Đàm Hân Nghiên quay đầu lại, nhìn thấy Âu Dương Trạch, cười nhạt. “Bác sĩ Âu Dương khi nào biết quan tâm đến mọi người như vậy?”

Âu Dương Trạch đi tới chỗ cô, cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng hồi lâu, mới chậm rãi hỏi. “Cô định diễn vở kịch này trong bao lâu?”

“Ít nhất có thể kéo dài thêm thời gian.” Đàm Hân Nghiên nghiêng đầu nhìn hắn, khóe mắt sắc lẻm. Nhờ có sự hợp tác của bác sĩ Aai Dương, vở kịch này mới thành công”

Âu Dương Trạch thở hắt ra với giọng chán chường. Nhưng đây không phải là giải pháp lâu dài.”

“Tôi biết. Thủ đoạn này có thể trì hoãn một thời gian, tôi dĩ nhiên có còn các bước tiếp theo.” Sắc mặt tái nhợt của Đàm Hân Nghiên lóe lên tia khôn khéo, cảnh cáo Âu Dương Trạch. “Chúng ta đứng chung một thuyền, anh đừng cản trở kế hoạch của tôi.”

“A Hạ thật đáng thương khi coi cô là bạn.”

Nụ cười đắc ý của Đàm Hân Nghiên khựng lại, vẻ mặt trầm xuống khó coi. “Tôi phải cảm ơn Uông Trữ Hạ đã luôn nói chuyện tâm sự với tôi. Tôi nắm bắt không chỉ điểm yếu mà còn cả điểm giới hạn của cô ấy.”

“A Hạ luôn là người lương thiện dễ mềm lòng.” Âu Dương Trạch không thể phủ nhận sự thật này, dù bao nhiêu năm đã trôi qua, Uông Trữ Hạ gần như giữ nguyên tâm tính tốt đẹp mà hắn từng tiếp xúc.

Đàm Hân Nghiên hừ mũi không đáp lại. Đối phó Uông Trữ Hạ là chuyện chắc chắn phải xảy ra, còn rất nhiều thủ đoạn được sắp xếp cho cô.

Bị người mà bản thân luôn coi là bạn tính kế, Uông Trữ Hạ hoàn toàn không biết gì. Cô còn dành thời gian và tâm trí để quan tâm sức khỏe Đàm Hân Nghiên.

“A Nghiên chắc chắn rất vất vả thời gian qua. Vừa chăm sóc em trai, vừa bận rộn làm việc qua mạng. Em thấy cô ấy gầy hơn trước rất nhiều.” “Vậy à?” Mục Anh Húc đặt câu hỏi chiếu lệ để nghe Uông Trữ Hạ tiếp tục nói.

Giọng anh thờ ơ khiến cô mất hứng. Cô nhìn thấy anh chăm chú vào màn hình laptop liền trách móc. “Em đang nói chuyện với anh, anh làm gì ở đó vậy?”

Uông Trữ Hạ vừa nói vừa đi qua xem, cô thấy anh đang làm việc, liền quan tâm. “Công việc ở công ty nhiều thế hả? Ngày nghỉ cũng phải mang việc về nhà?”

Lời quan tâm của cô khiến Mục Anh Húc cảm thấy có lỗi, anh gập máy tính lại. Cầm tay Uông Trữ Hạ, dắt cô quay lại số pha, anh ngồi dạng chân và đặt cô vào trong lòng.

Cả cơ thể bị anh ôm vào ngực làm cô cựa quậy vì nóng. Giọng anh khàn khàn hơi lạnh nhạt truyền vào tai cô từ phía sau.

“Đàm Hân Nghiên cũng có nhiều nỗi khổ. Tôi ngỏ ý muốn ứng tiền điều trị cho em trai cô ấy nhưng bị từ chối. Tôi hiểu lòng tự trọng của cô ấy, vì vậy không bao giờ đề cập đến vấn đề đó nữa. May mắn gần đây bên phòng đào tạo nghệ thuật tư nhân của cô ấy có nhiều học viên, thu nhập và thành thích không tệ, coi như cũng đỡ được phần nào. Tôi nghĩ các việc này đều dồn dập đến một lúc khiến sức khỏe cô ấy mới sa sút như vậy.”

Nghe Mục Anh Húc nói, Uông Trữ Hạ tựa vào lòng anh, cúi đầu suy nghĩ rồi do dự. “A Nghiên quay về nước đúng là ít bạn bè, nếu anh có thời gian, hãy quan tâm và trò chuyện với cô ấy nhiều hơn. Em nghe nói ngày xưa hai người từng là tri kỷ của nhau.”

Nhìn Uông Trữ Hạ giả bộ hào phóng, Mục anh Húc bật cười, anh ngắm nhìn vành tay mỏng của cô vài giây, rồi ngậm lấy nhay nhay. Cảm nhận cơ thể trong ngực rùng mình, hài lòng nói.

“Lần đầu tiên tôi thấy có người vợ thuyết phục chồng của mình đi quan tâm một phụ nữ khác đó. Em không ghen?”

Trước hành vi lưu manh sàm sỡ công khai, cô ngượng đến nỗi mặt và cổ đỏ rực, vành tai cũng dần chuyển sang màu hồng đáng yêu. Cô cố gắng kéo cánh tay đang vòng trước người mình, ngồi lên trên đùi Mục Anh Húc, hai chân đặt một bên.

Tư thế này khiến cô cao hơn anh một xíu, cô nắm cổ áo anh, trừng mắt đe dọa. “Em tuy lo lắng cho bạn bè. Nhưng, em sẽ ghen nếu anh dám xớ rớ đến cô ấy.”

Cô rướn người gần hơn, dùng cơ thể mềm mại cạ vào lòng anh, cười khúc khích khiêu khích. “Anh muốn nếm hậu quả khi em ghen không?”

Giọng điệu chua ngoa của cô không khiến anh phản cảm, bàn tay to lớn của anh di chuyển khắp sống lưng, chân thành nói. “Anh sẽ chăm sóc cô ấy như một người bạn. Nhưng không ai quan trọng bằng em.”

Lời cuối chìm trong nụ hôn sâu nóng bỏng.

Mục Anh Húc luồn tay vào áo cô, mơn trớn tấm lưng non mịn, nghe Uông Trữ Hạ nức nở cầu xin. “Về phòng ngủ..”

“Chúng ta chưa từng làm ở thư phòng.” Đáp lại lời khẩn cầu là ánh mắt nguy hiểm. Anh dùng sức ghì chặt cô vào lòng, dứt khoát bế bổng cô đứng lên, sải bước lớn đến bàn làm việc.

Hất đổ mọi thứ trên bàn, ngay cả máy tính cũng bị đẩy lùi ra mép bàn bên kia, có nguy cơ rơi xuống sàn. Lưng Uông Trữ Hạ cảm nhận rõ sự lạnh lẽo của mặt bàn bằng gỗ, cô cựa mình để gom chút mát lạnh xua đi nóng rực khao khát trong thân thể.

Mục Anh Húc không vội vàng, anh dùng nụ hôn khiến ý thức cô mơ hồ mông lung, tay tranh thủ cởi sạch quần áo trên người cô. Trong mơ màng, Uông Trữ Hạ bị một cơ thể quần áo nghiêm chỉnh đè ép xuống, thừa nhận sức nặng của cơ thể đầy nam tính. Cô tham lam luồn tay vào vạt áo, nôn nóng chạm lên làn da màu mật ong nóng bỏng của anh.

“Húc… cho em.”

Trong chuyện chăn gối, Uông Trữ Hạ không hề nhát gan hay e thẹn như vẻ ngoài, con thú bên trong cô như được anh huấn luyện, không ngừng ham muốn cơ thể anh, ham muốn được anh lấp đầy và yêu thương.

Mục Anh Húc từ đầu đến cuối vẫn nghiêm chỉnh mặc đồ, anh thích thú bắt nạt và trêu ghẹo cô. Dùng lớp vải hàng hiệu đắt tiền ngăn cách hơi nóng da thịt giữa hai người, anh đẩy cảm xúc của Uông trữ Hạ lên thật cao, hoàn toàn đắm chìm trong dục vọng nguyên thủy của loài người.

Uông Trữ Hạ buông thả trong một đêm, để mặc Mục Anh Húc dẫn dắt cảm xúc.

Ngày hôm sau nghe nói Đàm Hân Nghiên tỉnh lại, Uông Trữ Hạ đặc biệt nhờ dì Phương nấu canh bổ. Cô đưa Mục Niệm đến trường mầm non, chạy về công ty giao việc cho nhân viên, rồi vội vàng quay về Mục gia lấy canh bổ đã được chuẩn bị, đi thẳng đến bệnh viện nơi Đàm Hân Nghiên nằm.

Trên hành lang bệnh viện, cô nhìn thấy Aại Dương Trạch đang đứng nói chuyện với y tá, cô lịch sự chào hỏi rồi rời đi nhưng bị hắn gọi lại.

Cô y tá hiểu ý nên đi trước.

“Canh bổ cho Đàm Hân Nghiên?” Hắn nhìn thoáng qua cặp lồng giữ nhiệt trên tay cô, mỉm cười thân thiện.

“Canh dì Phương nấu rất tốt cho sức khỏe.” Uông Trữ Hạ lắc lắc cặp lồng khoe khoang.

Âu Dương Trạch lộ vẻ ghen tỵ. “Cô thật tốt với Đàm Hân Nghiên. Cô không đi làm mà đến bệnh viện chăm sóc cho bạn, thật đáng quý.

Uông Trữ Hạ không để trong lòng giọng điệu quái gở của hắn. “Với tôi, quan tâm bạn bè là việc nên làm.”

Âu Dương Trạch đi cùng Uông Trữ Hạ về phía thang máy, hắn tò mò. “Thời gian quen biết với Đàm Hân nghiên không quá dài, làm sao hai người lại có quan hệ tốt như vậy? Bộ hai người có cùng sở thích gì hả?”

Cô không nhận ra hàm ý của Âu Dương Trạch, đơn giản trả lời. “Ở bên A Nghiên, tôi có cảm giác cô ấy luôn hiểu được suy nghĩ của tôi. Anh nói đúng, chúng tôi có nhiều sở thích giống nhau lắm. Thật tiếc vì bây giờ chúng tôi mới quen nhau.”

Giọng điệu tiếc nuối của Uông Trữ Hạ làm Âu Dương Trạch nhìn cô lâu hơn bình thường. Hắn nhớ đến một Uông Trữ Hạ ngây thơ hiền lành khi xưa và một Uông Trữ Hạ dễ tin người hiện tại, không thể không nhắc nhở.

“Nhiều khi, càng hiểu cô, nguy hiểm càng lớn.”

Uông Trữ Hạ không hiểu Âu Dương Trạch nói vậy là ý gì. Đúng lúc cửa thang máy mở ra trước khi thắc mắc vuột khỏi miệng, Âu Dương Trạch nhắc khéo. “Thang máy xuống rồi.”

Cô nuốt câu hỏi vào lòng, tạm biệt hắn rồi đi vào thang máy. Ba phía là kính, Uông Trữ Hạ đọc được trong đôi mắt cô là sự nghi hoặc khó hiểu. Lông mày chau lại, vài tia sáng lóe lên trong óc cô thật nhanh.

Uông Trữ Hạ thận trọng đẩy cửa phòng thật nhẹ, không thấy ai trong phòng khiến cô giật mình. Đột ngột câu hỏi từ sau lưng làm cô hoảng sợ.

“A Hạ, sao cô ở đây? Không phải đi làm à?” Nhận ra là Đàm Hân Nghiên, cô vỗ vỗ ngực trấn an trái tim. “Cô làm tôi giật mình. Sao cô không nằm trong phòng nghỉ ngơi?”

“Tôi vừa đi kiểm tra về” Đàm Hân Nghiên đẩy mở cửa phòng bệnh.

“Nghe nói cô đã tỉnh, tôi không yên tâm nên qua sớm.” Uông Trữ Hạ đặt cặp phồng giữ nhiệt lên mặt tủ đầu giường, nhẹ nhàng nói. “Tôi nhờ dì Phương hầm canh để cô bồi bổ. Bệnh cô trở nặng khiến mọi người rất lo lắng. Dì Phương nhờ tôi gửi lời hỏi thăm sức khỏe của cô.”

Đàm Hân Nghiên bất chợt cúi đầu xuống, giọng nói áy náy nhuốm mệt mỏi. “A Hạ, tôi xin lỗi. Tôi nghe nói hai người hoãn hôn lễ lại vì chạy vào bệnh viện với tối. Tôi quay về nước để chúc phúc cho hôn lễ của hai người, không ngờ lại thành gây rắc rối…”

“Đừng có câu nệ như vậy chứ A Nghiên.” Uông Trữ Hạ vội vàng kéo tay Đàm Hân Nghiên, ấn cô ta ngồi xuống giường, đặt bát canh và chiếc thìa vào tay, giọng nói trở nên nghiêm khắc.

“Cô là phù dâu của tôi, không có phù dâu thì làm sao hôn lễ hoàn thiện được.”

Đây cũng là lý do Đàm Hân Nghiên cố tình quay về trước hôn lễ một ngày.

Cô ta yên tâm hơn khi nghe Uông Trữ Hạ không trách mắng, nụ cười trên môi khiến khuôn mặt nhợt nhạt có sức sống hơn. “Được làm bạn với cô là may mắn của tôi.”

“Thôi nào, đừng có nịnh đầm nữa, mũi tôi sắp nổ rồi.” Uông Trữ Hạ nháy mắt rồi giục Đàm Hân Nghiên uống canh.

Hai người trò chuyện về bệnh tình và kết quả khám bệnh vừa rồi. Nhìn vẻ lo lắng bồn chồn của Đàm Hân Nghiên, Uông Trữ Hạ nhận ra điều khác thường.

“Có chuyện gì xảy ra? Cô đang lo lắng việc gì vậy? Đừng có giấu trong lòng khiến tâm trạng buồn bực.”

Đàm Hân Nghiên cắn môi ngập ngừng càng làm Uông Trữ Hạ sốt sắng, cô nhiệt tình thuyết phục. “Chúng ta là bạn bè, giúp được gì thì tôi sẽ gắng hết sức. Cô đừng ngại, được không?”

Thở hắt ra, đặt bát lên mặt tủ, Đàm Hân Nghiên làm động tác như thu hết can đảm, cầm tay Uông Trữ Hạ cầu xin. “Cô giúp tôi một việc được không? Giúp tôi quản lý trung tâm đào tạo nghệ thuật vài ngày. Tuy ngành nghề không giống nhau, cô chỉ cần có mặt và quản lý nhân viên, có gì không hiểu có thể gọi điện, chúng ta cùng giải quyết.”

Nói đến đây, Đàm Hân Nghiên bất lực thở dài, nụ cười gượng gạo chán nản. “Bác sĩ khăng khăng bắt tôi phải nằm viện để theo dõi thêm vài ngày, nhưng về phía phòng đào tạo nghệ thuật… đang bắt đầu đi vào quỹ đạo…”

“Tôi còn tưởng chuyện gì. Được rồi, để tôi giúp cô.” Uông Trữ Hạ cắt ngang, đồng ý không chút do dự. Cô vỗ vỗ bàn tay Đàm Hân Nghiên, thân mật dặn dò. “Thời gian này, cô chỉ cần nghe lời bác sĩ ở trong bệnh viện nghỉ ngơi thật tốt. Sớm hồi phục sức khỏe để quay về làm giảng viên xinh đẹp của các chàng trai độc thân đi.”

Hai người bật cười trước lời bông đùa. Đàm Hân Nghiên ôm chầm lấy Uông Trữ Hạ, liên tục nói cảm ơn, nhưng ánh mắt không hề có độ ấm.

Thời điểm Uông Trữ Hạ rời đi với cặp lồng giữ nhiệt rỗng, Đàm Hân Nghiêm bấm điện thoại, lạnh lùng nói.

“Đối tượng đã nhảy vào hố.”

“Cô chắc chắn muốn làm như vậy?”

“Đúng! Nương tay với kẻ thù là tự giết chính mình.”

“Được, mọi việc đã chuẩn bị kỹ càng.” Đối phương bật cười khùng khục, ném lại một câu rồi tắt máy. “Độc nhất là lòng dạ đàn bà. Mục Anh Húc thực sự lọt vào tay cô, hắn cũng quá đáng thương.”

Ngay khi Uông Trữ Hạ ra khỏi bệnh viện, cô nhận được cuộc gọi từ Lâm Mộng Như với giọng điệu lo lắng. “A Hạ, cậu đnag ở đâu? Có thể đến trung tâm thương mại đón tớ không?”

“Có chuyện gì vậy?” Uông Trữ Hạ nhận ra giọng vội vàng và hoảng sợ của bạn thân, lo lắng hỏi.

Lâm Mộng Như hoàn toàn không có thời gian giải thích với cô, thúc giục. “Nhanh lên, gặp mặt tớ sẽ giải thích cho cậu.”

Uông Trữ Hạ lái xe nhanh chóng đến trung tâm mua sắm, tìm cửa hàng mà Lâm Mộng Như nói. Ngay khi cô đi vào cửa hàng, tầm mắt chạm phải một bóng người quen thuộc. Từ sau lưng, Uông Trữ Hạ nghĩ là Mục Anh Húc, dáng người giống nhưng khí chất khác. Ngay cả phần đuôi tóc vểnh bướng bỉnh cũng khá giống. Cô bước nhanh đến trước mặt người đàn ông, giả bộ vấp chân va phải cánh tay gã để lấy cớ quay lại nhìn.

Trong tích tắc, cô hiểu tại sao Lâm Mộng Như bối rối đến mức phải cầu cứu cô. Giọng Uông Trữ Hạ lạnh nhạt đầy chán ghét. Trần Thạch Tín, đã lâu không gặp! Tôi còn tưởng rằng anh bốc hơi khỏi thế gian rồi.”

Trần Thạch Tín cũng kinh ngạc không kém khi nhìn thấy Uông Trữ Hạ. Gã nhìn cô từ trên xuống dưới, nghĩ đến giọng điệu quái gở châm chọc vừa rồi, chép miệng chê bai.

“Không ngờ bao nhiêu năm không gặp, gu thời trang của cô vẫn quê mùa một cục. Chỉ có miệng lưỡi là ngày càng sắc lẻm. Chẳng chắn chẳng anh chàng nào chịu nổi tính cách xấu xí của cô.” “Dĩ nhiên tôi đâu có gu thời trang sành điệu như anh Trần đây. Có nhiều nhãn hiệu thời trang nam giới trong trung tâm thương mại, anh không đi chọn, lại vào trang phục đồ lót nữ, chẳng lẽ anh Trần có sở thích đặc biệt nào đó?”

Nghe Uông Trữ Hạ mỉa mai, mặt Trần Thạch Tín đỏ bừng, hoảng sợ nhìn xung quanh. Nhiều người xung quanh bắt đầu che miệng cười và nhìn gã với ánh mắt cảnh giác. Trần Thạch Tín cố ý tăng âm lượng để cữu vãn mặt mũi. “Cô đừng ngậm máu phun người. Tôi đợi bạn gái!”

“Ồ? Thật sao?” Uông Trữ Hạ cười khúc khích, giọng nói ngày càng lớn, thu hút nhiều chú ý của khách hàng. “Hóa ra anh Trần đã có bạn gái. Tôi rất tò mò người phụ nữ mà anh yêu thích là mẫu người thế nào mà dẫn bạn trai cùng đi chọn nội y.”

Uông Trữ Hạ đưa tay lướt trên lớp áo lót ren, tỏ vẻ sẽ đứng đây hóng hớt, bao giờ gặp được bạn gái của gã mới cam lòng rời đi.

” Cô … ” Trần Thạch Tín tức điên lên, ánh mắt không ngừng đảo về cửa phòng thay đồ, lo lắng chờ đợi giữa rất nhiều tiếng xì xào to nhỏ xung quanh.

Hơn mười phút trôi qua, không có bất kỳ cô gái nào đến gần gã để chứng minh gã đúng là đi cùng bạn gái. Rốt cuộc, Trần Thạch Tín muối mặt rời khỏi cửa hàng, hắn nghiên răng ken két, rủa thầm Uông Trữ Hạ trong lòng.

Đợi Trần Thạch Tín rời đi trước, Uông Trữ Hạ đi quanh vài phòng thử đổ, cửa phòng nào cũng gõ ba tiếng, đến phòng cuối cùng thì nghe thấy tiếng động bên trong. Cô bật cười. “Ra ngoài đi, gã đi rồi.”

Cửa phòng thử đồ được mở ra một khe nhỏ, Lâm Mengru cảnh giác ngó nghiêng. “Anh ta thật sự đi?”

“Yên tâm, gã không dám ở lại đây để xấu hổ thêm nữa đâu.”

Lâm Mộng Như sau khi nghe Uông Trữ Hạ kể lại đối thoại ban nãy, cười giòn giã sung sướng. “Tôi thật muốn được nhìn thấy bản mặt khó ưa lúc đó của anh ta. Tưởng tượng điều này cũng đủ khiến tôi ăn thêm một bát cơm vì vui.”

Uông Trữ Hạ cũng bật cười theo, sau đó thắc mắc. “Chuyện gì đã xảy ra? Sao gã lại canh giữ trong cửa hàng, và cậu trốn trong phòng thử đồ làm gì?”

Nghe xong câu hỏi, Lâm Mộng Như càng điên tiết, cô chỉ tay về góc cửa hàng, nơi có mấy chục túi giấy xốp hàng hiệu.

“Cậu nhìn đi. Tớ chỉ đi mua quần áo bầu thôi, ai biết xui xẻo đụng phải anh ta. Anh ta lẽo đão theo tớ bốn năm cửa hàng rồi, cứ thứ gì tớ tỏ ra thích thú là anh ta mua hết, rôi bám sau dai như đỉa, khiến tớ không còn tâm trí mua đồ.

Mấy thứ tớ thích, muốn mua cũng bị anh ta trả tiền, giờ nhìn thấy chúng là lại bực bội.”

“Đáng nhẽ cậu nên mua hết toàn bộ những gì nhìn thấy trong trung tâm thương mại. Cứ vào các hàng hiệu đắt tiền, chọn phiên bản giới hạn mà mua.

Gã thích thanh toán thì cứ thành toàn, xem gã chịu nhiệt được đến bao giờ.”

Uông Trữ Hạ xem thường nói, chán ghét trong giọng nói lộ ra rõ ràng.

“Thôi thôi, làm như cậu bảo, anh ta sẽ càng được nước lấn tới. Tớ chỉ muốn cách xa anh ta càng xa càng tốt. Anh ta cứ như bóng ma, tớ đi đâu là theo đó.

Phiên chết được.”

“Cậu nói rõ đã kết hôn và sắp có con chưa?”

“Nói rồi. Gã bảo sẵn sàng nuôi con của người đàn ông khác. Nghe thôi đã thấy kinh khủng.” Lâm Mộng Như đá chân vào các túi giấy hàng hiệu dưới đất, thể hiện bất mãn trong lòng.

Uông Trữ Hạ không suy nghĩ đơn giản như vậy. Cô chần chừ rồi nói ra thắc mắc. “Lúc gặp lại anh ta, tớ cảm thấy nửa quen nửa lạ. Có phải mấy năm không gặp, Trân Thạch Tín đã cao lên không? Nhìn từ phía sau, tớ thấy gã có dáng người hơi giống Mục Anh Húc.”

Lâm Mộng Như giật bắn mình nhìn Uông Trữ Hạ, cô ngờ ngợ hỏi. “Có chuyện đó? Tớ vì chán ghét mặt anh ta nên cũng không để ý.”

“Được rồi, có thể do tớ nhìn nhầm.”

Uông Trữ Hạ cô tay Lâm Mộng Như khuyên nhủ. “Cậu nên nói chuyện đeo bám này cho Trần Hiên.”