trong một căn phòng, A Nghiên phải gánh chịu mọi nỗi đau thể xác là em rất khổ sở.”

“Những việc em đang làm là giúp cô ấy rất nhiều rồi. Quản lý trường đào tạo, quản lý phòng thiết kế, chạy qua lại chăm sóc nói chuyện với Đàm Hân Nghiên… Em làm rất tốt.”

Được thừa nhận công sức mình bỏ ra bởi người đàn ông của mình, áy náy trong lòng Uông Trữ Hạ giảm bớt rất nhiều. Cô mỉm cười trước lời dỗ dành động viên của anh.

Cô đến bệnh viện là để hỏi Đàm Hân Nghiên sáng mai có muốn ăn gì không, sáng mai cô sẽ đi sớm mang đến, không nghĩ đến vừa tới cửa phòng bệnh, đã nghe được tâm sự về ký ức kinh khủng kia. Mục Anh Húc thấy cô lấy lại được bình tĩnh, liền ôm eo dìu cô đi về phía thang máy. “Anh nghe nói dì Phương tối nay hầm món canh em thích, chúng ta về nhà thôi. Mục Niệm chắc chắn đang đợi bên bàn ăn.”

“Mục Niệm sáng nay còn giận vì em không thể đưa con đến trường, không biết lúc này đã hết giận chưa…”

Đối thoại thân mật của hai người biến mất khi cửa thang máy khép lại.

Khe cửa phòng bệnh lúc này được đẩy mở rộng ra, Đàm Hân Nghiên đứng bên trong với khuôn mặt u ám tối đen. Lồng ngực cô ta phập phồng thở vì giận, đưa tay đóng sập cửa phòng làm một y tá vừa đi khỏi thang máy giật bắn mình.

Đàm Hân Nghiên bấm một dãy số quen thuộc, từ bên kia vọng lại giọng đàn ông với vẻ hài lòng. “Cô làm tốt lắm.”

“Bớt nói nhảm” Mắt Đàm Hân Nghiên lóe lên tia nham nhiểm, cô ta đi đến bên cửa sổ, dõi mắt xuống sân bệnh viện tìm kiếm. “Ba gã kia thế nào rồi?”

“Nằm sâu dưới ba tấc đất.”

“Hừ! Mục Anh Húc vẫn hoàn toàn tin tưởng tôi, Uông Trữ Hạ ngày nào cũng ra vào bệnh viện, các người tốt nhất đừng có cho ai chủ động liên lạc hay tiếp cận tôi. Sẽ khiến mọi người sinh nghi.”

“Bên phía bọn này đều ổn thỏa. Tôi lo nhất là gã bác sĩ ngu ngốc có tình cảm với Uông Trữ Hạ. Gã có thể làm lộ kế hoạch”

Trên sân bệnh viện xuất hiện bóng dáng một nam một nữ, cử chỉ thân mật âu yếm đi về phía cổng bệnh viện. Nắm tay Đàm Hân Nghiên siết chặt, giọng nói thoát khỏi kẽ răng. “Cần thiết thì xử lý. Ba mạng hay thêm một mạng cũng chỉ là thứ rác rưởi.”

Đối phương đồng ý rồi tắt điện thoại. Đàm Hân Nghiên bước đến bên cạnh giường, nhặt lên tờ giấy chuyển viện bệnh viện tâm thần mà Mục Anh Húc để quên, cô giận dữ xé nát thành mạnh vụn.

“A Húc, anh thật tuyệt tình.”

Tại Mục gia, sáng sớm hôm sau Uông Trữ Hạ bị đánh thức bởi cuộc gọi của Đàm Hân Nghiên. Cô nhìn sang vị trí trên giường lạnh lẽo, đoán Mục Anh Húc đã đến Mục thị. Đêm qua để an ủi cái tính hay khóc của cô mà anh đòi hỏi cô những ba lần. Cô tuy không mật, chỉ nằm yên để anh phục vụ nhưng sáng nay cũng lười biếng dậy sớm.

“A Nghiên, có chuyện gì vậy? Có phải muốn uống canh bổ do dì Phương làm không, để tôi mang đến.” Uông Trữ Hạ hồ hỏi nói vào điện thoại, cô hy vọn Đàm Hân Nghiên có thể luôn vui vẻ, không bị cuốn vào mớ suy nghĩ đau khổ kia.

“A Hạ, hôm nay tôi xuất viện.” Giọng Đàm Hân Nghiên lạnh nhạt hơn ngày thường.

“Tại sao?” Uông Trữ Hạ ngồi bật dậy, sửng sốt nói. “Cô khỏe hắn chưa?

Bác sĩ cho về rồi?”

“Không hẳn..” Đàm Hân Nghiên ngập ngừng một chút rồi nói. “Mục Anh Húc muốn đưa tôi vào bệnh viện tâm thần, tôi không muốn vào đó sống với những kẻ điên, nên hôm nay đã xin bác sĩ xuất viện.”

“Bệnh viện tâm thần?”

“Đúng! A Hạ, cảm ơn sự quan tâm của hai người bao lâu nay. Nhưng tôi không phải kẻ điên, tôi không khiến người khác sắp xếp chuyện riêng của mình.” Đàm Hân Nghiên cúp máy ngay khi nói xong.

Uông Trữ Hạ ngơ ngác không hiểu chuyện gì, mất vài giây mới hoàn hồn.

Cô vội vàng thay quần áo rồi lái xe đến Mục thị để chất vấn Mục Anh Húc.

Không phải anh nói sẽ quan tâm Đàm Hân Nghiên sao? Tại sao lại đưa cô ấy vào bệnh viện tâm thần?